Tin tức Thượng Quan Ngưng tại trường học mất mặt đã được truyền khắp
trường, Thượng Quan Ngưng tiếp tục gọi điện thoại hướng Mặc gia cáo
trạng, Mặc gia không đành lòng tiểu mỹ nhân của mình chịu ủy khuất... Vì vậy kêu mấy cái huynh đệ đứng đợi ở một con hẻm gần trường học để dãy
dỗ Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên bình tĩnh nhìn mấy đại hán trước mặt, trên mặt đều là vết sẹo, trên người một cổ hương vị để người ta buồn nôn. Vóc người phi thường hùng tráng, một người thì không sai
biệt lắm, còn hai người còn lại thì cao hơn Ngôn Thanh Nhiên.
"Một cái tiểu hài tử chưa đủ lông đủ cánh cũng muốn chúng ta động thủ? Mặc
gia quá để mắt tới lão đại của chúng ta rồi!" Trong đó một cái hư hư
thực thực phụ tá đắc lực của lão đại, ngữ khí không phục cộng thêm khinh bỉ quay sang lão đại nói. Lão đại của bọn họ, là một nhân tài nhiều ưu
tú, còn cái Mặc gia kia chẳng phải chỉ là kẻ có tiền thôi sao! Có cái gì mà lại kiêu ngạo!
Con người chính là như thế, không quen nhìn người khác có tiền, còn mình thì nghèo hơn so với người khác.
"Hừ, cái tên đó còn đĩnh kiêu ngạo, bất quá... Vụ việc lần này nếu thành
công thì kiếm cũng được kha khá tiền!" Lão đại lúc đầu chính là xem
thường, họ Mặc kia cũng không phải người thừa kế mà hay coi trời không
bằng vung. Chính mình bất quá là vì tiền mới nghe mệnh lệnh của hắn, bất quá lần này vì muốn tiểu mỹ nhân hài lòng, cho nên hắn cũng bỏ ra không ít tiền, một trăm vạn mua tiểu tử này, cũng coi như đáng giá.
Vừa nghĩ đến tiền vài người thần sắc bắt đầu biến hóa, mỗi người đều lộ ra sắc mặt tham lam.
Vừa nghĩ đến bọn họ sắp có được một cọc tiền lớn, mỗi người đều xoa tay dự định đánh cho Ngôn Thanh Nhiên đẹp mắt!
"Nói đi, người nào phái các ngươi tới?" Ngôn Thanh Nhiên nhàn nhạt nói ra lời này, nhượng mấy đại hán liếc mắt nhìn nhau.
"Ha ha, tiểu tử, nếu như ngày hôm nay ngươi không thể ra được khỏi đây,
chúng ta cũng sẽ giúp ngươi thành quỷ hiểu rõ, chính là Mặc gia, Mặc gia a" Lão đại không nói hắn là ai, hắn sẽ không tự nhiên ngu ngốc báo ra
danh tính được, dù sao nếu nghe đến bối cảnh Mặc gia thì tiểu thiếu niên cũng sẽ e ngại thôi.
Ngôn Thanh Nhiên nghe được tên này, nỗ lực ở trong đầu tìm tòi nhớ xem là ai, nhưng mà nghĩ cũng không ra! Xem ra
ngày hôm nay tránh không được một hồi ác chiến.
"Các huynh đệ
tiến lên!" Lão đại rống ra một tiếng này, sau đó mấy đại hán bắt đầu vây công Ngôn Thanh Nhiên, bọn họ sức lực phi thường lớn, Ngôn Thanh Nhiên
bình tĩnh xoay tay lại.
Bang, bang, bang, bang, âm thanh ở bên
trong hẻm truyền đến, Ngôn Thanh Nhiên đánh đỏ mắt, trong mắt đầy sát
khí nhượng mấy đại hán chùn bước, nhưng mà nghĩ tới số tiền kia lại
không muốn sống đứng lên!
