Đi tới bệnh viện, sau đó bác sĩ khám bệnh cho Dương Y, phải truyền nước
biển, cái trán lúc này đã được băng bó rồi. Nhưng mà Dương Y vẫn chưa
tỉnh lại, Ngôn Thanh Nhiên đau lòng muốn chết, vươn tay vuốt cái trán
Dương Y, cô tại sao lúc đó lại không sớm xuất hiện một chút chứ. Nghe
bác sĩ nói về tình trạng của Dương Y khiến cô hận không thể lại đi tìm
bọn họ đánh thêm một trận...
"Mụ mụ ngươi đã bị chấn động não,
nhưng cũng may là chấn động rất nhỏ thôi, hoàn hảo không có quá nghiêm
trọng." Bác sĩ nhìn thiếu niên trước mặt đầy vẻ lo lắng mà thở dài một
trận, hoàn hảo cho hắn là không có việc gì...
Ngôn Thanh Nhiên
nghe nói như thế trong lòng nổi lên một loại tâm tình mà từ trước tới
nay chưa từng có, thù hận. Đúng vậy, đời trước Ngôn Thanh Nhiên là nổi
danh là người hiền lành, tại giới giải trí có quan hệ rộng, gần như
người nào cũng đều thích cùng cô kết giao bạn bè.
Cô cho tới tận bâu giờ cũng chưa từng thù hận quá mức như vậy, bởi vì cô luôn là như
vậy, 'vân đạm phong khinh'* cái gì cũng sẽ không để vào mắt, vào trong
lòng. Đến nỗi Thượng Quan Ngưng hại cô, nhưng cô cũng chỉ là muốn cho
nàng mất việc, nói cho cô biết chân tướng mà thôi. Lần này lão thái thái cùng với tất cả người Ngôn gia đã khiến cho cô có bắt đầu có suy nghĩ
làm cách nào để tất cả đám người đó cút hết đi.
(*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản.)
Ngôn Thanh Nhiên trong lòng âm thầm lập kế hoạch, yên lặng bắt đầu thực
hiện, chỉ đợi đến ngày đem đám người đó nỗ lực đại giới.
Con
người ai cũng sẽ có điểm yếu, điểm yếu của Ngôn Thanh Nhiên chính là
Dương Y. Dương Y mang đến cho cô quá nhiều tình thương yêu cùng sự cưng
chiều khiến cho cô hiểu được thế nào là tình yêu của mẹ. Ngôn Thanh
Nhiên sẽ không cho phép bất cứ ai tổn thương Dương Y, nếu không cô sẽ
làm cho người đó chết mất luôn xác!
Ngôn Thanh Nhiên cầm tay
Dương Y, cảm giác được lòng bàn tay chai sạn mà lại đau lòng, nước mắt
không nhịn được mà tuôn ra. Người này tại sao luôn biết làm người khác
đau lòng như thế, người luôn kiên cường tốt bụng là nàng, người dịu dàng cũng là nàng, khiến cho Ngôn Thanh Nhiên xin thề sẽ bảo hộ Dương Y cho
thật tốt...
Chỉ chốc lát Dương Y hừ một tiếng, mở mắt, nhìn con
gái khóc mà mắt sưng đỏ đau lòng cực kỳ. Đều là do bản thân nàng vô
dụng, khiến cho Nhiên Nhiên lo lắng.
Ngôn Thanh Nhiên lập tức
nắm chặt tay nàng lo lắng hỏi "Mụ mụ, ngươi cảm thấy thế nào? Còn đau
không?" Ngôn Thanh Nhiên chỉ sợ xuất di chứng gì...
Dương Y vốn
đang không có đau, nghe được Ngôn Thanh Nhiên hỏi như thế trên trán
truyền đến từng trận đau nhức ý. Cố gắng bình tĩnh lại, khóe miệng cười
một thoáng, ôn nhu vươn tay xoa xoa đầu Ngôn Thanh Nhiên. Ôn nhu an ủi
Ngôn Thanh Nhiên, "Nhiên Nhiên, mụ mụ không có việc gì, ngươi có bị sao
hay không?" Thoải mái nói ra, sau đó lo lắng sờ sờ cánh tay Ngôn Thanh
Nhiên, chỉ sợ Ngôn Thanh Nhiên xảy ra chuyện gì, bị toàn gia đình kia
khi dễ!
