Lạc Chanh Manh còn đang mơ huyền tưởng tượng thì lúc này Ngôn Thanh
Nhiên đã tắm xong, thay đổi một thân quần áo mới, quần áo lúc nãy mặc
liền thu dọn để cầm về nhà, hoàn hảo là trường học phát đồ cũng nhiều
hơn một bộ, nên cũng không cần lo lắng không có quần áo mặc.
Thu thập xong tất cả liền bước ra cửa, mắt thấy Lạc Chanh Manh mặt đỏ rực tựa ở một bên cửa, lấy tay ôm mặt ở nơi đó ngơ ngác.
Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt nghi vấn, Tiểu Manh muội này làm sao vậy, có phải hay không nơi này quá nóng? Hẳn là sinh bệnh đi?
Nghĩ nghĩ liền lấy tay đặt nhẹ trên trán Lạc Chanh Manh, độ nóng trong lòng
bàn tay truyền đến nhượng Ngôn Thanh Nhiên nhướn mi, tiện tay đem túi để dưới đất, hai tay liền như thế đặt ở trên mặt Lạc Chanh Manh.
Lạc Chanh Manh đột nhiên bị giật mình khiến cho bản thân tỉnh giấc, mở to
hai mắt nhìn Ngôn Thanh Nhiên trước mặt đang lấy hai tay ôm lấy mặt
nàng, còn mang vẻ mặt cười xấu xa! Lập tức ánh mắt né tránh không dám
nhìn Ngôn Thanh Nhiên. Nghĩ tới những hình ảnh vừa rồi tự tưởng tượng,
thực sự là quá cảm thấy thẹn thùng!
Ngôn Thanh Nhiên một tay bắt
lấy cằm, một tay cắm vào túi quần, "Chanh Manh, ngươi có phải sinh bệnh
hay không? Mặt tại sao lại hồng như thế?" Ngôn Thanh Nhiên thực sự lo
lắng a, dù sao manh muội tử này cũng thật yếu đuối, sinh bệnh nhiều sẽ
không tốt a.
"Không có, không có, không có! Chắc là tại nơi này
nóng quá!" Lạc Chanh Manh lắp bắp nói, hai cái tay nhỏ hay bên quạt quạt tạo gió, nỗ lực muốn xua tan một ít nhiệt ý.
"Vậy đi thôi, chúng ta đi ra ngoài" Ngôn Thanh Nhiên nói xong xoay người chuẩn bị rời khỏi, Lạc Chanh Manh lập tức đuổi theo, đi được một đoạn thì mất thăng bằng
muốn té xuống, Ngôn Thanh Nhiên nghe phía sau truyền đến âm thanh, xoay
người nhanh chóng kéo tay Lạc Chanh Manh, liền như thế vừa khớp ôm lấy
Lạc Chanh Manh.
Lạc Chanh Manh trợn tròn mắt nhìn người trước
mắt, từ lông mi đến con mắt của cô đều nhìn thật đẹp mắt, càng nhìn lâu
như vậy càng khiến cho nàng động tâm.
Ngôn Thanh Nhiên như thế ôm thắt lưng Lạc Chanh Manh, còn Lạc Chanh Manh tay chặt chẽ ôm cái cổ
Ngôn Thanh Nhiên, trong lòng đều tràn đầy cảm giác an toàn và hạnh phúc.
Ngôn Thanh Nhiên ôm một hồi, bởi vì khi nãy đánh bóng rổ đã tiêu hao đi một
lượng lớn thể lực, cứ thế mà không đứng lại, ôm Lạc Chanh Manh đi tới
phía trước một đoạn.
Hoàn hảo phía trước có bức tường, Ngôn Thanh Nhiên động tác rất mềm nhẹ, còn không quên dùng tay ôm thắt lưng Lạc
Chanh Manh chỉ sợ đụng đau nàng, Ngôn Thanh Nhiên thật là không có sức
lực ôm Lạc Chanh Manh tiếp tục đứng nữa, quá mệt mỏi!
Cho nên
Ngôn Thanh Nhiên như thế đem Lạc Chanh Manh đứng ở chính giữa, hai tay
chống hai bên Lạc Chanh Manh, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào cái lỗ tai Lạc Chanh Manh, sợi tóc mềm nhẹ cứ như thế liền rối tung tại tấm lưng nàng
khiến cho lòng bàn tay cô thật ngứa.
