Đối diện với ánh mắt lạnh lùng ấy, Bạch Tình Tình không tự giác rụt cổ
lại, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn đánh bạo nói tiếp: "Bởi vì khi còn bé
Mạnh Bác nói Bạch Túc Túc hát rất êm tai, cho nên cô ta mới đi học âm
nhạc. Mấy năm nay Mạnh Bác xuất ngoại, cô ta còn thường xuyên một mình
đi tới những nơi hai người từng đi ôn lại kỉ niệm cũ. Trong nhật ký cô
ta tất cả đều là thư tình gửi cậu ấy. Còn viết cái gì mà không muốn cùng anh kết hôn, nhưng đây là ý của ông nội, cô ta nhất định phải nghĩ biện phát giải trừ hôn ước!"
Một lần kia cô ta đi tìm Bạch Túc Túc,
lại phát hiện đối phương vội vội vàng vàng đang viết cái gì. Cô ta để ý, thế là lần sau vụng trộm chạy vào phòng của cô, lục lọi một hồi thấy
cuốn nhật ký của Bạch Túc Túc, mà trong đó là quá trời dòng nhớ nhung
hoài niệm của cô và Mạnh Bác. Cô ta thấy, cô ta nói thật chứ không hề
nói láo.
Thần sắc Bạch Túc Túc khẽ biến, không sai, nguyên chủ
đích thật đã từng làm qua việc này. Nhưng đi theo ngành âm nhạc lại là
ước mơ của cô, chẳng lên quan gì đến Mạnh Bác hết. Bạch Tình Tình này
lại vô duyên đi lục nhật ký của nguyên chủ, thế nhưng từ sau khi cô
xuyên tới, cô cũng chưa từng làm lại mấy việc đó.
Đang muốn giải thích một chút, Bạch Túc Túc lại cảm nhân được khí áp xung quang Phó
Sâm càng giảm xuống, anh cứ như vậy lạnh lùng nhìn Bạch Tình Tình: "Giao cô ta cho cảnh sát."
Nói xong, Phó Sâm liền cất bước rời đi.
Nghe vậy, Bạch Tình lập tức tuyệt vọng ngồi co quắp ở kia. Cô ta không
thể ngồi tù! Cô ta tuyệt đối không thể ngồi tù!
Mắt nhìn Bạch
Tình Tình đang ngồi u oán, Bạch Túc Túc cũng không có ý kiến mà đi theo
Phó Sâm ra ngoài. Cô cảm giác được, có lẽ Phó Sâm ghen rồi.
Đến
phòng khách, không có trợ lý Lâm ở đó, thấy thế, Bạch Túc Túc lập tức đi đến bên người Phó Sâm, thật lòng giải thích: "Anh đừng nghe cô ta nói
mò, em..."
"Em cứ nhất quyết muốn từ hôn với anh, là vì tên đàn
ông đó?" Sắc mặt Phó Sâm có chút lãnh đạm, ánh mắt của anh sâu thẳm
khiến người ta đoán không ra ý, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
Bạch Túc Túc không biết nên giải thích thế nào, nguyên chủ thích Mạnh Bác,
nhưng cô thích Phó Sâm. Cô chỉ có thể tiến lên giữ chặt cánh tay của
anh, nói khẽ: "Em tuyệt đối không hề thích cậu ấy, còn chuyện từ hôn...
lúc đó em chỉ cảm thấy sợ anh mà thôi..."
Dưới ánh đèn chùm sáng rực, Phó Sâm cứ như vậy chăm chú nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất an thấp thỏm của cô, cũng chẳng nói lời nào, chỉ là ánh mắt của anh khó đoán khiến cho Bạch Túc Túc càng khẩn trương.
"Vậy em chỉ
không sợ tiểu tình nhân của em thôi đúng không?" Giây lát, Phó Sâm chỉ
châm chọc nhìn cô, cái nhìn của anh hờ hững. Trước kia anh luôn tự hỏi,
tại sao cô cứ mãnh liệt yêu cầu hủy hôn như vậy, bây giờ lại có liên
quan đến crush cũ của cô, càng nghĩ anh càng giận.
