Mặc dù thế này hơi giống cảm giác bỏ đá xuống giếng, bất quá ai kêu đối
phương là Tô Nguyệt, Chu tỷ đương nhiên cũng vui vẻ hùa theo cô.
Sau khí cúp điện thoại Chu tỷ, Bạch Túc Túc lại vụng trộm gọi cho trợ lý
Lâm, không ngừng kiên trì hỏi thăm trợ lý Lâm về chuyện hôn lễ, những
miệng anh ta cạy mãi cũng không mở, cứ lập lờ tùy cô tưởng tượng. Bất
quá trợ lý Lâm lại nói thêm về chuyện của Vệ Kỳ.
Chuyện đó cũng
chẳng phải bí mật gì, bởi vì gần đây Vệ Kỳ lại tìm được một cô bạn gái
làm trong cửa hàng tiện lợi. Chính việc này cũng đã dấy lên một trận
phong ba ở giới hào môn, lý do là lúc trước người cứu Vệ Kỳ chính xác là cô gái này, như vậy hiển nhiên, Tô Nguyệt chính là đồ giả mạo.
Không nghĩ tới Tô Nguyệt cần phải giả danh cướp công của người khác như thế.
Được một kẻ si tình như Mục Hạo thích, còn thấy chưa thỏa mãn, liền đi
giả mạo ân tình của người khác, cuối cùng rơi vào kết cục như bây giờ.
Bất quá cũng chả sao, đằng sau cô ta chắc chắn còn rất nhiều người theo
đuổi, bỏ một Vệ Kỳ dù có tiếc cũng đành chịu thôi.
Bạch Túc Túc
cùng Phó Sâm đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn vào hai ngày trước hôn lễ.
Thẳng đến trước khi làm lễ một ngày, cô mới được đưa đến một hòn đảo nhỏ tận nước ngoài. Không chỉ có ông nội cô đến đây mà bà ngoại cũng tới,
bà còn lôi kéo cô dặn dò những điều con gái nên chú ý khi kết hôn nguyên một buổi tối.
Không biết bên ngoài bố trí thế nào, đến ngày cử
hành hôn lễ, Bạch Túc Túc bị đánh thức từ rất sớm. Ngây ngốc ngồi trước
bàn trang điểm và làm tóc hồi lâu, đến khi cô mang lên mình bộ váy cưới
bồng bềnh nặng nề, cô vẫn còn cảm thấy mơ ảo như cũ. Cả người cô như rơi vào sương mù, hoàn toàn không biết bên ngoài trang trí thế nào và đẹp
như thế nào.
Ngô Hoằng là phù dâu, trong phòng giờ chỉ còn lại
hai người. Bất quá trước lúc đến đây cô ấy đã có dự tính chuẩn bị đầy
đủ, lúc đến còn mang theo một cái ống nhòm.
"Trời ạ---"
Ngô Hoằng đứng cạnh cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua chiếc ống nhòn, không biết nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Bạch Túc Túc cũng bị sự ngạc nhiên của cô ấy làm cho tâm can ngứa ngáy
cả lên, thế nhưng mà váy quá nặng, cô đành cố hết sức nhấc váy lên đi
tới.
"Mau tránh ra cho tớ xem với." Bạch Túc Túc không kịp chờ
đợi đoạt lấy ống nhòm từ tay Ngô Hoằng. Cũng không biết thấy cái gì mà
trong mắt như hiện lên từng gợn sóng lớn.
"Wow---"
Vị
trí gian phòng rất tốt, có thể nhìn thấy bao quát khung cảnh của cả hòn
đảo. Nhìn qua nhìn lại, xung quanh bến bờ có biết bao nhiêu du thuyền xa hoa đang đậu, trên những hàng cây đều được treo những sợ dây đèn led
lấp lánh, nhìn từ xa vừa thơ mộng vừa hùng vĩ.
