Bước chân Phó Sâm dừng lại, anh quay đầu, đôi mắt lạnh lùng trầm xuống
đến cực điểm, bên trong con ngươi đen láy là một bầu trời giông tố cuồn
cuộn. Trợ lý Lâm còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên cảm nhận một xấp văn
kiện bị ném vào trong người mình, anh ta ngước mắt, chỉ thấy tổng giám
đốc lập tức gấp rút bước đi, gần như là chạy.
Nhìn thân ảnh
nhanh chóng biến mất khỏi hành lang ấy, trợ lý Lâm có chút bất đắc dĩ
nhìn đống văn kiện trong tay, mấy người khác cũng tò mò đi tới, dò hỏi:
"Trợ lý Lâm, tổng giám đốc có chuyện gì gấp sao?"
Dù là cái lần
năm năm trước, công ty bởi vì một hạng mục mà suýt chút nữa phải bồi
thường 15 tỉ, họ cũng chưa thấy tổng giám đốc lo lắng gấp gáp như bây
giờ.
"Chủ tịch có chút chuyện tìm tổng giám đốc mà thôi, cũng
không có chuyện gì quan trọng lắm." Trợ lý Lâm cười cười, tùy tiện ứng
phó hai câu.
Hai người quản lý chi nhánh nghe xong cũng chỉ hai
mặt nhìn nhau không nói lời nào, đương nhiên họ biết trợ lý Lâm chỉ trả
lời qua loa với bọn họ. Nhưng không còn cách, cái miệng của trợ lý Lâm
này, nổi danh cứng rắn ở trong công ty, muốn moi ra một ít từ miệng anh
ta khó như trên trời.
- ---
Khi Bạch Túc Túc tỉnh lại,
xung quanh hô hấp của cô tràn ngập mùi thuốc sát trùng, ánh đèn trên
đỉnh đầu phát sáng chói mắt cô, toàn thân cô như mắt cảm giác, chỉ còn
con mắt là có thể chuyển động.
"Tổng giám đốc, Bạch tiểu thư đã tỉnh."
Trong phòng bệnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói vui mừng, theo tiếng nói
là một người đàn ông mang âu phục giày da gấp rút đi tới. Đập vào mắt cô là một khuôn mặt lạnh lùng, bên trong ánh mắt đen tuyền sâu thẳm của
anh còn cất giấu một sự lo lắng không dễ thấy, lúc này anh cứ như vậy
chăm chú nhìn cô.
"Anh là ai?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, khàn
khàn vang lên giữa phòng bệnh yên tĩnh, một câu nói của cô, khiến cho cả không khí ngưng trọng. Trợ lý Lâm đứng đằng sau một mặt khiếp sợ, không dám tin nhìn cô gái băng bó trên giường, chén cháo trong tay anh ta kém chút rơi khỏi tay, hiển nhiên, anh ta đang sốc dữ dội, ngay cả tay cũng run cơ mà.
Phó Sâm cũng chẳng kém, anh nhìn ánh mắt vô tình đầy xa cách của cô gái trước mắt, Phó Sâm nhíu nhíu mày, lập tức quay đầu
nhìn trợ lý Lâm, giọng điệu trầm thấp pha chút run rẩy khó nhận ra: "Mau gọi bác sĩ đến."
Dứt lời, trợ lý Lâm lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chạy ra ngoài tím bác sĩ. Thấy thế, người trên giường bệnh bống
nhiên duỗi ra cánh tay mảnh khảnh, lặng lẽ cầm lấy ngón tay của anh, vô
tội nháy mắt mấy cái: "Phó Sâm."
Trợ lý Lâm: "..."
Mẹ nó! Thật sự là dọa anh ta đến muốn rớt tim ra ngoài.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang ra vẻ lấy lòng của đối phương, lông
mày người đàn ông nhíu một cái, hình như có hơi giận dữ: "Chơi vui
không?". Có trời mới biết khi cô vừa thốt ra câu đó, tim anh đã hốt
hoảng đến cỡ nào.
Trợ lý Lâm lặng lẽ lui ra khỏi phòng bệnh.
Thấy Phó Sâm tựa hồ rất tức giận, Bạch Túc Túc bỗng nhiên ủy khuất lắc lắc
đầu ngón tay anh: "Em đã thành ra thế này rồi anh còn hung dữ với em."
Vừa nãy cô chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến tình tiết bị đâm xe xong mất trí nhớ
của nữ chính như trên TV mà thôi, thuận tiện xem coi Phó Sâm sẽ có phản
ứng gì nếu như cô bị như vậy. Bất quá, anh thế mà một chút phản ứng cũng không có.
