Thấy người tới, tầm mắt Giang Ngưng dừng một chút, sau đó để trái táo
gọt xong sang một bên, tiện tay vén mái tóc dài ra sau tai, nhìn Phó Sâm mỉm cười nói: "Túc Túc xảy ra chuyện như vậy, anh nhất định phải chăm
sóc con bé thật tốt."
Ánh mắt Phó Sâm quét qua, cũng không mở miệng, chỉ đưa tay nới lỏng cúc áo nơi cổ tay, thần sắc vô cùng lạnh lùng.
Tựa như đã bị anh lạnh thành quen, Giang Ngưng cũng không thấy xấu hổ gì
cả, sau đó cô ta liền quay đầu nhìn Bạch Túc Túc, nói: "Vậy chị đi
trước, em nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt."
Sau một phen căn
dặn tỉ mỉ, Giang Ngưng mới cất bước rời đi. Nhìn theo bóng dáng cao gầy
dần dần biến mất ở cuối hành lang, cho đến khi không còn thấy đâu nữa,
Bạch Túc Túc mới hừ một hơi, vẻ mặt phẫn uất nhìn về phía Phó Sâm: "Cô
ta vừa nãy còn ở đây gây hấn em. Không đúng, là uy hiếp! Cô ta nói
chuyện ngoài ý muốn sẽ có rất nhiều, lần sau em sẽ không được gặp may
như vậy nữa"
Không phải là Bạch Túc Túc bị hại đến sinh ảo
tưởng, nhưng cô thực sự nhảy cảm. Giang Ngưng quá mức độc ác, còn việc
gì mà cô ta không dám làm nữa đâu cơ chứ?
Lời nói dồn dập vừa
dứt, người đàn ông chỉ cầm tập noteboo ra ngồi bên giường bệnh, nghiêm
túc gõ máy tính, giọng nói lãnh đạm: "Anh biết rồi."
Nghe ngữ
điệu vô cảm của anh, Bạch Túc Túc rất bất mãn, chính cô xảy ra tai nạn
xe cộ, vậy mà người đàn ông này cũng chưa từng bộc lộ một vẻ lo âu nào
cả.
"Ông nội em nói em đi theo anh liền bị thương, cho nên ông
muốn chúng ta từ hôn." Cô nằm ở trên giường bệnh, mắt ngước lên trần
nhà, từ tốn nói.
Phó Sâm hơi ngước mắt, nhìn cô gái bó bột trên người đang cau mày kia, thanh âm thanh lãnh: "Hửm?"
Bạch Túc Túc: "..."
Cô có cảm giác đang tự đào hố chôn mình, Bạch Túc Túc lập tức ho nhẹ một cái, giọng nói có chút suy yếu: "Em đói..."
Những lúc này đương nhiên phả chuyển chủ đề nhanh, gọn, lẹ. Bất quá cô đói là thật. Tai nạn chấn động đến não của cô tuy không nghiêm trọng, nhưng
mỗi khi cô xoay cổ lại lập tức đau đầu. Cô bị như vậy, Phó Sâm ngay cả
một sắc mặt ôn nhu cũng chẳng cho cô.
Nghe vậy, Phó Sâm cũng
không so đo với cô, tiện tay lấy chén cháo gà trên bàn bên cạnh, để lên
cái bàn chồng trên giường bệnh của cô. Mà Bạch Túc Túc vẫn như cũ trơ
mắt nhìn anh, đôi môi phấn nộn khẽ mím: "Em là bệnh nhân, anh không thể
đút cho em sao?"
Cho dù chỉ có một tay cô truyền nước biển là bị kẹt, tay còn lại hoàn hảo không xây xát gì nhưng cô vẫn muốn anh đút
cho nha. Nhìn mặt mũi tràn đầy mong chờ của cô gái trước mặt, ánh mắt
Phó Sâm lóe lên, bỗng nhiên đứng lên, bưng chén cháo đó lên ăn một muỗng sau đó đột nhiên cúi người hôn xuống đôi môi của cô, cháo gà trong
miệng trôi qua trôi lại giữa răng môi của hai người.
Bạch Túc
Túc trừng mắt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ngay lập tức
cô cảm nhận được hương vị cháo gà tràn qua trong miệng cô. Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế, ngậm lấy đôi môi mềm mại, truyền hết cháo trong
miệng mình cho cô, sau đó nhẹ nhàng miết miết, cắn xé qua lại, bắt đầu
thâm nhập sâu hơn.
"A..." Bạch Túc Túc bị hôn đến không kịp thở, khuôn mặt tái nhợt giờ đây hồng lên không ít, ánh mắt chất chứa hơi
nước, cứ mông lung như vậy nhìn người đàn ông bỗng nhiên cao hứng trước
mặt.
