Số phiếu của Ngôn Thanh Nhiên như điên mà tăng lên, tăng nhanh đến mức
khiến người khác chấn động, hiệu trưởng đại nhân nhìn màn hình lớn, vuốt cằm, trong mắt thâm ý để người ta nhìn không rõ nàng đang suy nghĩ gì.
Ngôn Thanh Nhiên nghe được các bạn học sinh nhiệt liệt kích động bắt đầu lớn tiếng gọi tên mình, nói như thế nào đây, cảm giác quá nhiệt tình...
Rốt cục tới rồi một phút đồng hồ cuối cùng, người chủ trì bắt
đầu đếm ngược thời gian 10, 9, 8, 7, 6... 2, 1! Dừng! Kết quả phiếu bầu
đã được công bố trên màn hình lớn, nữ chủ trì kích động... nam chủ trì
cũng không bình tĩnh được. Có phải hay không vậy, đã đẹp trai, thành
tích học tập cũng thật tốt, mà được hoan ngênh như vậy?
"Bảng
xếp hạng đã được công chiếu, mời các bạn học biểu diễn quay đầu lại nhìn xem xem~" nữ chủ trì thanh âm vang lên, ánh mắt cũng nhìn Ngôn Thanh
Nhiên, nàng đã sớm quyết định làm fan của Ngôn Thanh Nhiên!
Mọi
người sôi nổi quay đầu, Ngôn Thanh Nhiên nhìn đến tên mình nằm chiễm chệ trên đầu bảng, cảm giác này nói như thế nào đây, rất hài lòng, dù sao
cũng đã lâu rồi cô không có được hoan nghênh như vậy. Tha thứ cho cô vì
đã từng làm một cái thiên hậu nên vẫn muốn cảm thụ cảm giác được mọi
người hoan nghênh nha...
Dung Tích Triều có chút tiếc nuối, số
phiếu của Ngôn Thanh Nhiên vượt xa nàng nhiều lắm, nàng rất muốn thắng
được Ngôn Thanh Nhiên.
Cố hội trưởng cảm đối với Ngôn Thanh
Nhiên là một đống mê muội, ân, thực tốt, thực không sai. Nhưng trong
lòng cũng hơi tiếc nuối một chút...
Mộ Dung Tử tỏ vẻ không sao cả, Ngôn Thanh Nhiên ưu tú như vậy, đứng nhất cũng là chuyện bình thường~
Dưới đài Lạc Chanh Manh hài lòng kích động vỗ tay không ngừng, để cho người
ta cảm thấy chính nàng mới là người giành chiến thắng vậy? Lạc Chanh
Manh tất nhiên sẽ không thèm để ý tới những ánh mắt đó, lúc này trong
ánh mắt nàng đều dán ở trên người thiếu niên chói mắt trên đài kia.
Lúc này rất nhiều người đều chờ mong hiệu trưởng đại nhân sẽ tặng quà gì! Thật là khẩn cấp a!
Hiệu trưởng đại nhân trở thành tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người, bình
tĩnh đi lên sân khấu, đứng ở trước microphone. Hời hợt nói "Chúc mừng"
hai chữ sau đó liền đem ánh mắt nhìn hướng Ngôn Thanh Nhiên.
Mọi người tỏ vẻ đần độn, Nani? Một câu 'chúc mừng'? Thưởng cho đâu? Phần
thưởng bí ẩn đâu? Không lẽ là mọi người bị gạt sao? Hiệu trưởng đại
nhân! Đừng có phá hỏng không khí a!
Tất cả mọi người tỏ vẻ là
hiệu trưởng đại nhân lừa dối, vẻ mặt bị thương nhìn hiệu trưởng. Mặc
Khuynh Nhiễm chậm rãi vẫy vẫy tay, lúc này quản gia đi lên sân khấu,
trong tay cầm cái gì đó đã được vải đỏ che khuất, đưa tới trong tay Mặc
Khuynh Nhiễm.
