Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp Bạch Túc Túc dừng lại, toàn thân cứng ngắc, cô nháy mắt mấy cái: "Em không biết anh nói cái gì, em thậm chí không biết Hứa Cận đó, chẳng qua cảm thấy hắn ta cực kì chán ghét mà thôi."
Cảm thấy có thể lúc cô nhìn qua Hứa Cận đã bị Phó Sâm bắt được, Bạch Túc
Túc khổ không biết giải thích làm sao, chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ anh giống như lấy lòng, nói khẽ: "Tên đó chắc chắn không đẹp bằng anh,
người yêu em đẹp trai nhất! Em nhìn hắn ta một chút đã muốn móc mắt rửa
sạch luôn rồi."
Phó Sâm không nói, cứ như vậy nhẹ nhàng chăm chú nhìn cô, bàn tay lớn chạy dọc theo tấm lưng mịn màng của cô không biết
từ lúc nào đã chạm tới khuy áo lót. Bạch Túc Túc giật mình rụt người
sang một bên, nhưng ngay sau đó cả người liền bị kéo trở về bất động
trong vòng ngực rộng lớn, bàn tay lớn của ai kia ở bên eo cô càng ngày
càng không kiêng nể.
"Có nhớ em đã đáp ứng anh cái gì không?"
Lông mày Phó Sâm hơi nhướng, da thịt trơn nhẵn của cô khiến cho anh thực yêu thích không nỡ rời tay.
Bạch Túc Túc sững sờ, chợt nhớ tới
hồi sáng mình đã đồng ý Phó Sâm một điều kiện, cả mặt nhất thời xấu hổ
đỏ lên, giọng nói nhỏ nhẹ: "Gì? Em không hiểu..."
Nhìn khuôn miệng nhỏ đỏ mọng của cô, người đàn ông chậm rãi tiến tới, giọng nói khàn khàn trầm ấm: "Không quan trọng."
Dứt lời, Phó Sâm lập tức hôn lên đôi môi mềm mại, bàn tay khắc chế, dùng
lực lớn như muốn bẻ gãy eo nhỏ của cô. Bạch Túc Túc choáng váng đầu óc,
hôn xong chỉ có thể mở miệng thở hổn hển. Cảm giác trước ngực có thêm
một cái đầu, cô lập tức muốn đẩy người ra. Nhưng sau một khắc, hai cổ
tay liền bị người đàn ông cầm chặt lấy keo qua đỉnh đầu, còn người kia
thì đã cởi xong áo sơ mi, cơ bụng cuồn cuộn màu nâu đồng lộ ra rõ ràng
từng khúc dưới ánh đèn phòng mờ ảo, nó thực kích thích thị giác, thật
khiến người ta nhìn mà nhỏ giãi. Bạch Túc Túc đỏ mặt quay sang chỗ khác, nhưng sau một khắc sau cả người bỗng nhiên bị Phó Sâm lật lại.
Nghĩ điều kiện mình đáp ứng anh, Bạch Túc Túc khóc không ra nước mắt, lập tức bắt đầu ngọ nguậy: "Anh bình tĩnh một chút..."
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo, phản chiếu lên tường hai bóng người nằm đè lên nhau,
trong căn phòng tràn đầy xuân sắc nhất thời chỉ còn lại tiếng người phụ
nữ nghẹn ngào...
Trăng tròn treo trên đỉnh trời, gió biển bên
ngoài dữ dội gào thét, bên trong căn phòng ấm áp, không khí mập mờ tràn
ngập bốn phía...
Không biết ánh đèn trong phòng khi nào mới tắt, Bạch Túc Túc chỉ nhớ lúc cô ngủ, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã ửng lên
một vầng quang. Hôm sau khi cô tỉnh lại, cả người cô bị ôm chặt trong
một vòng ngực rộng lớn mà ấm áp. Cô hơi động đậy, liền cảm giác xương
cốt "răng rắc" một tiếng.