Một đại hán duỗi tay ôm chặt cái cổ
Ngôn Thanh Nhiên, đối diện một đại hán vươn chân cố sức đạp đến, Ngôn
Thanh Nhiên nhanh chóng phản ứng một cái lật... Bóp chặt cái cổ đại hán
bị đạp té trên mặt đất.
Sau đó thu hồi mặt vui đùa, bắt đầu chăm chú đứng lên.
Lúc này lão đại cầm một cây đao hướng tới Ngôn Thanh Nhiên chém đến!
Ngôn Thanh Nhiên không biết mình đã tạo cái nghiệp gì, đã vậy còn gặp kẻ thù mang theo vũ khí! . Ngôn Tình Hay
Nhanh tránh ra, xem xem bốn phía, phát hiện phía trước có khối gạch... Chạy
qua một phen cầm lấy gạch! Lão đại đầu lĩnh tỏ vẻ xem thường, chỉ bằng
cục gạch mà dám so với cây đao của hắn?
Chộp lấy cuốn đao đâm
tới Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên tay cầm gạch, nhìn đến lão đại
không sợ chết đâm đến đây, một khoảnh khắc chợt lóe sáng! Cố sức đập
xuống một cái!
Chỉ thấy lão đại bị đánh quay mòng mòng, cảm giác được một dịch thể ấm áp chảy xuống, sờ, vừa nhìn."Aaaa! Máu a!" Lão đại hét to một tiếng bùm té trên mặt đất. Xung quanh sợ ngây người, Ngôn
Thanh Nhiên cũng sợ, có lầm hay không to con như vậy mà sợ máu?
Thủ hạ thấy thế nhanh chóng nhấc lên lão đại chuẩn bị chạy trốn, trời biết
bọn họ thực sự là sợ cục gạch kia! Nếu bây giờ không chạy chẳng lẻ ở lại cho bị đánh chết?
Ngôn Thanh Nhiên nhìn theo bóng lưng vài người hoảng loạn chạy trốn giống như sau lưng họ có quỷ đuổi theo.
Sờ sờ mũi, mình đáng sợ như vậy sao?
Xoa xoa cánh tay mình đã xanh tím, thật muốn bệnh, vừa rồi khổng cẩn thận
bị một đại hán làm thương tổn, hoàn hảo cô vần còn nhấc nổi khối gạch
kia...
Chậm rì rì trở về nhà, Dương Y sớm đã ở nhà chờ, đứa nhỏ sao hôm nay về trễ như vậy.
Nhìn Ngôn Thanh Nhiên về tới trước cửa liền chạy ra đón, cầm tay cô dắt vào
nhà thì nghe âm thanh đau nhức của Ngôn Thanh Nhiên.
"Làm sao
vậy? Tay ngươi làm sao vậy? Như thế nào lại bị thương thành như vậy!"
Dương Y kéo tay Ngôn Thanh Nhiên sốt ruột dò hỏi, nhìn cánh tay trắng
nõn mà bị thương một khối, miễn nói là có bao nhiêu đau lòng.
"Mụ, không có việc gì, là do ta không cẩn thận bị té ngã" Ngôn Thanh Nhiên
nhẹ nhàng cầm tay Dương Y thoải mái nói, nhìn Dương Y nước mắt nước mũi, một trận đau lòng, sớm biết thì cô sẽ mặc áo tay dài rồi...
Hống nửa ngày rốt cục đem Dương Y bĩnh tĩnh được rồi, Dương Y tự tay lau
thuốc cho cô sau đó dặn dò cô chú ý cẩn thận. Ngôn Thanh Nhiên ngoan
ngoãn gật gật đầu nhu thuận đồng ý.
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Ngồi ở gian phòng, Ngôn Thanh Nhiên nỗ lực nhớ lại Mặc gia kia đến tột cùng
là ai, suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra. Mặc gia? Mặc gia? Hiệu
trưởng giống như cũng là Mặc gia, nói không chừng còn có thể có điểm
quan hệ.