Không nói
thêm nữa, Phó Sâm quay người đi lên lầu. Dưới ánh đèn chói mắt, giọng
nói lạnh lùng của người đàn ông vẫn như cũ vang vọng ở bên tai cô, nhìn
bóng lưng hờ hững từng bước lên lầu, Bạch Túc Túc không có đuổi theo,
chỉ là cô hơi mủi lòng, tại sao anh lại không chịu tin cô chứ?
Trầm mặc nửa ngày, cô tự mình ra khỏi biệt thự, quyết định về nhà lấy cuốn
nhật ký cùng khăn quàng cổ thủ tiêu đi. Thế này là về sau không còn bằng chứng, có đánh chết cô cũng không thừa nhận. Sau đó quay lại dỗ dành
người đàn ông này, cô biết anh chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Ở góc
rẽ của tầng hai, Phó Sâm đứng đó nhìn theo thân ảnh vừa rời đi, đôi mắt
không khỏi nhíu lại, sắc mặt có chút không tốt. Sao lại không dỗ anh
chứ, nhớ tới người phụ nữ này vẫn luôn làm nũng dỗ dành anh, hiện tại
lại quay người đi rất dứt khoát!
Trợ lý Lâm một bên không nhịn
được lên tiếng nói: "Tổng giám đốc, Bạch tiểu thư cùng với Mạnh Bác
khẳng định không có cái gì đâu. Nếu có đã sớm về chung một chỗ rồi."
Trợ lý Lâm cực kì không muốn hai người giận nhau, nếu không tâm tình tổng
giám đốc khẳng định sẽ xấu xuống âm level, rồi cuối cùng người chịu nạn
hết không phải là trợ lý Lâm sao?
Phó Sâm lạnh lùng nhìn trợ lý: "Hạng mục bên Giang gia sao rồi?"
Dứt lời, trợ lý Lâm lập tức cung kính trả lời: "Mặc dù nội bộ bọn họ phong
tỏa tin tức, nhưng theo cấp dưới điều tra, bên trong tài tựa hồ xuất
hiện lỗ hổng lớn. Ngài nói cấp dưới đều có chuẩn bị, chỉ là bất quá...
Tôi phát hiện gần đây Giang Ngưng rất hay đi cùng Hứa Cận, không biết
bọn họ có hợp tác hay không."
Nói đến đây, trợ lý Lâm lại nhịn
không được vụng trộm nhìn lên tổng giám đốc. Giang gia này tuyệt đối
không phải là công ty nhỏ, muốn giải quyết chắc chắn không phải là
chuyện một sớm một chiều. Nhưng tổng giám đốc bọn họ đã vì một người phụ nữ mà đánh lớn như vậy, hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn vấn
đề thời gian, coi như thu cá vào lưới.
"Đồ vật tôi kêu cậu chuẩn bị thế nào rồi?" Đột nhiên Phó Sâm quay đầu lại nhìn trợ lý, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ.
Trợ lý Lâm nghe xong trực tiếp cười một tiếng: "Bạch tiểu thư nhất định sẽ rất thích."
Viên kim cương to như vậy, làm gì có cô gái nào mà không thích đâu chứ. Rõ
ràng muốn tặng người ta vậy mà tổng giám đốc bọn họ cứ muốn làm trò giận dỗi. Giận rồi thì sao tặng được đây ta...
- ---
Ngày
hôm sau Bạch Túc Túc về đến nhà liền đi qua chỗ ông nội, sau đó lén lút
về lại phòng cũ lấy mấy cái đồ liên quan tới Mạnh Bác đốt sạch đi. Nhìn
bọn chúng bị hủy thi diệt tích, lại đem tro hốt đi cột vào bịch đen bỏ
vào thùng rác, lúc này cô mới thở phào. Về sau cô có thể tự tin nói rằng cô không liên quán gì tới Mạnh Bác rồi.
"Con làm gì vậy?"
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói già nua, Bạch Túc Túc giật nảy mình,
quay đầu lại, phát hiện Bạch Côn đứng ở cửa ra vào, thần kinh căng cứng
lập tức nới lỏng.