Nhưng điều càng
làm cho Bạch Túc Túc kinh ngạc, đó chính là có vài máy bay tư nhân đang
bay lượn trên bầu trời, hiện tại chúng chưa hạ cánh, vậy có nghĩa, đợi
chút nữa nó sẽ có chỗ hữu dụng. Bãi cỏ trang hoàng lộng lẫy, người đến
người đi tấp nập, cô cũng không đếm được bao nhiêu người, khắp nơi đều
là bảo vệ. Cả hòn đảo nhìn qua giống như ngày lễ thu nhỏ, duy mỹ đến nao lòng.
"Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng, Phó tổng lãng
mạn dữ lắm luôn á, về sau cố mà trân quý nhiều vào." Ngô Hoằng một bên
nhịn không được mà ghen tị.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc chỉ trầm mặc
để ống nhòm xuống, ngượng ngùng muốn nói lại thôi. Đến giờ cô vẫn không
thể tin được nếu là Phó Sâm lên ý tưởng chuẩn bị tất cả. Nói anh không
lãng mạn mà, không lẽ hôm nay mặt trời thực sự mọc ở đằng tây sao?
"Bất quá chắc chắn tớ sẽ không để Phó tổng có thể dễ dàng mang cậu đi như
vậy. Nếu như chú rể của cậu mà không trả lời được vấn đề của tớ, vậy tớ
sẽ không mở cửa cho họ vào. Chị họ của tớ trước đó kết hôn cũng như vậy, chú rể muốn rước cô dâu phải trải qua quá trời thử thách. Bất quá chú
rể của cậu... sợ là không ai cả gan dám thử thách, cho nên tớ chỉ có thể bày ra cửa ải cuối cùng này cho anh ấy. Tuyệt đối không để Phó tổng dễ
dàng mang cậu đi như vậy." Ngô Hoằng kích động nói, tay vẫn cầm ống nhòm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc gian nan nâng váy
cưới đi đến bên giường ngồi xuống, chỉnh sửa vương miện bên trên, tò mò
hỏi: "Vấn đề gì thế?"
Phó Sâm thông minh như vậy, mặc kệ dù có khó khăn thế nào khẳng định anh cũng sẽ vượt qua được.
"Rất đơn giản. Chỉ là hỏi cậu thích ăn gì, cậu thích mặc quần áo màu gì. Tớ
chắc chắn sẽ không hỏi khó chủ rể cậu đâu, cậu cứ yên tâm." Ngô Hoằng
nói xong liền giơ bàn tay tạo thành chữ 'ok' đưa về phía cô.
Bạch Túc Túc nhất thời nghẹn mất một hồi, thà rằng Ngô Hoằng hỏi mấy câu
chuyên môn kỹ thuật gì đấy, cũng đừng có hỏi mấy câu thế này. Cô dám cam đoan, Ngô Hoằng mà hỏi như thế, Phó Sâm tuyệt đối trăm phần trăm không
trả lời được!
"Tớ..."
"Đến rồi đến rồi!" Ngô Hoằng cầm
ống nhòm, không biết nhìn thấy cái gì, thần sắc lập tức biến đổi: "Mấy
tên thiếu gia này cũng quá là không có phẩm hạnh, đã vậy tớ sẽ thu sạch
sành sanh bao lì xì của họ!"
Nghe Ngô Hoằng nói như vậy, Bạch
Túc Túc cũng cực kì muốn nhìn, thế nhưng váy cưới quá nặng đi, mà khăn
choàng vương miện trên đầu cô cũng không tiện lắm. Với lại vương miện
trên đầu cô là được làm bằng kim cương thật, còn đính thêm mấy hạt
carat, giá tiền bao nhiêu trợ lý Lâm cũng không dám nói cho cô, nhưng cô biết giá cả chắc chắn phải hơn mấy triệu, tuyệt đối không thể làm hư.
Ngô Hoằng đằng kia kinh ngạc thán phục đủ thứ, Bạch Túc Túc ngồi một chỗ
ruột gan ngứa ngáy vô cùng. Hôm nay cô kết hôn không mời nhiều người ở
giới giải trí, ngay cả truyền thông cũng không biết tin này. Bởi vì cô
không thích làm rùm beng, số người trong vòng giải trí được mời đến hôn
lễ ngoại trừ Ngô Hoằng thì có rất ít.