"Mụ, ta không sao, ta còn đánh bọn họ một trận" Ngôn
Thanh Nhiên thoải mái vỗ vỗ tay Dương Y, liền kể lại từ đầu đến cuối cho Dương Y nghe, Dương Y đôi mắt trừng lớn... Không thể tin được, con gái
mình trước đây làm cái gì cũng nhu nhược, vậy mà bây giờ đã thay đổi rất nhiều, hại nàng lo lắng lại sợ hãi, chỉ sợ gia đình kia mang đến cho
Ngôn Thanh Nhiên phiền phức...
Ngôn Thanh Nhiên cảm thụ được yêu thương, lo lắng đến từ mụ mụ sau đó lại thoải mái hống Dương Y một phen.
Ngôn Thanh Nhiên lúc này phi thường nghi vấn một việc, đó chính là vì sao
thái độ lão thái thái đối với chính mình hoàn toàn không giống Ngôn Vũ
Hào... Cho dù là nàng không yêu thích mình, tốt xấu gì cũng là cháu trai của nàng đi? Vì sao lão thái thái luôn dùng ánh mắt thù hận nhìn mình?
Còn có sự việc lão thái thái đối với cái chết của ba ba mình, thái độ
giống như đó không phải là con trai ruột của nàng chết đi vậy...
Chờ đã... Con trai ruột? Đúng, mấu chốt chính là nơi này!! Nào có cha mẹ
nào đối với con trai ruột của mình không quan tâm còn chỉ lo nhìn chằm
chằm vào tài sản chứ? Chắc chắn sẽ không có đi, ngoại trừ cha mẹ Ngôn
Thanh Nhiên đời trước trọng nam khinh nữ thì chắc sẽ không có ai như vậy đi... Nhưng mà ba ba Ngôn Thanh Nhiên dù gì cũng là nam trưởng, không
có đạo lý sẽ có đãi ngộ khác biệt đến trình độ này.
Ngôn Thanh
Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy việc này thực không thích hợp a, giống như việc dung mạo của ba ba cô hoàn toàn không giống với hai cái phụ thân
Ngôn gia kia. Ba ba Ngôn Thanh Nhiên nhan sắc giá trị là rất cao, bằng
không như thế nào có thể sinh ra 'con trai' Ngôn Thanh Nhiên tuấn mỹ
suất khí như vậy. Đối lập hoàn toàn với Ngôn Văn cùng với phụ thân của
hắn, còn có dung mạo Ngôn Vũ Hào hoàn toàn không có chổ nào giống nhau!!
Ngôn Thanh Nhiên muốn tự mình đi kiểm chứng, bất quá lúc này còn là phải hảo hảo chiếu cố Dương Y cho tốt đã.
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Bên này Lục Lưu Ly lái xe đi tới Hoàng Lâm quý tộc trường học, đứng trước
cổng Lục Lưu Ly suy nghĩ phiêu xa, nhớ tới thời điểm nàng lúc trước còn
đi học... Cũng chính là ở trong trường mới biết tới Ngôn Thanh, lúc đó
vì ngại ngùng nên không dám cùng Ngôn Thanh kết giao bạn bè, thẳng đến
sau này ra trường đột nhiên có cơ hội gặp lại thì cả hai mới có cơ hội
kết bạn.
Lại nghĩ tới thời điểm cùng Ngôn Thanh phấn đấu nỗ lực
không ngừng, hoài niệm trong lòng không khỏi ùa về, kỷ niệm với Ngôn
Thanh trong lòng nàng ngày càng in đậm.
Đi vào trường học, cầm
ảnh chụp online của Ngôn Thanh Nhiên, muốn dò hỏi một chút, vừa vặn nhìn thấy một bạn học nữ. Lục Lưu Ly có phải hay không rất may mắn hỏi người vừa vặn là Lạc Chanh Manh...
Này có thể xem như hỏi đúng rồi
người, Lạc Chanh Manh ngốc manh trả lời Lục Lưu Ly "Thanh Nhiên nha, hắn vừa mới có việc đã xin nghỉ đi về rồi a" Lạc Chanh Manh buồn bực nói,
nàng tò mò Ngôn Thanh Nhiên đi nơi nào...
Lục Lưu Ly thất vọng cực kỳ, không nghĩ tới cơ hội như thế liền bỏ lỡ...
Cùng Lạc Chanh Manh nói cảm ơn sau đó đi ra khỏi trường, quay đầu lại nhìn
một chút, trong lòng thầm nghĩ, nàng có cảm giác nhất định sẽ gặp được
thiếu niên kia, ngày đó sẽ nhanh đến thôi...
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Ngôn Thanh Nhiên chiếu cố Dương Y nằm viện, Dương Y cũng không bị nghiêm
trọng, cho nên thời gian nằm viện cũng chỉ có hai ba ngày mà thôi.