"Con trở lại thăm ông một chút đó nha." Bạch
Túc Túc đi qua cầm lấy tay người già, vuốt vuốt lên mu bàn tay ông:
"Hiện tại ông đã khá hơn chút nào chưa?"
Biết ngay nha đầu này
đang lảng tránh câu hỏi của ông, Bạch Côn cũng không vạch trần cháu, chỉ đưa tay gõ xuống trán cô, không vui nói: "Thì ra con còn nhớ tới lão
già này, ông còn tưởng giờ đây trong mắt của con chỉ còn lại toàn tên
tiểu tử họ Phó kia!"
"Ông!" Bạch Túc Túc đỏ mặt kéo ông ngồi
xuống, không biết nghĩ đến cái gì bỗng nhiên lấy bút ghi âm trong túi
ra: "Cái này được lấy từ chỗ Bạch Tình Tình."
Nghe xong cuộc đối thoại, mặt mũi già nua của người già có chút phức tạp, nhưng ông không
có tức giận quá lên. Bạch Túc Túc biết, tính của ông rất dễ mềm lòng, dù sao cũng là con gái của Bạch Quốc Hoa, không muốn nhận những cũng là
cháu gái, huống chi Trần Mân đã chết.
"Xử lý thế nào thì con cứ
trao đổi với Phó Sâm, còn Bạch Quốc Hoa bên kia con không cần để ý tới." Bạch Côn nhíu mày, ánh mắt mờ đục tràn đầy rã rời.
Bạch Túc Túc không nói gì, chỉ ngồi ôm cánh tay của ông, nhất thời không biết nên mở miệng an ủi như thế nào, bởi vì lần này nhất định cô sẽ không tha cho
Bạch Tình Tình.
"Còn Giang Ngưng..." Bạch Côn lại phức tạp nhìn
sang cháu gái của mình "Ông nghe Phó Lâm Năm tiết lộ qua, Phó Sâm đã
động thủ với Giang gia, không có Giang gia làm hậu thuẫn, Giang Ngưng
coi như không chỗ nương tựa, không còn là mối uy hiếp nữa, con phải tin
tưởng Phó Sâm."
Ông không hiểu chuyện của bọn trẻ, lại thêm tính tình của cháu gái ông rất không *nghiêm cẩn, ông chỉ hy vọng tiểu tử
Phó Sâm đó một mực che chở cháu gái ông thật tốt là được rồi.
*nghiêm cẩn: nghiêm túc + cẩn thận
Bạch Túc Túc nhìn ông, Bạch Túc Túc ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi cúi đầu
xuống, giọng nói nhỏ nhẹ: "Con vẫn luôn tin tưởng anh ấy mà."
Nhưng nghĩ đến Phó Sâm vẫn còn đang giận, Bạch Túc Túc cũng có chút phiền
muộn. Cô cảm thấy lần này có thể làm nũng cũng không có tác dụng, hay
láy nữa cứ hỏi Chu tỷ nên dỗ dành như thế nào đi.
Ở lại nhà
chính Bạch gia ăn cơm, Bạch Túc Túc không quen nhìn Bạch Quốc Hoa cho
nên sau khi ăn xong liền trở về căn hộ. Tối đó cô gọi điện thoại cho Phó Sâm, nhưng đối phương không nhận máy...
Nhưng đang lúc cô định gọi cho Chu tỷ lấy thỉnh kinh để học hỏi thì đột nhiên phát hiện, cô thế mà lên no1 hotsearch!