- --
Bọn trẻ trước cửa hớt hải chạy qua chạy lại, trên mặt ai nấy đều là vẻ háo hức, mẹ
chúng nói, bao lì xì của bác khẳng định có rất nhiều tiền, nên bác cho
nhất định phải lấy nhiều thêm vài cái.
Đoàn người tiến vào khách sạn một cách thuận lợi dễ dàng, Lâm Trị hôn nay còn đặc biệt làm tóc,
đầu bôi keo trông cực kì lịch lãm, Nghe tiếng bước chân dồn dập chạy
nhảy của đám trẻ con, anh ta không khỏi đắc ý nhìn về phía phòng cô dâu, nói: "Nhìn đi, tôi đã nói trên đời này không gì là không thể giải quyết được bằng bao lì xì. Một cái không đủ, vậy hai cái, hai cái không đủ
vậy thì một đống. Một đống chắc chắn giải quyết được vấn đề."
Cùng đi theo đón cô dâu là những người thế hệ trẻ của Phó gia. Bọn họ là
được Phó Sâm một mực gọi đến đi theo, mà đây cũng là lần đầu tiên họ
tiếp cận gần với cô dâu như vậy, cho nên trên mặt từng người ai cũng lộ
ra biểu cảm hưng phấn.
Chú rể thì vẫn như cũ bừng bừng phấn chấn lên lầu, hôm nay anh phá lệ hăng hái, cũng bỏ ngoài tai mấy lời lảm
nhảm của bọn họ. Đến lúc lên đến phòng cô dâu, không có gì bất ngờ, cửa
phòng đã bị khóa từ bên trong.
"Mở cửa nhanh, đón cô dâu." Lâm
Trị dẫn đầu gõ gõ cánh cửa. Trong lòng anh ta chắc nhẩm sẽ không có ai
dám ra ngăn cản vị anh em này của anh ta đón cô dâu đâu.
Nhưng
cánh cửa vẫn như cũ bất động, bên trong đột nhiên vang lên một giọng nữ
thanh thúy: "Muốn đón cô dâu, phải vượt qua 3 câu hỏi."
Dứt lời, ánh mắt Lâm Trị bỗng biến đổi, không khỏi quay đầu nhìn người anh em
của mình. Thật không nghĩ tới còn có người dám cản Phó Sâm rước dâu.
Mấy người đi theo vì lấy lòng Phó Sâm mà cũng bắt đầu dồn dập chất vấn:
"Cái gì vậy chứ? Thật quá đáng. Mau để chú rể vào đón cô dâu!"
"Đúng đấy, làm trễ thời gian tốt, cô phụ trách nổi sao?"
Nghe mấy tiếng ồn ào bên ngoài, vẻ mặt Ngô Hoằng bên trong cũng quái dị. Cô
ấy đã đi dự không ít hôn lễ, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp mấy người
phách lối như vậy. Hợp tác một chút thì làm sao chứ? Cô cũng đâu phải là không mở cửa đâu.
"Được rồi, chúng tôi cho bao lì xì." Lâm Trị
ngựa quen đường cũ rút từ trong túi ra mấy bao lì xì đỏ chót, nhét qua
khe cửa. Dù sao đây cũng không phải là tiền của anh ta, nên anh ta không có tiếc.
Ngô Hoằng vốn định rút lui, thấy vậy lại cao hứng trở
lại, hăng hái nhận bao lì xì sau đó tiếp tục nói: "Không được, nhất định phải trả lời 3 vấn đề. Bằng không thì sao tôi biết chú rể có thật lòng
yêu cô dâu hay là không? Làm sao mà tôi yên tâm gả cô dâu ra được."
Nghe âm thanh bên trong, Lâm Trị cũng coi như lĩnh hội thêm một kiến thức.
Anh ta rất hiếu kỳ, bên trong rốt cuộc là thần thánh phương nào dám mà
cứng đầu như vậy.
"Nói." Hôm nay tâm tình Phó Sâm rất tốt, nên rất có kiên nhẫn chờ đợi mở cửa.
Nghe vậy, người bên trong lập tức nói: "Cô dâu thích ăn nhất là món gì?"
