Thất hoàng tử bị Chu quý nhân kéo đến gần, Chu quý nhân đột nhiên gây khó dễ đẩy Thất hoàng tử, khiến hắn suýt nữa thì bị ném trên mặt đất.
- "Bổn cung đem ngươi luôn đặt ở dưới tròng mắt chính mình mà sủng ái,
so với lão nhị cùng Hàm Nhi ta còn quý trọng ngươi hơn. Hiện tại ngươi
chính là đối đãi với bổn cung như vậy sao? Ngươi rốt cuộc là còn có tâm
hay không?"
- "Cái gì gọi là mẹ nào con nấy, hành động hôm nay của nhi thần đều là học được từ mẫu phi."
Thất hoàng tử trong mắt lóe lên ánh sáng mạc danh kỳ diệu, trên mặt tươi cười thập phần châm chọc:
- "Đáng tiếc, nhi thần đi theo mẫu phi học lâu như vậy nhưng cũng chỉ
học được phần da lông bên ngoài thôi. Nếu luận về ích kỷ, bất chấp tất
cả vì lợi ích thì nhi thần cũng không dám cùng mẫu phi so sánh a. Chính
là nhị hoàng huynh cùng ngũ hoàng tỷ so sánh cùng với mẫu phi thì cũng
còn kém cỏi hơn nhiều."
- "Ngươi câm miệng lại cho bổn cung!"
Chu quý nhân hiện tại nhìn Thất hoàng tử tựa như nhìn thấy kẻ thù, muốn
lấy mạng hắn nên căn bản là không nghĩ muốn nghe hắn nói cái gì. Nàng
chỉ hận giờ phút này vì sao người bên cạnh nàng lại là một nhi tử như
vậy. Trưởng tử cùng nữ nhi của nàng đâu, bọn họ có biết mẫu phi của bọn
họ nhanh chóng sẽ bị người hại chết hay không?
- "Lão nhị đâu? Hàm Nhi đâu? Bọn họ vì cái gì không vào thăm bổn cung?
Chẳng lẽ bọn họ không còn muốn nhận người mẫu phi này nữa hay sao?"
Chu quý nhân quay trái quay phải tìm kiếm, tựa hồ đã hoàn toàn mất đi thần trí:
- "Còn có Hoàng Thượng.. Bổn cung muốn gặp Hoàng Thượng! Hoàng Thượng là tin lời người khác gièm pha nên mới có thể đối xử nhẫn tâm với bổn cung như vậy! Bổn cung muốn đích thân cùng Hoàng Thượng nói chuyện rõ ràng."
Thất hoàng tử bị Chu quý nhân đẩy, phần eo vừa lúc bị góc bàn đụng tới,
đau đớn khiến hắn nửa ngày mới hồi phục lại được tinh thần.
Nhưng thấy Chu quý nhân hiện giờ thất thố cùng hốt hoảng, bộ dáng chật vật bất kham, hắn lại thập phần khoái ý:
- "Mẫu phi đã quên sao, lần trước nhị hoàng huynh bởi vì nhị hoàng tẩu
mà chống đối ngài, ngài đã nói với nhị hoàng huynh rằng người không có
sinh ra đứa con trai như hắn a. Ngài còn nói với hắn, nếu là ngày sau
không có việc gì thì không cần phải xuất hiện ở trước mặt ngài đâu. Nếu
đã như thế, hắn lại như thế nào sẽ đến thăm ngài đây?"
- "Còn có ngũ hoàng tỷ bị ngài nuông chiều đến không ai bì nổi, chuyện
gì cũng đều dám thọc, lại dám dùng cây trâm đi hủy dung Bình Ninh quận
chúa. Hiện giờ, nàng đang bị phạt đi thủ hoàng lăng ở bên ngoài, xem ra
mẫu phi sợ là sẽ không còn được gặp lại ngũ hoàng tỷ nữa a."