Bứa ảnh chụp chung giữa cô với Phó Sâm bị người ta tung ra, bất quá lần này đối phương không hề che mặt Phó Sâm lại, còn ghi tiêu đề trắng trợn là # Sốc! Hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Liên Ý chính là idol mới nổi
Bạch Túc Túc #
Netizen A: Bữa còn xây dựng hình tượng bạch phú mỹ, thì ra cũng chỉ dựa vào kim chủ mà thôi [ icon mỉm cười ]
Netizen B: Khó trách gần đây tài nguyên tốt đến như vậy, thì ra sau lưng có kim chủ Phó Sâm hậu thuẫn [ icon mỉm cười ]
Netizen C: Phó đại lão đối xử với bà xã mình thật tốt, mang về cho người của
mình nhiều tài nguyên khủng như vậy. Ngồi đợi cái ngày Tô *biểu bị vứt
bỏ [ icon nôn mửa ]
*biểu: bitch
Netizen D: Bữa
giờ cứ tưởng là bạch phú mỹ, thì ra cũng chỉ phục vụ kim chủ buối tối
đổi lấy cái danh "bạch phú mỹ", cũng là "bạch phú mỹ" ha [ icon mỉm cười ]
Lượt xem bài viết đã vượt quá 100 triệu, nhưng tin tức mới
lên không lâu dưới bình luận đã đầy một mảnh comment mắng chửi. Bạch Túc Túc xem cũng phát ngốc luôn rồi, cái này căn bản là đăng lên có mục
đích, bằng không thì cái người đăng chắc chắn đã không dám trực tiếp làm lộ thân phận của Phó Sâm ra như vậy, lại còn lựa lúc cô và Phó Sâm đang giận dỗi để mà tung ra nữa chứ.
....
Chu tỷ gọi điện
thoại tới cho cô là lúc nửa đêm, điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia đã
lo lắng hỏi vội: "Cô nương của tôi ơi, cô lại đắc tội với ai nữa rồi?"
Nhìn chiến trận này, Chu tỷ khẳng định đối phương không phải là người bình thường.
Bạch Túc Túc đọc một loạt bình luận cũng rất tức giận, cô lên giường nằm lăn lộn một vòng, thanh âm ỉu xìu: "Sao em biết được."
"Em bữa nay sao vậy?" Chu tỷ mẫn cảm phát giác ra được tâm tình Bạch Túc
Túc có chút không đúng, chần chờ một lát rồi mới hỏi thăm dò: "Giận Phó
tổng à?"
Bạch Túc Túc phiền muộn hừ một tiếng, sau đó hơi do sự
kể sơ qua sự tình cho Chu tỷ một lần, cuối cùng còn nhấn mạnh cô không
có thích Mạnh Bác.
Nghe vậy, đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên
im lặng một hồi mới vang lên âm thanh bất đắc dĩ: "Tôi nói này bà nội
của tôi ơi, em cứ làm trò gì đâu cho mệt. Phó tổng cũng không phải đồ
đần, đàn ông chỉ mạnh ngoài miệng một chút mà thôi, thật ra trong lòng
muốn em làm nũng dỗ dành gần chết. Em chỉ cần dỗ dành là xong chuyện. Em cứng, Phó tổng cũng cứng, chẳng lẽ em cứ chờ mãi đối phương đến giải
thích với em sao?"
Bạch Túc Túc: "..."
Ngẫm lại đúng
thật là như thế, cái loại hiểu lầm này, trông cậy vào Phó Sâm mở miệng
nói chuyện với cô trước chỉ có cái ngày mặt trời mọc ở đằng tây.
Cô ấp úng nói vào điện thoại: "Em biết rồi, với lại chuyện trên mạng, trước tiên chị cứ chờ để xem nó như thế nào cái đã."
"Chị chắc chắn sẽ theo dõi sự tình trên mạng, nhưng biện pháp tốt nhất của
cái này chính là công bố quan hệ của em với Phó Sâm, hiểu chưa?" Chu tỷ
nói đầy ẩn ý.
Bạch Túc Túc không có nói tiếp, trầm mặc một hồi
rồi nói tạm biệt Chu tỷ, cúp điện thoại. Cô đã từng nghĩ đến chuyện công khai, dù sao cũng không thể dấu cả một đời được, chắc chắn rồi sẽ có
ngày có người vạch trần. Chỉ là cô sợ Phó Sâm khó chịu dư luận, dù sao
anh luôn không thích lộ diện. Nếu công khai khẳng định sau này sẽ bị rất nhiều người nghị luận soi mói.