Dứt lời, những người khác nhẹ nhàng thở ra, cho rằng đây hẳn là một câu hỏi phụ. Chỉ có Phó Sâm bên ngoài là khẽ nhíu mày. Trong trí nhớ của anh,
Bạch Túc Túc chỉ thích đồ ăn vặt, rất ít ăn rau xanh, thích ăn nhất...
cái thịt gì mà chiên xù màu vàng...
"Thịt." Tóm lại vẫn là thịt.
Bạch Túc Túc: "..."
Cô ngồi trên giường nhịn không được ngượng ngùng che kín mặt. Cô thích ăn thịt hồi nào, rõ ràng là gà KFC được không?
"Được rồi, qua." Ngô Hoằng cũng không soi mói nhiều như vậy, sau đó lại bắt
đầu câu hỏi tiếp theo: "Bạch Túc Túc thích mặc đồ màu gì nhất?"
Dứt lời, người ngoài cửa lại lạc trôi vào trong kí ức. Trong trí nhớ, hình như cô chỉ mặc nhiều nhất có màu hồng...
"Màu hồng."
Bạch Túc Túc: "..." Là màu hường, màu hường!
"Câu hỏi thứ ba, lần cuối cùng chú rể nói yêu cô dâu là khi nào?" Khóe miệng Ngô Hoằng cong lên, thả con át chủ bài cuối cùng.
Bạch Túc Túc ngồi đằng sau cũng là một mặt ngu ngơ. Một câu "thích" thôi mà
Phó Sâm cũng chưa từng nói với cô bao giờ, càng đừng nhắc đến cái chữ
"yêu" này. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, quả thật bọn họ kết hôn, không có
tỏ tình, không có cầu hôn lãng mạn gì cả.
Người ngoài cửa dần
dần yên tĩnh trở lại, Lâm Trị cũng nhìn chằm chằm người anh em của mình. Cánh cửa này có dụ bằng bao lì xì cũng vô dụng, chỉ có thể dựa vào
chính anh mà thôi.
Phó Sâm dừng một chút, nhìn cánh cửa đóng
chặt trước mắt, trong mắt anh đột nhiên lóe lên, anh cười anh nói: "Bạch Túc Túc, anh yêu em."
Âm thanh không chậm không nhẹ lập tức
khiến cho hiện trường rơi vào một mảnh yên tĩnh đáng sợ, Ngô Hoằng ở bên trong cũng lập tức há hốc mồm, che miệng lại. Hiển nhiên không nghĩ tới đối phương vậy mà làm câu chốt hạ như vậy. Bạch Túc Túc còn nói EQ Phó
Sâm là âm vô cực, âm chỗ nào? Rõ ràng là max điểm thì có.
Cô dâu ngồi trên giường lớn cũng nín thở, cô vừa ngây ngốc, vừa ngượng ngùng
vừa rung động mãnh liệt. Nháy mắt cô cứ tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng
hiện thực nói cho cô biết, đây là sự thật, cô không nằm mơ.
Cửa
phòng được mở ra, người bên ngoài lập tức ùa vào. Lâm Trị cũng đã được
chiêm ngưỡng mặt mũi cô gái to gán dám ngăn cản hành trình rước dâu của
thằng bạn mình, quả thực nhìn rất mạnh mẽ.
"Nhìn đủ chưa?" Ngô Hoằng lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông lịch lãm này, trong mắt đều là dáng vẻ ghét bỏ.
Lâm Trị sửa cà vạt, khẽ cười một tiếng: "Ai thèm nhìn cô?"
Thần sắc Ngô Hoằng cũng chẳng thay đổi, cau mày trừng người đàn ông này, tựa hồ không muốn cùng anh ta so đo mà trực tiếp quay vào phòng giúp Bạch
Túc Túc chỉnh chu lại váy.