Ngôn Thanh Nhiên đôi mắt
liền như thế nhìn Lạc Chanh Manh, mặt đỏ bừng, đôi mắt trong suốt mông
lung, đôi môi màu hồng phấn, thực sự là có chút mê người, khiến cho cô
sửng sốt như vậy vài giây.
Lạc Chanh Manh chớp mắt to nhìn Ngôn
Thanh Nhiên, tim đập nhanh giống như một cái trống, nhảy cái liên tục,
nhìn gần Ngôn Thanh Nhiên như vậy mới có cơ hội để nhận xét một chút,
ánh mắt cô đen láy và thâm thúy còn có cảm giác mang theo chút nhàn nhạt đau buồn, luôn luôn có thể đem nàng hấp dẫn bị cuốn vào trong đó.
Nàng trong lòng thực sự chờ đợi động tác tiếp theo của Ngôn Thanh Nhiên,
thời điểm Ngôn Thanh Nhiên nghiêng người về phía trước, đôi mắt Lạc
Chanh Manh run run đóng chặt, thực sự là để cho người ta nghĩ muốn hảo
hảo thương yêu.
Chậm chạp không có đợi được động tác của Ngôn
Thanh Nhiên, chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác lạnh lẽo nhượng
hô hấp của nàng sắp chấm dứt, mở mắt liền thấy vẻ mặt Ngôn Thanh Nhiên
đang cười xấu xa.
Cả người hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.
"Làm sao vậy? Đang chờ mong cái gì a? Hửm?" Ngôn Thanh Nhiên trong mắt chợt
lóe ý cười, trong lòng thực sự là thở dài, manh muội tử như thế nào lại
có suy nghĩ mình sẽ như vậy với nàng? Thực sự là nhượng Lạc Chanh Manh
xấu hổ cực kỳ.
Ngôn Thanh Nhiên nói xong liền kéo ra khoảng cách
với Lạc Chanh Manh, Lạc Chanh Manh khóe miệng cong cong liền nói "Mới
không có!" Trong thanh âm mang theo ý làm nũng nhượng Ngôn Thanh Nhiên
phát ra một trận tiếng cười.
Ngôn Thanh Nhiên nhẹ nhàng giơ tay
lên cầm lấy cằm Lạc Chanh Manh, Lạc Chanh Manh nhỏ nhắn xinh xắn như thế liền bị Ngôn Thanh Nhiên lần nữa ôm vào trong ngực, nhìn đôi mắt trong
suốt, cảm giác rất muốn sờ sờ thử.
Lạc Chanh Manh đơn thuần, đáng yêu liền như thế, lại bị Ngôn Thanh Nhiên trêu chọc một phen.
Lạc Chanh Manh khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ, hai tay nắm cùng một chỗ,
ngón tay bắt đầu xoa xoa, Thanh Nhiên đây là muốn làm cái gì a, làm sao
bây giờ, xấu hổ quá đi.
Ngón tay lạnh lẽo thon dài của Ngôn Thanh Nhiên dời đi, ôn nhu đẩy ra sợi tóc đang nằm trên trán Lạc Chanh Manh,
âm thanh mềm nhẹ nói "Chanh Manh, mặt người dính đầy bụi này, y như một
con mèo nhỏ" Trong thanh âm mang theo cưng chiều nhượng Lạc Chanh Manh
chịu không nổi! Ngôn Thanh Nhiên thật sự hảo ôn nhu!
Nhanh lên
dùng tay che cái trán muốn phản bác, Ngôn Thanh Nhiên cười một tiếng
khom lưng cầm lấy túi quần áo chuẩn bị xoay người chạy đi, quay đầu thấy Lạc Chanh Manh còn đang ngơ ngác, "Còn không đi? Mau đuổi kịp ta a" bất đắc dĩ lên tiếng kêu Lạc Chanh Manh.
Lạc Chanh Manh nghe thế liền lấy lại tinh thần, hai tay bụm mặt chạy theo Ngôn Thanh Nhiên bước chân cùng nhau đi tới.