Mọi người vì không thấy rõ vật thể kia là gì lại
bắt đầu sôi trào, này mẹ nó rốt cuộc là cái gì đây! Hiệu trưởng đại
nhân, ngươi mau công bố a!
Đối với phần thưởng gì đó từ hiệu
trưởng khiến Ngôn Thanh Nhiên một chút cũng không để bụng, bởi vì phần
thưởng dù có là cái gì cũng đâu trọng yếu, cái gì cô cũng có, cũng không thiếu a, nếu như thiếu gì đó, cô nhất định sẽ chậm rãi đoạt lại, giống
như... Thượng Quan Ngưng nợ cô một mạng sống.
Hiệu trưởng đại
nhân thực nghiêm túc lấp lửng, cũng không có nhanh chóng vạch trần phần
thưởng là gì, các học sinh gấp gáp vô cùng... Hiệu trưởng đại nhân đừng
đùa nữa được không! Có thể nhanh lên được không!
"Ân, để khích
lệ màn biểu diễn xuất vừa rồi, cho nên phần thưởng là..." Mặc Khuynh
Nhiễm âm thanh lạnh lùng, song tay bưng lấy gì đó trong tay... Nhìn Ngôn Thanh Nhiên bộ dáng không có hứng thú, nàng là có chút không nghĩ nhanh như vậy vạch trần. Món quà của nàng mà Ngôn Thanh Nhiên cư nhiên không
có hứng thú? Thực tốt, thực tốt. Để nàng nhìn xem sau khi Ngôn Thanh
Nhiên biết được phần thưởng là gì dám còn tâm trạng như thế này không... . truyện ngôn tình
Ngôn Thanh Nhiên một chút cũng không biết chính mình đã khơi dậy sự không
hài lòng từ hiệu trưởng đại nhân, còn bình tĩnh đứng đó như vậy. Sau đó
cô liền biết cái gì gọi là 'cục cưng trong lòng khổ, nhưng cục cưng
không nói...'
Các học sinh tâm tựa như bị lửa thiêu, quá khó tiếp thu rồi! Thật là nhanh lên nói ra được hay không!
"Lần này phần thưởng là do ta tự mình cung cấp, một bộ Ý Thơ sân nhà* hoàng
gia." Hiệu trưởng đại nhân nhàn nhạt nói, lời này vừa thốt ra, các học
sinh đều bị chấn kinh rồi! Cư nhiên là Ý Thơ sân nhà! Thật là mỗi người
đều bội phục hiệu trưởng rồi, một vật giá trên trời như thế mà từ miệng
nàng nói ra giống như đưa cái rau cải, rau trắng như nhau vậy!
*Sân nhà: dạng biệt thự.
Ngôn Thanh Nhiên trực tiếp vẻ mặt khiếp sợ, này mẹ nó là phần thưởng gì vậy? Hiệu trưởng đại nhân ngươi là tỷ phú sao! Ý Thơ sân nhà hoàng gia là
một trong những thứ mà giới quý tộc theo đuổi, ai ai cũng rất rất muốn
sở hữu một bộ, một tòa sân nhà rất lớn, rất đẹp, rất cổ kính. Mặt trong
đình xây dựng một cách sắc xảo, còn có kiến trúc cũng là dựa theo thời
cổ đại Vương gia phủ mà kiến tạo... Mặt trong có hoa viên, sông nhỏ, còn có hành lang xinh đẹp.
Gia tộc của Mặc Khuynh Nhiễm đã tồn tại
được hơn trăm năm lịch sử. Lưu truyền rằng lại từ thời cổ đại, con trai
của hoàng đế chính là học trò của Mặc gia lão gia tử, ngoài ra các con
cũng là thư hương thế gia... Xây dựng trường học cùng với hành lang có
vẽ tranh, tổ tông Mặc Khuynh Nhiễm được hoàng đế ngự ban cho năm tòa Ý
Thơ sân nhà hoàng gia, tất cả đều là vô giá. Có thể nói sau lưng Mặc
Khuynh Nhiễm tràn ngập thư hương hơi thở của một đại gia tộc có quyền,
lại còn có thế!