Cảm giác cô gái trong ngực không ngừng vặn vẹo, Phó Sâm khẽ nhíu mày, bàn tay lớn vỗ một phát thật vang xuống
bờ mông trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn mới ngủ dậy: "Chớ lộn
xộn."
Toàn thân Bạch Túc Túc cứng ngắc ở kia không dám động, cảm nhận được cơ thể đối phương biến hóa, cô bị dọa đến mặt mũi trắng bệch. Người đàn ông này bật hack sao? Một đêm vận động rã rời như vậy sao anh vẫn còn có sức?
"Em đau thắt lưng..." Bạch Túc Túc nũng nịu
nói, giọng nói khàn khàn, hốc mắt không khỏi đỏ lên. Xương cốt toàn thân đau nhức khiến cho cô có chút muốn khóc, cô không học qua vũ đạo, làm
sao có thể theo được nhịp độ cầm thú thế này!
Trên làn da trắng
trẻo tràn đầy vết đỏ, Phó Sâm nhìn thấy, tâm tình có chút không tệ,
khuôn mặt lạnh lùng mang theo vẻ nhu hòa. Anh kiên nhẫn xoa nhẹ ở bên eo cô, đôi mắt chăm chú khóa chặt trên khuôn mặt ủy khuất ấy, giọng nói
trầm ấm: "Ở đây?"
Bạch Túc Túc: "..."
Cảm giác Phó Sâm
chính là đang ăn đậu hũ của mình, Bạch Túc Túc lập tức làm vẻ giận hờn
đẩy tay anh, quấn chăn quanh người, gian nan xuống giường rồi mệt nhọc
chạy vào phòng tắm, bộ dáng chạy trối chết như đằng sau có con mãnh thú
chuẩn bị xơi tái cô.
Nhìn thân ảnh vội vã chạy vào phòng tắm,
người đàn ông trên giường bỗng nhiên bật cười một tiếng, trong mắt mang
theo ý cười rõ ràng. Cho đến lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, anh mới cầm lên nhấn kết nối.
- ---
Nhìn toàn thân của mình tràn đầy dấu hôn hồng hồng trong gương, Bạch Túc Túc xấu hổ đỏ mặt, cô
cảm thấy mình không bị bọn bắt cóc giết chết, nhưng tương lai không
chừng sẽ chết trên tay Phó Sâm mất thôi.
Sau khi tắm rửa xong
xuôi, cô vác thân thể mệt mỏi ra ngoài, liền thấy ngay Phó Sâm đang đứng ở bên cửa sổ nói chuyện điện thoại. Bạch Túc Túc không thèm để ý anh
nữa, trực tiếp thay quần áo ra ngoài ăn cái gì.
Trên du thuyền
có phòng ăn riêng, cô gọi một tô cháo loãng và ít thức ăn ngồi ở trong
góc ăn một mình. Xung quanh có rất nhiều người, nam nam nữ nữ cùng ăn
cùng nói hòa hợp vô cùng, bất thình lình, một đôi giày da xuất hiện ngay trước tầm mắt của cô.
"Sao không đi cùng Phó tổng?"
Một giọng nói không mặn không nhạt bỗng nhiên vang lên bên tai, Bạch Túc
Túc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một người con trai vẻ ngoài tuấn tú
đang cúi đầu nhìn cô, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Phó Sâm đang ở trong phòng, Hứa tổng muốn gặp có thể qua phòng tìm anh ấy." Bạch Túc Túc tùy tiện ăn hai muỗng cháo, ăn xong liền đứng lên, tựa hồ
không muốn tiếp xúc quá nhiều với người này.
"Thì ra thân thể Phó tổng không tốt như vậy." Hứa Cận bỗng nhiên cười xùy một tiếng, trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện cô.
Bạch Túc Túc nghe vậy, không khỏi nhớ tới trận chiến đêm hôm qua, lại đỏ
mặt. Nhưng cô vẫn giải thích cho Phó Sâm: "Phó Sâm đang bận chuyện của
công ty, Hứa tổng có việc, tôi có thể truyền đạt giúp."