"Xem ra tinh lực vẫn rất tràn đầy." Ánh mắt Phó Sâm tối lại, vẫn dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn cô gái trên giường bệnh.
Bạch Túc Túc nháy mắt mấy cái, từ nhiên có chút chột dạ, sau đó lại tội
nghiệp nhìn lên anh, nói: "Em... em có bị hủy dung chỗ nào không?"
Bạch Túc Túc thật sự quên mất cảnh tượng trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên mới nhất thời đột nhiên nghĩ đến cái cảnh mất trí nhớ. Kì lạ là,
những chuyện khác cô đều nhớ, duy chỉ có lúc xảy ra tai nạn xe hơi, cô
hoàn toàn không có một mảnh ký ức nào cả, cố nhớ lại thì chỉ cảm thấy
đau đầu.
"Bạch tiểu thư yên tâm, cô chỉ bị gãy tay mà thôi, đầu
bị trầy da tương đối nghiêm trọng hơn chút, nhưng cũng chỉ là ngoại
thương, tuy nhiên cú va chạm cũng chấn động tới não khiến cho cô quên
mất đi lúc xảy ra tai nạn. Đây là phản ứng bình thường, không cần lo
lắng."
Bác sĩ áo trắng từ ngoài đi vào, nói. Bác sĩ nhìn qua Phó Sâm, cũng lập tức khách khí nói: "Phó tổng yên tâm, Bạch tiểu thư chỉ
bị chấn động não nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là tốt rồi, cũng không để lại di chứng."
Nghe xong lời của bác sĩ, Bạch Túc Túc có chút
ngu ngơ, không biết nên nói mình may mắn hay xui xẻo mới phải. Bất quá,
cô xác thật là giống như quên một thứ gì.
"Đúng rồi, Bạch Quốc Hoa đâu?" Đột nhiên cô nhớ ra là Bạch Quốc Hoa cũng đi với cô, cho nên chắc hẳn ông ấy cũng dính tai nạn.
Nghe vậy, Phó Sâm không nói gì, bác sĩ cũng chỉ do dự trông chốc lát rồi mới nặng nề nói: "Bạch tiên sinh... đầu ngài ấy bị va chạm nghiêm trọng,
giờ đã trở thành người thực vật."
Ngữ điệu nặng nề khiến cho hô
hấp của Bạch Túc Túc ngừng lại, đầu cô vốn đã choáng váng nay lại nhức
không thôi. Cô từng nghĩ tới vô số lần vạch rõ quan hệ với Bạch Quốc
Hoa, cũng nghĩ cô sẽ vô cảm trước cuộc sống của ông ấy, nhưng trong giờ
phút này, trong nội tâm cô đột nhiên vô cùng khó chịu. Không lẽ đây
chính là quan hệ máu mủ sao?
Bác sĩ đi rồi, đợi đến khi phòng
bệnh chỉ còn hai người, Phó Sâm bỗng nhiên đến gần, cúi người ôm lấy bờ
vai gầy yếu của cô, ánh mắt phức tạp: "Anh xin lỗi."
Anh đã từng nói sẽ không để ai làm cô bị thương. Anh hứa rất nhiều, cũng chưa từng
nuốt lời, vậy mà duy chỉ trên người con gái anh yêu, anh lại lần lượt
thất tín.
Bốn mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao, hốc mắt Bạch
Túc Túc không khỏi nóng lên, hai giọt nước mắt lóng lánh như ngọc dọc
theo khóe mắt trượt xuống. Cô không nói gì, chỉ là nước mắt chảy ra càng ngày càng mãnh liệt, cho dù cô không muốn đau lòng cho Bạch Quốc Hoa,
nhưng tại sao lòng cô lại khó chịu bức bối đến vậy?
Ôm lấy đầu
cô dán vào lồng ngực mình, bàn tay anh nhẹ nhàng, ôn như lau đi những
giọt nước mắt trên gương mặt cô, khuôn mặt lạnh lùng chất chưa vẻ đau
lòng, phức tạp, giống như là đang ẩn nhẩn hay đè nén cái gì.
Vốn đã đau đầu, cũng không biết cô đã thiếp đi từ lúc nào, sau khi Bạch Túc Túc tỉnh lại lần nữa, chỉ thấy ông nội của cô ngồi canh ở một bên
giường. Chỉ qua một đêm, những sợi bạc trắng ở bên thái dương của ông
lại càng thêm bắt mắt. Có lẽ đã canh suốt một đêm, Bạch Côn đang ngồi
ngủ gà ngủ gật, Bạch Túc Túc nhất thời không đành lòng đánh thức ông.