Thái gia gia của Mặc Khuynh Nhiễm trước kia cũng từng là lão sư của hoàng đế, được hoàng đế tôn sư trọng đạo, có thể
khiến hoàng đế tôn kính như vậy cư nhiên cũng phải là người có thân phận không nhỏ. Hoàng đế cố ý hạ thánh chỉ đem tặng năm tọa sân nhà ban cho
hắn để tỏ vẻ tôn kính đối với thái gia gia.
Năm tòa Ý Thơ sân
nhà hoàng gia trải qua một năm lại một năm nữa thời gian, trước kia trở
nên cũ nát, cũng là gia gia Mặc Khuynh Nhiễm bắt bọn nó đổi mới cho tới
tận bây giờ trở nên nguy nga lộng lẫy, cao nhã xinh đẹp, giàu có mị lực.
Điều này làm cho rất nhiều người giàu có trong giới quý tộc đều điên cuồng muốn mua, nhưng mà đều không có cách nào có thể mua được.
Đời trước Ngôn Thanh Nhiên cũng là người có tiền, cô cũng muốn mua một
cái hưởng thụ xa hoa, tiêu tốn thật nhiều sức lực, tiền tài, đều không
có cách nào mua được một tòa.
Không nghĩ tới đời này như vậy dễ dàng có thể đạt được? Cô có chút lâng lâng, cũng có chút cảm giác không chân thật!
Ngôn Thanh Nhiên bị các bạn học nhìn bằng ánh mắt đố kị khi cầm trong tay
khế ước mua bán của Ý Thơ sân nhà hoàng gia, cô cảm giác trong tay nặng
trịch, ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng... Đột nhiên cảm giác được có chút
lạnh, hiệu trưởng đại nhân dạng này nhượng Ngôn Thanh Nhiên có chút hư~
Nàng vì sao nhìn cô như vậy... Phần thưởng này là chính ngươi lấy ra
tặng cho ta a, ta nào có bắt ngươi tặng đâu!
Hiệu trưởng đại
nhân tất nhiên sẽ không để bụng một căn hộ như thế, bởi vì, nàng thực sự rất giàu, những tòa nhà đều cũng đều thuộc sở hữu của nhà nàng a...
Nàng vẫn còn một bộ khác, nhưng nàng không có nói ra bởi vì căn của Ngôn Thanh Nhiên chỉ cách căn của Mặc Khuynh Nhiễm khoảng cách là một bức
tường... Mặc Khuynh Nhiễm là nghĩ như thế nào mà lại đem căn hộ này cho
Ngôn Thanh Nhiên? Nàng cũng không biết, nghĩ đó cũng chỉ là một căn hộ
mà thôi. Nếu như các học sinh mà biết nàng có suy nghĩ như vậy cả đám
nhất định đều đấm ngực hô to 'có tiền nên liền tùy hứng!'
Rất
nhiều bạn học trong nhà tuy rằng có tiền, nhưng mà cũng mua không nổi
một tòa sân nhà như thế, chỉ có thể hâm mộ Ngôn Thanh Nhiên dễ dàng đạt
được một tòa sân nhà. Trước đây bọn họ còn dám lấy bản thân tự so sánh
với Ngôn Thanh Nhiên, hiện tại hoàn toàn không có khả năng. Bởi vì
khoảng cách của bọn với Ngôn Thanh Nhiên bây giờ là quá xa, tuy bọn mang tiếng học trong cái trường gọi là trường quý tộc, nhưng đều là cô chiêu cậu ấm xài tiền của cha mẹ cung cấp, không học vấn không nghề nghiệp.