"Muốn ăn nữa không?" Lông mày của anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt tĩnh mịch đảo qua khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đó.
Bạch Túc Túc hít sâu một hơi, sau đó lập tức đưa tay che miệng, phụng phịu nói: "Tự em ăn, anh cút đi!"
Nhìn ánh mắt cảnh giác của cô, Phó Sâm cười khẽ một tiếng, sau đó nhòm người qua, múc một muỗng cháo đưa tới trước miệng cô, khuôn mặt anh cười đặc
biệt nhu hòa.
Nhìn cái muỗng ở trước miệng, Bạch Túc Túc lén lén liếc nhìn Phó Sâm, trên mặt không thể giấu được nụ cười vui vẻ. Cô
ngoan ngoãn há miệng để anh đút cho, cô cảm thấy đây chính là thời khắc
đỉnh cao nhất của cuộc đời cô.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh,
mặc dù đã ăn cháo gà này đến ngán tận cổ rồi nhưng Bạch Túc Túc vẫn
ngoan ngoãn ăn hết. Sau đó lại buồn ngủ nằm xuống, thỉnh thoảng lại nhịn không được nhìn qua người đàn ông đang nghiêm túc làm việc.
Giường bệnh phòng VIP rất lớn, Phó Sâm ở lại với qua qua đêm, nói là để tiện
thể trông chừng cô. Thật ra anh vẫn luôn bận bịu việc riêng của mình,
mỗi lần Bạch Túc Túc tỉnh dậy lúc nửa đêm đều thấy anh vẫn ngồi ở đó gõ
máy tính xử lí văn kiện, tựa hồ công việc công ty rất là nhiều.
Cho đến hôm sau Bạch Côn tới, còn nói với cô về chuyện kết hôn.
"Sáng mai Quốc Hoa sẽ được đưa ra nước ngoài an dưỡng, ông cũng sẽ qua cùng
với ba con. Chuyện hôn lễ có người nhà họ Phó lo, bất quá đúng tháng sau sẽ cử hành. Vết thương của con nửa tháng đã có thể xuất viện. Thời gian đăng ký kết hôn tùy các con thương lượng. Con đã muốn đi theo Phó Sâm
đến vậy, ông cũng không còn gì để nói, chỉ cần con không hối hận là tốt
rồi."
Không hiểu tại sao, khi nghe lời nói của ông, Bạch Túc Túc cảm thấy có chút tự trách. Nhưng nếu là chuyện khác, cô nhất định sẽ
nghe theo lời của ông, duy chỉ có chuyện từ hôn là không thể. Cô chọn đi theo con tim mình vậy.
"Bất quá quả thật Phó Sâm rất là có
lòng, gần đây công ty gặp nhiều chuyện như vậy, nó còn đến đây với con
mỗi tối, chắc chắn là nghỉ ngơi không đầy đủ rồi." Nói đến đây, Bạch Côn cũng thở dài.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc ngừng một chút, rồi lập tức truy hỏi: "Sao ông biết công ty Phó Sâm xảy ra chuyện?"
Gần đây Phó Sâm hoàn toàn chính xác bề bộn nhiều việc, làm đến quên ăn quên ngủ, cô khuyên anh anh cũng không chịu nghe, người đàn ông này làm việc điên cuồng như không muốn sống nữa vậy.
Người già khẽ cười một
tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, còng lưng đi tới bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, hàm ý không rõ nói: "Cũng không phải Liên Ý xảy ra chuyện,
chỉ là dạo dây tập đoàn Gia Danh dính líu tới chuyện buôn lậu hàng hóa
thấp kém từ nước ngoài, về nước bán với giá cao. Các vị cán bộ cao cấp
đều bị gọi đi điều tra, đoạn thời gian trước tài chính Giang thị trì
trệ, nghe nói cũng có tham gia hạng mục này. Sau đó như thế nào, thời
gian sẽ trả lời tất cả."
Gia Danh chính là công ty của Hứa Cận,
nghĩ đến gần đây Phó Sâm đột nhiên bận nhiều hơn trước rất nhiều, cô cảm thấy hẳn việc này là có liên quan đến anh. Bất quá tên Hứa Cận kia dám
làm ra chuyện buôn bán lậu thuốc giả thế này thật sự là vô nhân đạo. Hắn cùng với Giang Ngưng kia quả là cá mè một lứa, toàn coi sinh mạng con
người như cỏ rác.