Nói xong lời này, Thất hoàng tử vỗ vỗ đầu chính mình:
- "Nhìn trí nhớ của nhi thần này, như thế nào liền đã quên mất là ở dưới tình huống nào đó mẫu phi cũng là có thể nhìn thấy ngũ hoàng tỷ nha.
Chỉ cần sau khi mẫu phi được đi an táng nhập vào trong Hoàng lăng, ngũ
hoàng tỷ không phải là cũng có thể cùng ngài ngày ngày làm bạn hay sao?
Chỉ là, trước mắt mẫu phi thân mang trọng tội, có thể giữ lại được phân
vị quý nhân đã là không dễ rồi, nay còn muốn được an táng nhập vào Hoàng lăng chỉ sợ là rất khó."
- "Bất quá, mẫu phi không cần phải lo lắng, nhi thần sẽ thay ngài cầu
tình chỗ phụ hoàng như thế nào cũng không thể để ngài một mình liền ra
đi lẻ loi như vậy. Nếu là có ngũ hoàng tỷ ngày đêm canh giữ ở ngài linh
cữu, nói vậy ngài cũng có thể an ủi được một ít nha."
Chu quý nhân nghe Thất hoàng tử nói xong, hận đến nghiến răng nghiến
lợi. Nếu không phải một ngày này không có ai đưa cơm cho nàng, trên
người nàng không có chút sức lực gì thì nàng sẽ nhào lên cấu xé Thất
hoàng tử cho hả giận, nhưng lại không thể.
Nàng tranh quyền, đoạt vị hơn nữa đời người, không nghĩ tới cuối cùng cư nhiên lại thua trên chính tay của nhi tử mình. Hiện tại nàng đã bị thua một cách triệt để, tên sói con còn ở đó mà hướng đến nỗi đau của nàng
mà châm chọc mỉa mai một phen.
- "Bổn cung rốt cuộc là đã làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi lại muốn đối phó bổn cung như vậy?"
Một bên, Mặc Trúc cũng tự kiềm chế nỗi kinh hãi, đầu gối đi tới trước
mặt Thất hoàng tử, đập đầu "bịch bịch" vang dội ở dưới chân Thất hoàng
tử, nói:
- "Chủ tử nàng mặc kệ nói như thế nào thì cũng đều là mẹ ruột của tiểu
chủ tử ngài, là máu mủ tình thâm a! Những năm gần đây, chủ tử đối đãi
với ngài là như thế nào, ngài hẳn là cũng xem ở trong mắt.. Tiểu chủ tử, nếu là ngài còn có một chút lương tri, liền thỉnh ngài ở trước mặt
Hoàng Thượng vì chủ tử mà cầu tình đi a, lại bất luận như thế nào cũng
muốn để Nhị điện hạ tới đây gặp mặt chủ tử một lần.."
Chu quý nhân thanh âm thê lương nói:
- "Mặc Trúc, ngươi đừng cầu xin hắn làm gì. Kẻ bạch nhãn lang này nếu là thật sự có chút lương tâm, liền sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu. Bổn cung hiện giờ đã bị bức cho không còn đường có thể đi nữa rồi, tất cả
đều là do hắn ban tặng!"
Thất hoàng tử mắt lạnh nhìn tiết mục chủ tớ tình thâm trước mắt, nửa ngày sau mới hờ hững nói:
"Các người đã nói đủ rồi chứ? Nếu như đã nói đủ rồi, liền nghe ta nói đi."
- "Ta đối với ngươi đích xác là không có một chút tình mẫu tử gì. Lúc
trước, ngươi vì quyền thế của chính bản thân mình mà muốn đem ta từ Vinh An cung đoạt lại, đáng tiếc ngươi không thành công. Vì thế, ngươi liền
dùng chút thủ đoạn dơ bẩn hại chết mẫu phi ta. Từ một ngày kia, ta đã
bắt đầu liền không có mẫu phi nữa rồi."
Đúng vậy, từ một ngày kia, vô luận là mẹ đẻ hay là dưỡng mẫu, hắn cũng
đều không có. Trước mặt hắn hiện tại cũng chỉ còn lại một Chu quý nhân
với mặt mày khả ố.