Không bao lâu sau, người già rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhìn thấy người trên
giường mở mắt, trên mặt của ông lập tức hiện lên một tia mừng rỡ: "Con
sao rồi? Có thấy đỡ hơn chút nào không?"
Nói cong, không đợi
Bạch Túc Túc nói chuyện, ông lập tức giận tái mặt, điệu bộ chắc nịch,
nói: "Ông quyết định phải từ hôn con với tên tiểu tử Phó Sâm kia!"
Bạch Túc Túc: "..."
"Ông..."
"Con không cần nói nữa, con nói xem con mới chỉ đi theo nó có vài tháng đã
gặp ít nhiều nguy hiểm, nếu lỡ như con giống Bạch Quốc Hoa trở thành
người thực vật, con nói ông phải làm sao đây?" Bạch Côn trầm mặc đứng
dậy đi về phía cửa sổ, nhìn dòng người hối hả di chuyển dưới lòng đường
lớn, ánh mắt sắc bén: "Coi như con giận ông cũng được, nhưng ông không
thể để con tiếp tục rơi vào tình cảnh nguy hiểm!"
Nhìn bóng lưng già nua ấy của ông, cái mũi của Bạch Túc Túc không khỏi chua chua, cô
nói khẽ trong họng: "Nhưng mà Phó Sâm từ đầu tới cuối vẫn bảo vệ con,
lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, với lại ngày cưới đã định xong
xuôi, ông nói từ hôn liền từ hôn, ông thực sự để ông nội Phó mất mặt
sao?"
"Vậy mất mặt quan trọng hay mạng con quan trọng!?" Bạch Côn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt già nua càng thêm sắc bén.
Nghỉ ngơi một đêm, sắc mặt Bạch Túc Túc vẫn như cũ có chút tái nhợt. Cô im
lặng một hồi, bỗng nhiên cắn môi, quật cường nói: "Con mặc kệ, con không muốn từ hôn đâu, con đều vì anh ấy nhận nhiều đả thương như vậy, bây
giờ nói từ hôn liền từ hôn, vậy chẳng phải con chịu khổ oan uổng sao?"
Nhìn cô cháu gái cực kỳ tùy hứng ở trên giường bệnh, Bạch Côn hận không thể
lập tức ký một cái lên đầu cô cho thật mạnh, nhưng cuối cùng cũng chỉ
không cam lòng hừ hừ hai tiếng: "Con thích tiểu tử kia đến như vậy?
Thích đến mạng sống cũng không cần?"
Dứt lời, Bạch Túc Túc chỉ
cảm thấy gương mặt mình có chút nóng lên, ấp úng một hồi cũng không nói
ra lời. Cô cũng đã tự hỏi, nhưng khi trải qua quá nhiều vấn đề như vậy,
cô lại càng rõ ràng hơn, người sống nên cố mà trân quý những gì hiện
tại. Cô không muốn tự lừa gạt mình, cô sớm thích Phó Sâm, chỉ là cô cứ
một mực trốn tránh mà thôi.
Thấy Bạch Túc Túc không lên tiếng,
người già cũng thở dài, mặt mũi già nua tràn đầy bất đắc dĩ, cuối cùng
cũng chỉ phất tay: "Thôi, con muốn làm sao thì làm. Là ông không có kiện định đi. Bạch Quốc Hoa sẽ được đưa ra ngoại quốc trị liệu, thế này cũng tốt, trải qua chuyện này, chờ khi nó tỉnh lại, ông chỉ mong Quốc Hoa có thể hiểu chuyện ra tí là đủ rồi."
Sức nặng của cái nhà này vẫn
luôn đè nặng trên đôi vai của ông nội, nhìn người già đã từng uy phong
lẫm liệt cỡ nào, bây giờ lưng đã còng xuống vẻ mệt nhọc, trong lòng Bạch Túc Túc chua xót, cô vẫn luôn muốn chia sẻ công việc cho ông một chút,
nhưng đổi lại, chỉ càng khiến ông thêm phiền lòng.
Mặc dù không
nhỡ rõ vụ tai nạn nó như thế nào, nhưng Bạch Túc Túc nghe ra trong lời
của ông nội, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản chút nào. Chắn chắn
là có ý định mưu sát, mà 80% cô tin là Giang Ngưng bày trò, chỉ có cô ta mới hận không thể khiến cô chết đi ngay lập tức mà thôi.