Mấy ngày nay Bạch Túc Túc tĩnh dưỡng nên không được chơi điện thoại di động, cho nên cô cũng không chú ý đến tin tức
trên mạng như thế nào. Sau khi Bạch Con đã rời khỏi, lúc này Bạch Túc
Túc mới bắt đầu xem điện thoại, phát hiện chuyện buôn lậu dược phẩm đã
náo động rất lớn đến dư luận. Bởi vì rất nhiều người chết nên quốc gia
cũng rất coi trọng chuyện này. Nếu như thẩm tra ra được, tập đoàn Gia
Danh coi như xác định, các quản lý cao cấp biết được sự việc mà còn tiếp tay khẳng định đều trốn không thoát.
Nghĩ đến Giang Ngưng gặp
phiền toái, tâm Bạch Túc Túc cảm thấy thoải mái vô cùng. Loại việc này
một khi đã được chứng thực, trừ phi phía trên có người can thiệp, thì
chắc chắn nữ nhân này sẽ phải vào tù.
Có thể là chuyện công ty
quá bận nên đến 9 giờ tối cô vẫn chưa thấy Phó Sâm đến, bất quá đã có
Chu tỷ mang theo bịch hoa quả đến đây thăm cô. Thấy cô bị thương như
vậy, Chu tỷ hung hăng ở đó nói cô vận xui, tới hạn, nhất định phải đi
thắp nhang cúng phật mới được.
"Em vận xui bái phật cũng vô
dụng, chị cứ đẩy các hoạt động gần đây của em đi, tiền mình bồi thường
sau." Bạch Túc Túc tựa ở đầu giường, trên trán còn đang quấn băng, cúi
đầu xem tạp chí.
Nghe vậy, Chu tỷ cũng gật đầu, ngồi một bên bóc cho cô một trái quýt: "Cái này chị đương nhiên biết, em sắp kết hôn,
chị nào dám lấy thêm hoạt động cho em nữa."
Nói xong, Chu tỷ liền nghiêng đầu qua Bạch Túc Túc, thấp giọng hỏi: "Em với Phó tổng cử hành hôn lễ ở đâu?"
Dứt lời, Bạch Túc Túc hơi liếc mắt qua Chu tỷ, nhìn bộ dáng nhiều chuyện
của chị, cũng hơi ngừng lại một chút rồi sau đó không nhanh không chậm
trả lời: "Em cũng không biết, chuyện hôn lễ cái gì Phó Sâm cũng đều chưa nói cho em, em chỉ nghe ông nội anh ấy nói, hình như sẽ tổ chức trên
một cái đảo nhỏ, còn muốn bày tiệc ba ngày ba đêm."
Nói đến đây, Bạch Túc Túc lại có chút bất đắc dĩ, cô cũng không muốn khoa trương như vậy đâu nha.
Nghe vậy, hai mắt Chu tỷ như tỏa sáng, hôn lễ thế này chắc chắn sẽ có rất
nhiều nhân vật lớn tham dự, đối với chị cực kỳ có lợi, chị có thể dễ
dàng mở rộng mạng lưới quan hệ.
"Đúng rồi, Tô Nguyệt với Mục Hạo chia tay rồi." Chu tỷ đột nhiên nhớ tới, trên mặt còn mang theo vẻ châm chọc.
Nghe vậy, nét mặt của Bạch Túc Túc không khỏi thay đổi, cô không dám tin
nhìn Chu tỷ xác nhận lại, hoài nghi chính là mình nghe lầm.
Tựa
như đoán được nghi vấn của cô, Chu tỷ cũng cười lạnh một tiếng, ném vỏ
quýt trên bàn vào thùng rác, trong giọng nói mang theo âm hưởng mỉa mai: "Chị chỉ nghe người ta nói, nhưng dã tâm của người phụ nữ này lớn vô
cùng, đã có Mục Hạo mà cũng không thỏa mãn được cô ta, đảo mắt một cái
liền chạy theo một người nhà ba đời làm quân nhân. Chị cảm thấy cái tên
Mục Hạo đó thật đáng thương, bị một người phụ nữ chơi đùa như thế."
Nữ chính có nhiều đào hoa, Bạch Túc Túc đương nhiên biết, cô rõ nữa là
đằng khác, nhưng không nghĩ rằng Tô Nguyệt thế mà rời bỏ Mục Hạo. Coi
như hắn không phải làm nam chính đi, nhưng ít nhất cũng là nam phụ số
một mà, với lại hắn cũng đối tốt với Tô Nguyệt như vậy, cô ta liền nhẫn
tâm không nói hai lời một cước đá người ta rớt xuống mấy bậc.
"Bất quá em cũng phải để ý một chút." Nói đến đây, Chu tỷ bỗng nghiêng đầu
qua, nghiêm túc nhìn cô: "Cô ta luôn luôn muốn nhắm vào em, hiện tại
thay đổi đàn ông, khẳng định là đang tìm biện pháp bôi đen em cho coi."