- "Mẫu phi ta đối đãi với ta luôn thực lòng, đem ta coi như con ruột của chính mình mà nuôi dưỡng, trái lại là ngươi, cái gì gọi là rất tốt với
ta, bất quá là bởi vì trên người ta, ngươi có thể lợi dụng. Đừng nóng
vội phản bác, ngươi cũng từng đối xử với nhị hoàng huynh cùng ngũ hoàng
tỷ thực tốt. Nhưng chính là sau khi bọn họ lần lượt bị thất sủng, ngươi
dám nói ngươi đối đãi với bọn họ trước sau như một hay sao? Ngươi đừng ở trước mặt ta mà cùng ta diễn cái gì gọi là mẫu tử tình thâm, ngươi ở
trong mắt cùng lắm cũng chỉ có lợi ích cho ngươi mà thôi"
Thất hoàng tử đôi mắt đen nhánh mà thâm trầm, bên trong quay cuồng áp lực đã lâu cùng với lửa giận và hận ý:
- "Mỗi người đều phải vì chính hành động của mình mà phải trả giá thật lớn, ngươi.. cũng không ngoại lệ!"
- "Đừng trách ta không cho ngươi có cơ hội được nhìn thấy nhị hoàng
huynh một lần cuối cùng. Lúc trước, ngươi đưa mẫu phi ta lên đường, có
từng cho ta cơ hội để thấy mặt mẫu phi ta lần cuối cùng hay không? Thời
điểm sinh mệnh của mẫu phi sắp hết, nàng một người một mình ở trong nước giãy giụa, trong lòng không biết có bao nhiêu sợ hãi. Hiện giờ, ngươi ở bên trong lãnh cung này không muốn bị người khác biết mình đã chết đi,
cũng coi như là gậy ông đập lưng ông!"
- "Nguyên lai ngươi ở trước mặt bổn cung làm bộ dạng đã đem tình cảm cùng Thục phi phai nhạt đều là đang lừa bổn cung?"
Chu quý nhân khó có thể tin mà nhìn vào mắt Thất hoàng tử:
- "Tiểu Niên kỷ liền có thể có tâm cơ như vậy.. Ngươi đến tột cùng là dạng quái vật gì?"
- "Ngươi cảm thấy ta là cái gì thì ta chính là cái đó đi."
Thất hoàng tử cúi đầu, từ trong tay áo móc ra một khối khăn lụa xoa xoa
chỗ vừa rồi mới bị Chu quý nhân đụng vào giống như là đang chà lau thứ
đồ gì đó dơ bẩn.
Hành động này của hắn đã hoàn toàn chọc giận Chu quý nhân:
- "Ngươi chính là cái đồ bạch nhãn lang nhận kẻ trộm làm mẫu thân, bổn
cung nguyền rủa ngươi chết không được tử tế! Không được chết tử tế!"
Lời còn chưa dứt, Chu quý nhân liền một đường hướng về phía Thất hoàng
tử mà đánh tới, làm như muốn cùng Thất hoàng tử đồng quy vu tận.
Thài giám đến tuyên đọc thánh chỉ vừa lúc đuổi tới, nghe được ở trong
lãnh cung nháo một trận động tĩnh lớn lớn, trong lòng liền biết không
ổn, vội vàng mang theo người vọt tiến vào:
- "Người tới, mau đem bà điên này bắt lấy cho tạp gia. Ả ta vừa mới mạo
phạm đến long thể, hiện giờ lại còn muốn hạ độc thủ đối với nhi tử ruột
thịt của chính mình, thật đúng là điên rồi!"
Chu quý nhân nghe vậy, cười ha ha:
- "Các ngươi mới điên hết rồi thì có. Các ngươi đều bị cái tên tiểu tạp
chủng trước mắt này lừa gạt hết một lượt rồi! Ngày sau các ngươi nếu là
rơi vào trong tay hắn thì đừng trách bổn cung không có nhắc nhở các
ngươi tỉnh.. ngô ngô.."