Muốn gọi điện thoại hỏi, cầm lấy điện thoại di động xấu hổ, cô không có số của hiệu trưởng đại nhân a! Nhà hiệu trưởng thì ở
bên cạnh, nếu đi hỏi thì cũng không tốt, trọng yếu vẫn là sợ khí áp của
hiệu trưởng, quên đi, cầu người không bằng cầu mình được rồi...
Mở ra notebook, mở ra một trang web, tìm tòi Mặc gia Mặc gia... Rất nhanh
liền nhảy ra từng trang tin tức, Ngôn Thanh Nhiên cẩn thận nhìn, không
kiềm nổi muốn lật cái bàn!
Này mẹ nó là cái quỷ gì? Tất cả mặt
báo đều là Mặc gia giàu có ra sao, Mặc gia tài giỏi ra sao... Tâm mệt,
miễn cưỡng tìm được vài chữ then chốt, nhìn Mặc gia bối cảnh như vậy
không khỏi có suy nghĩ phải cách xa hiệu trưởng ra một chút, không dám
trêu chọc nàng...
Hiệu trưởng có chút oan uổng, đơn giản là gia
tộc nàng không muốn người ngoài biết tới có một nhân vật kia gây xấu bộ
mặt gia tộc được... Nếu nói ra chính là để người ta chế nhạo, Mặc gia
vẫn là truyền thừa nhiều năm thư hương thế gia, thứ muốn nhất chính là
mặt mũi. Lúc đầu đại lão nhân còn có thời điểm muốn kêu người đánh chết
hắn, không cho hắn tiếp tục bước chân vào cửa, cho nên vẫn luôn nuôi
dưỡng ở bên ngoài, cũng là nhị lão nhân lặng lẽ đón tiếp về.
Ngôn Thanh Nhiên cầm lấy điện thoại di động gọi điện cho trinh thám, trinh
thám hiệu suất thật là rất cao. Dặn dò cho tốt sau đó chỉ việc ngồi
đợi...
"Thanh Nhiên, ông ngoại gọi điện thoại đến nói là nhớ
ngươi, khi nào nghỉ học thì đi Kinh Đô bồi hắn cùng bà ngoại ngươi"
Dương Y mới vừa cúp điện thoại của ba ba mình liền tới phòng Ngôn Thanh
Niên thông báo, ba ba mụ mụ mình nhớ cháu ngoại, sắp tới còn có hơn một
tháng là thời gian nghỉ hè, đến lúc đó Ngôn Thanh Nhiên có thể đi về
Kinh Đô chơi.
Ngôn Thanh Nhiên lấy di động đợi tin tức, liền
nghe thấy âm thanh ngoài cửa, trong đầu hiện lên hai khuôn mặt gia nua.
Đã lâu không có nhìn đến hai cái lão nhân gia, lại nói tiếp vẫn là có
chút nhớ mong. Nghĩ tới sau này chính mình cũng cần tới Kinh Đô học tập
liền đáp lại "Hảo." Trả lời xong sau đó Dương Y liền bận rộn đi mất,
tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Uy, Ngôn tiên sinh, chúng ta
đã điều tra rõ, tư liệu đã phát vào email của ngươi." Trinh thám Kiệt
Khắc hiệu suất phi thường nhanh, nhượng Ngôn Thanh Nhiên thoả mãn, đem
tiền chuyển tới tài khoản, sau đó liền mở email tinh tế kiểm tra.
Chỉ là một tiểu nhân vật mà kiêu ngạo như vậy, cái này Mặc Tranh cũng là
đĩnh lợi hại, biểu hiện ra bất cần đời, nhưng cũng rất nhiều việc mờ ám, trong đó Mặc gia đại tiểu thư là đối tượng khó khăn của hắn, Mặc gia
chỉ có hắn là nam tử duy nhất, chỉ có hắn mới có thể truyền thừa huyết
mạch, nhưng lại không thêm hắn vào gia phả, mà Mặc gia tuyên bố chỉ có
duy nhất một con gái.