Lòng
người ác độc thật khiến người ta giận sôi. Thật sự Bạch Túc Túc đã đánh
giá thấp độ ghê tởm của người phụ nữ này rồi. Buổi chiều Bạch Côn vừa
mới rời đi, lại có thêm một kẻ cô không muốn gặp nhất xuất hiện. Bảo vệ
ngoài cửa cản người lại, Bạch Túc Túc nhìn thấy đối phương, liền như ăn
phải ruồi nhặng, hận không thể đem cô ta chém thành trăm mảnh mới vừa
lòng.
Cuối cùng, cô vẫn giữ vững lí trí kêu bảo vệ cho cô ta
vào. Cô cũng tự hỏi, diệt cô mãi vẫn không được, không biết liệu người
phụ nữ này có bí quá hóa liều làm trò gì với cô nữa không.
Tựa
như không phát hiện được tâm tư của Bạch Túc Túc, Giang Ngưng làm bộ lo
lắng đặt rổ hoa quả cùng hoa tươi xuống, nhìn Bạch Túc Túc trên giường
bệnh, ân cần hỏi han: "Chưa bắt được tên lái xe sao? Nghe nói ba em đã
trở thành người thực vật rồi?"
Nhìn gương mặt dịu dàng động lòng
người trước mắt, khí chất cô ta không tầm thường, trên mặt cũng toàn là
vẻ lo lắng, nhưng từng câu nói của cô ta đều như rát muối vào vết thương của người ta vậy. Bạch Túc Túc khinh thường, nếu thật sự đã bắt được
tên lái xe thì cô ta có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến tận bây
giờ à? Biết rõ Bạch Quốc Hoa thành người thực vật, còn bày đặt ở đây giả nhân giả nghĩa, còn hỏi trước mặt cô làm gì? Mục đích chẳng phải là để
khiến cô thương tâm sao?
Một hồi sau, Bạch Túc Túc mới điều
chỉnh lại vẻ mặt hòa ái, không mặn không nhạt mà nói: "Dù lái xe chưa
bắt được, nhưng đừng mong có thể thoát tội mãi mãi. Ba tôi bây giờ đang
trở thành người thực vật, nhưng y học bây giờ phát triển, tin tưởng
chẳng mấy chốc sẽ chuyển biến tốt hơn. Bất quá em may mà không có gì
nghiêm trọng lắm, đây được gọi là trong cái rủi thì có cái may, phải
không chị Giang Ngưng?"
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, nhìn chằm
chằm đối phương, biểu cảm Giang Ngưng vẫn không thay đổi, giây lát, cô
ta cũng chỉ cười một tiếng, bên trong đôi mắt phượng dài lóe lên một tia sắc bén: "Em nói đúng, cái này xác thực là may trong rủi. Bất quá bây
giờ chuyện ngoài ý muốn rất nhiều, lần sau em nhất định phải coi chừng,
dù sao con người cũng không thể may mắn mãi được."
Nói rồi,
Giang Ngưng liền ngồi xuống ghế gọt táo cho cô, trên mặt tràn đầy ôn hòa cùng lo lắng, lại làm cho Bạch Túc Túc hận đến nghiến răng nghiến lợi,
cái gì gọi là lòng dạ rắn rết, giờ đây xem như cô đã lĩnh hội triệt để.
Hít sâu một hơi, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt vẫn như cũ bất động thanh sắc: "Cảm ơn chị Giang Ngưng đã quan tâm, về sau em sẽ luôn luôn đi theo bên cạnh Phó Sâm là được liền. Cũng may mà vết thương của em không phải là
rất nặng, hôn lễ và tháng 3 sẽ cử hành đúng ngày đã định. Không biết chị có rảnh đến làm phù dâu của em hay không?"
Miếng vỏ hẹp dài của quả táo bỗng nhiên đứt phựt, Giang Ngưng trừng mắt, che khuất ánh căm
thù ở trong mắt, sau đó hơi nhếch khóe miệng, tiếp tục gọt táo: "Đương
nhiên là có thể. Mà chị cũng hi vọng em có thể hồi phục nhanh một chút.
Nếu cứ kéo dài hôn lễ, chỉ sợ sẽ không còn ngày tổ chức nữa đâu."
Phòng bệnh rất lớn cũng rất yên tĩnh, bảo vệ bên ngoài cũng thỉnh thoảng nhìn vào trong thăm dò, thời thời khắc khắc đều đề phòng. Bỗng nhiên có một
thân ảnh cao lớn xuất hiện, bảo vệ nhìn thấy liền gập đầu cung kính chào hỏi.
Nghe bên ngoài truyền đến từng tiếng bước chân quen thuộc, Bạch Túc Túc hơi nhìn ra ngoài cửa, đột nhiên ý vị không rõ cười một
tiếng: "Chỉ cần chúng em nguyện ý thì ngày nào cũng là ngày tốt của
chúng em."