Xoắn xuýt nửa ngày, cô vẫn quyết định ngày mai gọi trưng cầu ý kiến trợ lý Lâm, chủ yếu là hỏi Phó Sâm
đã hơi nguôi giận chưa thôi.
Chỉ là ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, cô lại nhìn thấy tin tức khiến cho đầu óc đơ ra một hồi.
Trang chính của tập đoàn Lan Ý bỗng nhiên tag nick weibo của cô!
Tập đoàn Liên Ý v: Ông chủ nói, @Bạch Túc Túc chính là bà chủ của chúng tôi.
Lúc này trên mạng ồn ào vô cùng, Bạch Túc Túc thấy tin cũng ngây ngốc một
hồi. Dưới weibo của cô tăng lên trăm ngàn. Người trong giới dù quen hay
không quen cô cũng chạy tới "gửi lời chúc phúc", mấy bình luận chửi cô
hôm qua cũng không còn thấy đâu nữa.
Không kịp xem bình luận, cô tựa ở đầu giường vội gọi cho Phó Sâm, nghe tiếng nhạc điện thoại vang
lên bên kia, trong lòng cô không khỏi có chút thấp thỏm. Thế nhưng điện
thoại vang lên thật lâu cũng không có người nhận.
Bất đắc dĩ, cô đành phải gọi cho trợ lý Lâm, bất quá lần này điện thoại cũng phải vang lên thật lâu rồi mới có người nhấc máy. Khi cô hỏi sự tình trên mạng
hôm nay, đối phương lại ấp úng.
Trong phòng làm việc, nhìn tổng
giám đốc đang ngồi sau bàn, nhìn chằm chằm vào điện thoại mà trợ lý Lâm
nói chuyện, trợ lý Lâm thở dài, ngầm than mình phận khổ trở thành nhân
bánh quy kẹp. Rõ ràng tổng giám đốc bọn họ rất muốn nói chuyện với Bạch
tiểu thư, lại cứ ra vẻ chảnh chọe kêu anh ta nhận giúp, lại còn bắt anh
ta gánh thay cái tội công khai hai người lên mạng. Trợ lý Lâm ho nhẹ một tiếng, cầm điện thoại nghiêm túc nói: "Đây là ý của tôi, tổng giám đốc
còn không biết, không biết chút nữa biết tin có tức giận với tôi hay
không. Bạch tiểu thư nhất định phải thay tôi nói chuyện đấy nhé."
Nói xong, trợ lý Lâm mới lén lén nhìn lên thần sắc của Phó Sâm, phát hiện
sắc mặt ông chủ không có cái gì không ổn, trợ lý Lâm cũng theo đó nhẹ
nhàng thở ra, liền biết mình không có nói sai.
Nghe tiếng bên
kia nói chuyện, Bạch Túc Túc hơi nghi ngờ, chuyện lớn như vậy tại sao
trợ lý Lâm dám không qua chỉ định Phó Sâm mà tự mình làm chủ được chứ?
Cô lập tức hỏi: "Tổng tài của các anh còn đang giận sao?"
Dứt lời, trợ lý Lâm lập tức che điện thoại lại, nghi hoặc nhìn về ông chủ
đang ngồi sau bàn làm việc, tựa hồ muốn nói anh ta nên trả lời như thế
nào?
Ngón trỏ người đàn ông gõ nhẹ đều đặn lên mặt bàn, ánh mắt
của anh mặc dù vẫn nhìn vào tờ văn kiện, nhưng hở một tí lại ngẩng lên
xem Bạch Túc Túc nói chuyện thế nào, tựa hồ không hề chú tâm tới những
con chữ trên đó. Giây lát, giọng nói trầm ấm lại vang lên: "Đừng có đứng ở trước mặt tôi nói chuyện."
Trợ lý Lâm: "..."
OK...!
Anh ta cầm chặt điện thoại, cung kính lui ra ngoài, khi cửa văn phòng đã được đóng lại, lúc này, anh mới lập tức nhỏ giọng nói vào điện thoại:
"Phó tổng rất nhớ Bạch tiểu thư."