Ngôn Thanh Nhiên không nghĩ tới ngày hôm nay cư nhiên sẽ có kinh hỉ lớn như
thế, quả thực làm cô muốn lâng lâng a! Cầm trong tay vật vô giá cảm giác trong lòng thỏa mãn cực kỳ, cô nhanh chóng muốn về kể cho Dương Y sau
đó hai người cùng nhau dọn đến đây ở. Bởi vì ở đây bảo mật cực kì cao,
còn có bảo vệ canh gác. Ngôn Thanh Nhiên nhìn trúng đúng là điểm này, có chổ ở tốt, cô cũng không cần lo lắng những thân thích trong nhà đến
quấy rầy Dương Y.
Tiếng vỗ tay của các học sinh thật lâu không
thể dẹp loạn, lúc này người chủ trì đột nhiên nói ra một câu nói nhượng
mọi người đều im lặng "Cho mời hiệu trưởng cùng bạn học Ngôn Thanh Nhiên chụp ảnh chung một cái, rồi tới lượt toàn bộ các bạn có tiết mục chụp
ảnh tập thể" Người chủ trì như thế vừa nói toàn trường đều buồn bực, đây là truyền thống đã kéo dài đã nhiều năm, nhất định phải chụp ảnh. Năm
rồi bởi vì không có hiệu trưởng tham dự, cho nên việc cùng hiệu trưởng
chụp ảnh chung liền hủy bỏ, còn chụp ảnh tập thể thì vẫn có. Năm nay
Hiệu trưởng đại nhân xuất hiện còn có đem theo một phần thường thật lớn, điều này làm cho rất nhiều bạn học cũng muốn được chụp chung.
Ngôn Thanh Nhiên nhíu mày, cùng hiệu trưởng chụp ảnh chung? Đừng đùa! Hiệu
trưởng đại nhân là người chụp ảnh chung sẽ cười hay sao? Sẽ kéo tay sao? Sẽ say hi hay sao? Nhưng việc này đã là truyền thống rồi a, có phải hay không tí nữa nàng sẽ mang một cái mặt than tới? Cùng hiệu trưởng chụp
ảnh chung sẽ không đem cô lạnh chết đi? Có chút lo lắng a...
Ngôn Thanh Nhiên đời trước đã rất quen với cảm giác đứng trước đèn flash,
cho nên việc tạo dáng khi chụp ảnh cũng vô cùng hiểu rõ, đời trước không ít tạp chí vì mặt bìa là hình của cô mà bán đến cháy hàng... Trường học hôm nay còn mới đến nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến đây chụp ảnh. Nhiếp ảnh gia cầm lấy camera, nhìn hai người trong màn ảnh vô cùng không được tự nhiên, hai người còn vẻ mặt bất đắc dĩ... Tốt xấu gì cũng nên cười
một cái đi? Một người thì sắc mặt lạnh như băng, một người thì vẻ mặt
lãnh đạm... Đây là tình huống gì a "Hai người có thể cười một cái không? Cùng nhau phối hợp đi" nhiếp ảnh gia lời này nói ra liền cảm giác được
Mặc Khuynh Nhiễm ánh mắt hướng hắn bắn tới, trong nháy mắt đánh cái giật mình... Thật đáng sợ...
Nhiếp ảnh gia thật sự muốn quỳ lạy hai
người rồi, nhưng cũng may hai người nhan sắc quả thực rất hoàn mỹ, ảnh
chụp như thế nào cũng đều đẹp mắt, bất quá nếu có thể cười lên thì sẽ
thích hợp hơn đi? Hai người nhìn giống như là kẻ thù cứ như vậy đứng kế
bên nhau "Nhìn vào ống kính nào, 1,2,3" bụp một tiếng... nhiếp ảnh gia
rối rắm nhìn sắc mặt bên trong màn ảnh, thôi quên đi... Chấp nhận vậy...