Trong hai ba ngày này, Ngôn Thanh Nhiên đã dặn dò quản gia chuyển đồ đến Ý
Thơ sân nhà, chỉ còn chờ Dương Y xuất viện là có thể chuyển vào. Dương Y thời điểm nằm viện cũng suy nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như giải quyết
gia đình kia thế nào, chỉ có phương pháp duy nhất chính là chuyển nhà...
Hôm nay Ngôn Thanh Nhiên tới đón Dương Y xuất viện, ngồi trên
xe của gia đình hướng thẳng tới Ý Thơ sân nhà mà chạy. Trên đường phong
cảnh phi thường đẹp, mùa hè gió mát mẻ thổi vào trong xe, bên ngoài trên bầu trời xanh xanh, còn có mấy đám mây trắng bay bay qua... Rất đẹp~
Xe dần dần tiến đến một tòa nhà xa hoa, các nhân viên an ninh mỗi người
đều đứng thẳng tắp. Xung quanh biệt thự nguy nga lộng lẫy để người ta
tưởng như đang ở thời cổ đại, xinh đẹp mà giàu có, thật không hỗ là Ý
Thơ sân nhà.
Xe dừng trước cửa lớn ở một tòa biệt thự, xuống xe
đỡ tay Dương Y, nhìn tòa nhà cổ trước mắt mà hít sâu một hơi, thật là
quá đẹp mắt! Xa hoa mà lại trang nghiêm, trước cửa ra vào có hai con sư
tử bằng đá đứng vững vàng, phi thường đồ sộ... Tấm biển hiệu cùng cửa
chính đã được Ngôn Thanh Nhiên phân phó quản gia thay thành màu đỏ.
Vào cửa chính mới bị mỹ cảnh trước mắt hấp dẫn, đình đài lầu các, trì quán
nhà thuỷ tạ, bên trong còn có trồng cây thanh tùng, hòn non bộ khảm
thạch, bồn hoa trồng cây Tử đằng cùng Thủy trúc, làm đẹp trong đó.
Nhìn qua hướng đông, có một vài phòng gì đó, hướng nam là phòng khách được
trang trí hoa lệ, mặt trên có năm gian đại chính phòng, hai bên sương
phòng, bốn phương đều là kính thông suốt, hiên ngang tráng lệ.
Bên trong vườn, đình đài lầu các lả lướt tinh xảo, thanh tịnh và đẹp đẽ
xinh đẹp, hòn non bộ rất lớn thiết kế theo sân khấu kịch cổ, ngoài ra
còn trồng những cây kiểng chỉ xuất hiện ở thời cổ đại như Ngọc linh
lung, đều khiến người ta lưu luyến đi tới đi lui. Đặc biệt bên kia tường trồng cây leo tạo hình thành con rồng vẩy và móng bám lên tường, nhìn
như đang muốn bay lên không trung, sống động không thôi.
Kiến
trúc sử dụng tro ngói bạch tường cùng lầu cao cửa lớn, trên tường hoa
văn tinh xảo chạm trổ, nóc nhà hoa văn do được chạm trổ càng thêm xinh
đẹp, toàn bộ kiến trúc bên trong có một bộ nối liền hệ thống nước,
nhượng người khác tưởng tượng như ở trong tiên cảnh.
Trên nóc
nhà mái ngói ép đều như vảy cá, khiến người cảm thán nếu như bầu trời có sập xuống cũng sẽ không bị xây xước một chút nào đi.
Đi vào
phòng ngủ, sa màn buông xuống, một bầu không khí mông mông lung lung,
bốn phía vách đá đã dùng gấm vóc che khuất, đã ấm áp lại càng ấm áp. Vật trang trí cũng đều là của thiếu nữ khuê phòng sử dụng, hết sức xa hoa,
áo ngủ bằng gấm thêu khâm, còn có túi thơm nho nhỏ tản ra nhàn nhạt mùi
thơm.
Ngôi nhà mới này nhượng Ngôn Thanh Nhiên cùng Dương Y yêu
thích không ngớt, hai người nhìn nhau thoáng qua, Dương Y cầm chặt tay
Ngôn Thanh Nhiên nói "Nhiên Nhiên, sau này đây sẽ là nhà của chúng ta"
Dương Y trong giọng nói tràn ngập vui sướng và tình yêu thương, nàng rốt cục cùng con gái có thể thoát khỏi nơi khiến người ta chán ghét.
Ngôn Thanh Nhiên cầm ngược lại tay Dương Y gật đầu, đúng vậy, nơi này sẽ là nhà của cô cùng Dương Y.