Mắt thấy đã đến giờ đi học, Ngôn Thanh Nhiên đứng lên đi ra khỏi căn
tin, trong mâm đồ ăn thật sự không hề được động quá nhiều, Lạc Chanh
Manh nhìn mà đau lòng, thảo nào cô gầy như vậy.
Đi vào phòng học ngồi ở vị trí chính giữa, chủ nhiệm lớp rất nhanh đã tới rồi, "Các học
sinh, ngày mai chính là thi giữa kỳ, các ngươi ôn tập như thế nào rồi?"
Chủ nhiệm lớp cơ bản cảm thấy không có gì đáng mong đợi, lớp các nàng
thực sự mỗi lần kiểm tra đều là lót đế, chỉ có duy nhất Mộ Dung Tử thành tích thật sự rất tốt.
Các học sinh mỗi người đều có lòng tin mười phần, cảm giác chính mình có thể thi tốt, một đám đều vỗ ngực bảo chứng.
Chủ nhiệm lớp chính là không tin, bởi vì mỗi lần tin thì thử nhìn kết quả
đi! Còn không phải lót đế sao! Lót nhất ban, chủ nhiệm các lớp khác còn
hay cười nhạo chính mình!
"Lão sư, ngươi yên tâm, lần này ta thi toàn quốc tiến tới đầu bảng!" Âm thanh Ngôn Thanh Nhiên trong trẻo
nhưng lạnh lùng vang lên, chủ nhiệm lớp nghe vậy xoa xoa đầu, ai, đứa
nhỏ này như thế nào liền cố chấp như vậy, kiểm tra không tốt mình cũng
sẽ không nói gì, dù sao mình vẫn là người ôn nhu...
Các học sinh nghe âm thanh này, mỗi người mắt không chớp nhìn chằm chằm Ngôn Thanh
Nhiên, các nàng bình thường thật không có chú ý tới Ngôn Thanh Nhiên,
bởi vì Ngôn Thanh Nhiên bình thường hoàn toàn không có gì nổi bật a!
Lúc này các nàng nhìn Ngôn Thanh Nhiên mới phát hiện ra Ngôn Thanh Nhiên
tựa hồ trở nên không giống với bình thường? Biến soái sao?
Mộ
Dung Tử mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Ngôn Thanh Nhiên, nghĩ không rõ
vì sao trong lòng chính mình lại khó chịu, là chuyện gì xảy ra, nghĩ tới nàng bình thường cũng là lão đại trong trường học, chính bản thân vì
sao đối mặt với Ngôn Thanh Nhiên vương bát đản này liền cảm thấy tội
nghiệp như vậy? Nếu như Ngôn Thanh Nhiên có thể nghe được lòng người,
trong ý nghĩ khẳng định sẽ lật cái bàn, ngươi còn tội nghiệp? Ngươi quả
thực kiêu ngạo lên trời được rồi!
Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy mẹ nó cô nói thật đến như thế mà không có người nào tin? Làm người thành thật, thật không dễ dàng a.
Nghĩ tới ngày mai kiểm tra giữa kỳ nhất định phải làm bài thật tốt, kết quả
có thể thay đổi hay không đều phải đợi xem đến ngày mai.
Một
tiết học trôi qua, tiếng chuống liền vang lên, Ngôn Thanh Nhiên thu thập một chút túi sách, thời điểm cùng với Lạc Chanh Manh đi ra cổng trường
học đã thấy xe của gia đình chờ bên ngoài, cáo biệt Lạc Chanh Manh xong
ngồi trên xe.
"Thiếu gia, lão gia tử cùng lão thái thái tới."
Tài xế ánh mắt hơi lo lắng nhìn Ngôn Thanh Nhiên, âm thanh thật cẩn thận chỉ sợ đem lửa giận của Ngôn Thanh Nhiên khơi mào.
Vùng xung
quanh lông mày Ngôn Thanh Nhiên thoáng nhướn, ân, sống lại cũng mới có
vài ngày, nên hảo hảo xem thử hai cái lão nhân gia mặt dày được gọi là
thân thích kia ra sao.
Xe chậm rãi chạy, rốt cục muốn đến mục
đích, một tòa biệt thự xa hoa theo phong cách châu Âu xuất hiện trước
mắt, Ngôn Thanh Nhiên xuống xe đi tới cửa nhà, tay đặt ở trên tay nắm
cửa liền nghe thấy mặt trong truyền đến tiềng ồn ào.
Mở cửa liền thấy lão thái thái sắc mặt đỏ bừng cùng chính mình mụ mụ cãi nhau cái gì đó.