Áo cưới trắng tin bồng bềnh trên
chiếc giường lớn, người con gái được che kín bằng một khăn voan trắng
tuyết, ngũ quan xinh xắn bên dưới lúc ẩn lúc hiện khiến cho người ta mơ
màng. Chu dù kiểu dáng váy cưới có chút bảo thủ, nhưng cũng không đủ để
che đi thân hình mỹ lệ đó của cô Vương miện ở trên đầu cô tỏa sáng,
trông cô như một công chúa rụt rè có chút e sợ, mang theo tâm tình rung
động, xao xuyến chờ đợi vị hoàng tử đến rước mình về. Bọn phú nhị đại họ đều đã nhìn qua muôn vạn mỹ nữ, nhưng thời khắc nhìn thấy cô dâu, từng
ngước từng người đều mở to con mắt. Mỹ nữ trên đời không ít, những mỹ nữ môn đăng hộ đối động lòng người này lại rất ít.
"Đi thôi, thời gian sắp đến rồi, nên lên đường." Lâm Trị ở một bên không nhịn được thúc dục.
Phó Sâm bình tĩnh nhìn cô gái trên giường. Có trời mới biết khi anh vừa
nhìn thấy cô, tâm anh rung động mãnh liệt đến cỡ nào, thật sự rất kích
động. Lại đột nhiên có chút không vui cô bị nhiều người nhìn chằm chằm
như vậy. Anh không nói gì, trực tiếp đi đến bế người lên, chắn tầm nhìn
của bọn họ với cô. Bạch Túc Túc cũng ngượng ngùng vòng tay ôm cổ anh,
vùi đầu vào ngực anh không nói lời nào.
Khách sạn tổ chức hôn lễ cách đây không xa lắm, chỉ mất 2 phút đi xe. Trang phục hôm đó của Phó
Sâm là do chính tay Bạch Túc Túc chọn lựa, anh còn làm tóc. So với khuôn mặt cứng ngắc thường ngày, hôm nay anh tựa hồ ôn hòa hơn rất nhiều, hai đầu lông mày giãn ra, nhìn rất dễ chịu, tựa như hết thảy chủ nghĩa nam
chủ trước đó tại thời khắc này đều bị vẻ mặt ôn nhu của anh che giấu.
Khi hai người xuống xe, hai bên thảm đỏ có rất nhiều người. Có người quen
và cả những người không quen cô, họ đến đây bất kể là có thành ý hay
không nhưng tất cả đều mang vẻ mặt 'chúc phúc'. Bạch Côn cũng đã đợi cô ở đó, lúc cố khoác tay ông nội từng bước đi trên thảm đỏ, trên bầu trời
đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động lớn.
Tất cả mọi người
đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy cuối đuôi máy bay kéo thành một mảnh khói
dài hẹp màu đỏ trên không trung, theo quỹ đạo bay của máy bay, làn khói
vẽ thành một hình mũi tên trái tim và chữ viết tắt của tên hai người.
Một số cô gái nhìn thấy cảnh này cũng nhịn không được bật thốt ra tiếng.
Nhìn đứa cháu gái đang kinh ngạc đến ngu ngơ bên cạnh này, Bạch Côn dời mắt, nhìn lên người đàn ông trẻ tuổi đang chậm rãi đi tới từ
bên kia thảm đỏ. Ông nhịn không được hốc mắt hồng lên, dần dần buông
lỏng bàn tay cháu gái. Bởi vì người đã tới, quãng đường này, vẫn nên tự
cô đi.
Lúc Bạch Túc Túc lấy lại tinh thần, ông nội cô đã đi
xuống, mà đối diện cô bỗng nhiên xuất hiện thêm một thân ảnh quen thuộc
đang đi tới. Tiếng hô vang dội của mọi người vẫn vang lên bên tai, nhưng trong mắt cô chỉ chứa mỗi bóng dáng quen thuộc ấy. Không biết làm sao,
Bạch Túc Túc không khỏi xúc động muốn khóc, hốc mắt trở nên ướt át.
Người đàn ông từ từ đi đến trước mặt Bạch Túc Túc, thuận thế cầm lấy tay cô,
nhìn đôi mắt ươn ướt nước mắt của cô, ở giữa lông mày nhíu lại một cái,
hình như có chút không hiểu: "Sao lại khóc? Chẳng lẽ anh còn chưa đủ
lãng mạn?"