Ai nói thân thể Phó Sâm không tốt!
Hứa Cận không nói tiếp, ánh mắt hờ hững nhìn xung quanh, thấy hai bên không còn người, lúc này hắn mới nhìn thẳng vào người trước mặt: "Xem ra Bạch tiểu thư rất hài lòng với vị hôn phu của mình, nhưng cô có biết quan hệ giữa Phó tổng với Giang Ngưng không?"
Nhìn người đàn ông châm
ngòi ly gián trước mắt, Bạch Túc Túc cũng nhớ tới, trong sách nhân vật
phản diện cũng có lần châm ngòi ly gián nam nữ chính như thế này. Mặc dù nữ chính không có để cho hắn tùy ý sử dụng, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ nam chính, từ đó mới hình thành gút mắc máu chó sau này. Bất
quá hiện tại Bạch Túc Túc mới không tin tưởng mấy lời như thế, cái loại
châm ngòi ly gián kiểu này không biết cô đã nghe qua bao nhiêu lần rồi.
"Hứa tổng hình như rất thích chia rẽ tình cảm người khác sao?" Bạch Túc Túc
bỗng dưng cười một tiếng: "Quan hệ của Phó Sâm với Giang Ngưng thế nào
tôi rất rõ, cũng không cần ngài cực khổ quan tâm hộ tôi."
Nói
xong, cô quay người chuẩn bị rời đi, nhưng giọng nói lạnh lùng không
chút nhiệt độ lại vang lên sau lưng cô: "Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở Bạch
tiểu thư một câu, đương nhiên, nếu có cần gì giúp đỡ, cô có thể tìm tôi
bất cứ lúc nào."
Bước chân Bạch Túc Túc dừng lại, thấy đối
phương có ý định lôi kéo cô về phía hắn, nếu bây giờ cô nói gì làm hắn
tức điên, không chừng bước kế tiếp sẽ bị đẩy xuống biển mất.
"Hứa tổng đây là có ý gì? Người của Phó Sâm tôi tại sao phải nhờ đến sự giúp đỡ của ngài?"
Một giọng nam lạnh lùng khác bỗng nhiên vang lên sau ót, Bạch Túc Túc xoay
người lại liền thấy Phó Sâm đang đi lại về bên này. Những người khác
trong nhà ăn cũng đều len lén nhìn qua, tuy hóng chuyện nhưng họ không
dám trắng trợn nghị luận phán xét.
Nhìn thấy Phó Sâm đến, Bạch
Túc Túc cũng theo đó nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đi qua núp sau lưng anh. Ngược lại Hứa Cận đang ngồi bất động đằng kia bỗng nhiên phì cười một
tiếng: "Thuận miệng nói thôi, tôi cũng hy vọng sẽ không có ngày này."
"Thật à?"
Tầm mắt hai người đối nhau, ánh mắt Phó Sâm lạnh lùng, giấy sau mới mang
Bạch Túc Túc đi ra ngoài. Đương sự đã đi, những người khác cũng tự nhiên thu hồi ánh mắt dò xét.
Đến khi ra khỏi phòng ăn, Bạch Túc Túc
mới giữ chặt tay anh, lập tức giải thích: "Em chẳng liên quan gì tới hắn ta, chỉ có hắn ta là đột nhiên phát bệnh thần kinh chạy tới."
Phó Sâm chỉ nhàn nhạt nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Bây giờ chúng ta trở về."
Bạch Túc Túc đang chuẩn bị tiếp tục giải thích thì bị câu này của Phó Sâm
chặn họng, cô nhìn xung quanh một chút, thấy hành lang không có người
nào, lúc này mới tò mò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Vội như vậy, không cần nghĩ cũng biết đối phương có việc.
Tay mở cửa phòng, Phó Sâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt hơi tối: "Bắt được Bạch Tình Tình, trong tay cô ta hình như có thứ gì đó."