Cho nên muốn kế thừa Mặc gia nhất định
phải đánh bại Mặc Khuynh Nhiễm, mấy năm nay những việc Mặc Tranh mờ ám
làm đều bị trinh thám tra ra hết, Mặc Khuynh Nhiễm giống như đang nhìn
hắn diễn một cái vở hài kịch nhảy nhót.
Ân, hiệu trưởng này thật là vẫn chưa muốn tự mình ra tay xuất thủ. Chính là muốn chơi đùa thêm
chút mà thôi, còn có rất nhiều việc nàng cần phải xử lý, không thể để
một việc cỏn con này phá hỏng được.
Ngôn Thanh Nhiên lẳng lặng
nhìn tư liệu, đôi mắt càng ngày càng thâm giống như một cái đầm nước u
ám. Mặc Tranh, Thượng Quan Ngưng, có thể cái chết của nàng đời trước
nhân vật thần bí đứng phía sau Thượng Quan Ngưng chính là Mặc Tranh,
nhưng mà ngẫm lại không thể nào a, cô cũng chưa từng gặp qua Mặc Tranh
bao giờ. Càng suy nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, điều tra rõ then chốt
liền nằm ở trên người Thượng Quan Ngưng.
Lúc này Dương Y lại gõ
cửa."Thanh Nhiên, bên ngoài có cái nữ sinh tới tìm ngươi, nói là bạn học của ngươi." Dương Y lần đầu tiên nhìn thấy có bạn học nữ tới cửa tìm
đến con gái mình. Dương Y trước đây cũng chính là mỹ nữ xếp trong top 10 Kinh Đô đi, Ngôn Thao tướng mạo khẳng định cũng không thua một ai,
không có đạo lý hài tử lớn lên xấu xí được, hiện tại nghĩ đến, quả nhiên gen của mình cũng chồng là phi thường ưu tú. Tự mãn nho nhỏ một phen,
Ngôn Thanh Nhiên mở cửa thấy màn này mà không hiểu gì...
"Mụ,
nàng có nói tên là gì hay không?" Ngôn Thanh Nhiên đương nhiên buồn bực, cũng chưa từng có ai tìm nàng a, là Tiểu Manh muội? Hay là Mộ Dung Tử?
Không có khả năng là nữ nhân Cố Tư Huyền kia đi...
"A, nàng gọi
Lục Lưu Ly. Mau đi đi, người ta đang chờ ở phòng khách." Dương Y nói
xong sau đó quan sát thần sắc con gái, có thể thấy bất đồng với vẻ mặt
thường ngày, Lục Lưu Ly là nhân vật nào mà khiến con gái như vậy?
Ngôn Thanh Nhiên nghe được tên này sắc mặt trắng bệch, Lục Lưu Ly, Lưu Ly.
Nàng như thế nào sẽ đến đây? Nên đối mặt thế nào với nàng đây? Cô chưa
nghĩ tới cả hai sẽ nhanh chóng gặp mặt đến như vậy.
"Ân, ta
trước chuẩn bị một chút" Ngôn Thanh Nhiên ngữ khí rất nhẹ, Dương Y gật
gật đầu rời khỏi. Ngôn Thanh Nhiên đóng cửa lại, nhắm mắt lại. Trong đầu hiện lên bộ dáng đời trước của Lục Lưu Ly, nàng sinh khí, nàng khí
phách, nàng hăng hái, cùng với nàng ngoan cường.
Lục Lưu Ly là
bạn thân đời trước của cô, cùng cô trải qua bao nhiêu mưa gió, không
biết hiện tại đối mặt với nàng như thế nào, dù sao cô hiện tại không còn là Ngôn Thanh.
Xoa xoa đôi mắt chua xót, hít sâu một hơi, kiềm chế tâm tình bản thân. Thu thập một phen đi ra cửa...