"Ta mặc kệ, nói như thế nào ngươi cũng phải đem gia sản chia ra, hắn dù có
nói như thế nào thì cũng là con trai Ngôn gia chúng ta, nhất định phải
có phần!" Lão thái thái lời này thực sự là dễ chọc người khác tức giận,
hiện tại nàng cho rằng tài sản Ngôn gia chính là của con nàng cùng lão
nhân, nên muốn cho ai liền cho!
Dương Y thực sự là bị chọc giận
nói không nên lời, có thể đem người dịu dàng tao nhã như Dương Y tức
giận không nhẹ như vậy, lão thái thái cũng là người rất lợi hại a. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
Nhưng sự thật là, nàng cùng lão công đã dốc sức làm nên sản nghiệp như bây
giờ, như thế nào liền biến thành tài sản chung của Ngôn gia! Ngoại trừ
Nhiên Nhiên nhà nàng ra! Người nào cũng không có quyền hưởng!
"Nãi nãi, ngươi đây là đang nói cái gì? Đó là tài sản ba ba để lại cho ta,
còn tài sản của ngươi cứ việc đưa cho nhị thúc đi" Ngôn Thanh Nhiên nhàn nhạt nói ra những lời này nhượng tiềng ồn ào trong phòng khách đình
chỉ, lão thái thái nhìn cháu trai trước mắt không hiếu thảo với mình,
cảm giác chán ghét trong lòng bắt đầu thăng cấp.
"Ta đang cùng
mẹ của ngươi nói chuyện, người dám chĩa miệng vào! Gia giáo học được nơi nào!" Lão thái thái âm thanh bén nhọn để màng tai người ta đau xót, tuy là già rồi nhưng âm thanh còn rất lớn, lão càng không biết xấu hổ.
Ngôn Thanh Nhiên xoa xoa cái lỗ tai, đi tới đứng ở hai bên trái phải Dương Y cười, đối Dương Y nói "Mụ mụ, người da mặt dày thì cùng nàng nói chuyện làm gì, lãng phí thời gian." Ngôn Thanh Nhiên thật là phi thường chán
ghét những người như vậy, cảm thấy một đám đều chẳng khác gì nhau.
"Ba ba ngươi cũng không dám nói ta như vậy, ngươi gia giáo học được từ chó
sao? Ta nói cho ngươi biết, tiền này ngươi không cho cũng phải cho! Từ
nhỏ ta đem ba ba ngươi nuôi lớn không lẽ để cho những khổ cực lãng phí
sao! Trời xanh a, mặt đất a, đều đến xem, tức phụ ngược đãi bà bà..."
Lão thái thái nói xong đặt mông ngồi dưới đất bắt đầu khóc lóc kể lể, âm thanh thực sự là ai oán vạn phần.
Ngôn Thanh Nhiên nghe được
nàng nói lời này thì càng tức giận, ba ba chính mình là người thành
thật, thành thật đến nỗi lão thái thái cùng lão nhân đối xử với hắn như
vậy đều chưa từng oán trách một câu hay một phần nào.
Lão nhân
cùng lão thái thái có hai con trai, một con gái. Lão đại là ba ba Ngôn
Thanh Nhiên - Ngôn Thao, lão nhị là nhị thúc Ngôn Thanh Nhiên - Ngôn
Văn, lão tam là tiểu cô Ngôn Thanh Nhiên - Ngôn Nhiêu, từ nhỏ Ngôn Thao
tựa như bị nhặt được cũng là giống nhau, chiếu cố em dâu gánh vác việc
nhà, sơ trung đều không học xong liền bỏ học đi làm công.
Cung
cấp nuôi dưỡng em dâu đến trường, thật vất vả được trao tới một cái cơ
hội, buôn bán lời kiếm tiền, cha mẹ cùng em dâu liền bắt đầu đòi lấy
không dứt, Ngôn Thao cũng không có nửa điểm oán hận, bởi vì bọn họ đã có công sinh dưỡng chính mình, chính mình nên có tâm cảm ơn.
Rất
nhiều người đều sẽ cảm thấy hắn ngốc, nhưng mà hắn cảm thấy làm người
thì không thể vong ân bội nghĩa, cũng không thể quên gốc, cứ như vậy mà
kiên trì tiếp tục làm.
Thẳng đến khi Ngôn Thao xảy ra tai nạn xe cộ, những người này cũng không có nửa điểm thống khổ, mà chỉ lo nghĩ tới tài sản.