Nàng còn chưa nói xong liền bị người ta tùy ý cầm lấy một khối giẻ lau
lấp kín miệng, trên giẻ lau kia dính đầy tro bụi khiến nàng bị sặc, ho
khan liên tục, đáng tiếc là ở đây, mọi người không có ai sẽ để ý đến cảm thụ của nàng.
Tên thái giám hướng hướng tới chỗ Chu quý nhân mà phỉ nhổ, ra vẻ ghét bỏ vì vận đen đủi:
- "Tội phụ Chu thị tiếp chỉ. Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng:
Tội phụ Chu thị cùng phụ thân và huynh trưởng trước đây làm trễ chiến
cơ, trẫm niệm tình Chu thị nhiều năm làm bạn chí tình bên cạnh, đối với
Chu thị xử lý nhẹ tay. Ai ngờ Chu thị lòng mang oán hận, có ý đồ mưu hại trẫm, tội không thể tha. Nay, ban cho Chu thị lụa trắng ba thước, giao
trách nhiệm cho Chu thị tức khắc lên đường, không được chậm trễ, khâm
thử!"
Giọng nói đầy nhịp điệu mà đọc xong thánh chỉ, thái giám tuyên chỉ ý bảo tiểu thái giám bên cạnh mang lụa trắng treo lên trên xà nhà:
- "Chu quý nhân, lên đường đi, không cần phải trì hoãn thời gian nữa.
Trước mắt, Hoàng Thượng tốt xấu gì còn để cho ngài được chết toàn thây,
nếu là ngài lại làm ầm ĩ lên một phen thì chuyện gì cũng khó có thể
nói."
Thái giám tuyên chỉ ánh mắt mịt mờ mà nhìn thoáng qua hướng Thất hoàng
tử đang đứng. Ở trước mặt nhi tử mà treo cổ mẫu thân, tóm lại là không
được tốt lắm. Nếu có thể nói, hắn liền hy vọng Thất hoàng tử có thể
tránh ra bên ngoài. Tuy nói Chu quý nhân đã hoàn toàn không còn có cơ
hội phục sủng nữa, nhưng Thất hoàng tử ở trong lòng Hoàng Thượng vẫn là
có chút phân lượng. Hiện giờ hắn phụng chỉ tới ban chết cho Chu quý
nhân, cũng không biết Thất hoàng tử có thể hay không mang thù..
Bất quá, mới vừa rồi nếu không phải hắn mang theo người xông vào thì chỉ sợ Thất hoàng tử liền sẽ bị Chu quý nhân đâm chết a. Nghĩ đến đó, có lẽ hiện tại vài phần tình cảm mẫu tử của Thất hoàng tử đối với Chu quý
nhân cũng không có gì đáng nói nữa đi?
Thất hoàng tử trầm mặc một lát, quay sang thái giám nói:
- "Ta liền đứng ở bên ngoài lãnh cung. Đợi.. Có kết quả rồi thì báo cho ta một tiếng đi."
- "Nô tài tuân lệnh."
Chu quý nhân liều mạng mà lắc đầu, mặc kệ tiểu thái giám ở bên cạnh xua
đuổi nàng như thế nào, nàng đều kiên quyết không hướng tới gần tới
phương hướng của tấm lụa trắng một bước.
Thấy nàng vẫn còn cứng đầu như vậy, thái giám đến tuyên chỉ cũng dần dần không có kiên nhẫn:
- "Tạp gia còn chờ trở về hướng Hoàng Thượng phục mệnh nữa đó, nên không có thời gian mà bồi quý nhân nháo một trận đâu. Nếu quý nhân không chịu phối hợp thì tạp gia liền đành phải 'trợ ngài giúp một tay' a."
Qua một lúc lâu sau, bên trong lãnh cung mới truyền ra tang âm: "Chu quý nhân đi rồi!"
Ở bên ngoài lãnh cung, Thất hoàng tử yên lặng nhắm lại hai mắt, hết thảy đều kết thúc rồi.