Đối diện với ánh mắt sắc bén ấy, Bạch Tình Tình run lên, hai lòng bàn tay nắm chặt: "Là Giang Ngưng."
Cô ta mãi mãi không bao giờ có thể quên được. Cái đêm hôm ấy, khi cô ta
còn đang say nồng trong giấc ngủ, đột nhiên nghe được căn phòng cách
vách truyền đến tiếng hét thê thảm của mẹ. Đến khi cô ta chạy qua, đã
thấy Trần Mân nằm giữa một vũng máu, tròng trắng lồi ra gắt gao trừng
thẳng vào mặt cô ta. Đứng bên cạnh còn một người đàn ông đang cầm con
dao dính đầy máu. Cô ta không biết mình đã trốn được bằng cách nào, cô
ta rất sợ, chỉ biết liều mạng chạy. Nếu như không phải ngoài cửa có
người qua đường đi qua, cô ta căn bản không thể trốn thoát.
Cô
ta sợ hãi, toàn thân vừa dơ bẩn vừa hôi hám núp ở nhà tắm công cộng đợi
nửa ngày. Không ai biết rằng cô ta có bao nhiêu sợ hãi, cô ta ôm một tia hy vọng, cho là mẹ cô ta vẫn chưa chết. Trên người cô ta không có gì
cả, gọi điện báo cảnh sát cũng là mượn người khác. Không có tiền, cô ta
lại càng không dám trở về, chỉ có thể tìm tới Bạch Quốc Hoa. Nhưng cô ta biết, Giang Ngưng đó nhất định sẽ không bỏ qua cho ai, cho nên cô ta
một mực không dám ló dạng ra ngoài, giờ không ngờ đến vẫn bị bắt được.
"Giang Ngưng? Cô có bằng chứng gì?" Bạch Túc Túc chắm chú nhìn Bạch Tình Tình, hỏi. Cô biết ngay là do Giang Ngưng kia làm, người phụ nữ này hoàn toàn điên rồi. Vì mục đích không trừ thủ đoạn, mạng người trong mắt cô ta
căn bản chỉ toàn cỏ rác! Thích giết là giết, quá đáng!
"Còn...
tai nạn xe cộ con cũng không biết, mẹ không nói với con những chuyện
này. Chỉ là từ lúc mẹ con con đi ra từ cục cảnh sát, con mới biết, thì
ra Giang Ngưng cho mẹ 20 triệu, để mẹ đi hại... hại ông. Nhưng mẹ con
lúc đó như bị ma quỷ ám ảnh, hiện tại cũng đã chết, hy vọng ông có thể
tha thứ." Bạch Tình Tình khóc lóc, lệ rơi đầy mặt, nhìn Bạch Côn. Trên
khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ cầu khẩn.
Thấy Bạch Tình Tình lại muốn lươn lẹo thoát tội, Bạch Túc Túc nhìn cũng thành quen cái thói làm
người của cô "em gái" này, chỉ cười lạnh một tiếng: "Cô nói Giang Ngưng
thì là Giang Ngưng thật à? Ai biết cô có lừa chúng tôi hay không?"
Với tâm cơ của Trần Mân, không có khả năng nguyện ý làm con thí cho Giang
Ngưng đơn giản vậy được. Bà ta nhất định phải để lại bằng chứng gì đó
mới đúng.
Nghe vậy, Bạch Tình Tình há hốc mồm như muốn nói cái
gì, cuối cùng vẫn dừng lại. Cô ta không thể đưa bản ghi âm nói cho mấy
người đó biết, nếu không Bạch Túc Túc nhìn thấy cô ta không còn giá trị
lợi dụng, nhất định sẽ đưa vào cục cảnh sát.
Trầm mặc một hồi,
Bạch Tình Tình mới chậm rãi nói: "Mẹ tôi nói có bản ghi âm cuộc nói
chuyện giữa mẹ với Giang Ngưng, nhưng tôi không biết mẹ đã cất nó ở đâu, vậy làm sao giờ?"
Bạch Tình Tình ra vẻ rất sốt ruột, bộ dáng
khiến người ta nhìn vào liền tin tưởng. Bạch Túc Túc không nói gì, chỉ
khịt mũi khinh thường. Ha, Bạch Tình Tình này có vẻ thích xem người khác là đồ ngốc. Cô ta nghĩ ai cũng ngốc như cô ta à? Mẹ con cô ta cùng nhau thông đồng mưu hại ông nội, vậy mà còn nói không biết ghi âm để ở đâu.
Bạch Côn một mực im lặng nãy giờ, thần sắc có chút nghiêm trọng. Bạch Quốc
Hoa thật không dám tin. Ông không ngờ được tai nạn xe cô thật sự là Trần Mân làm. Ông không tin sao bà có thể làm chuyện như vậy!
"Chà,
ông có còn cảm thấy oan uổng có hai người đó không nữa ta, Bạch Quốc
Hoa?" Bạch Túc Túc chờ không kịp muốn vạch mặt người ba này.
Bạch Quốc Hoa không nói gì, chỉ là sắc mặt có chút khó coi. Làm sao cũng
không thể ngờ cái người chung chăn chung gối suốt mấy chục năm trời với
mình lại ác độc đến vậy.
"Ông, con biết mẹ con có lỗi với ông,
ông trách con cũng được, nhưng mẹ con đã chết, ông hãy tha thứ cho mẹ
con!" Bạch Tình Tình bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt tèm lem
nước mắt, khóc đến hoa lê đái vũ.
Lời này của cô ta ý là, mẹ cô ta đã chết, cô ta đáng thương như thế chẳng lẽ Bạch Côn còn không chịu bỏ qua cho cô ta sao?
Bạch Túc Túc nhìn không nổi dáng vẻ này của Bạch Tình Tình, lúc này, Bạch
Côn bỗng dưng lên tiếng, nói: "Cô cùng mẹ cô làm cái gì trong lòng cô
hiểu rõ. Mẹ cô đã chết, tôi sẽ không truy cứu những chuyện cô làm trước
đây. Nhưng từ nay về sau, cô có mệnh hệ gì thì mặc xác cô. Còn có, Bạch
Quốc Hoa, tôi cấm anh che chở cô ta một lần nào nữa. Nếu tôi mà phát
hiện, anh cũng cuốn gói cút xéo ra khỏi công ty luôn đi. Hai ba con mấy
người ra ngoài mà tình thương mến thương với nhau!"
Rốt cuộc, ông cô vẫn quá nhân từ mà bỏ qua cho họ.
Giọng nói khí phách như sấm rền dọa Bạch Tình Tình trực tiếp ngồi phịch xuống đất. Bạch gia mặc kệ cô ta, cô ta sớm muộn cũng sẽ bị Giang Ngưng thủ
tiêu chết mất!
Tựa hồ có chút không đành lòng, Bạch Quốc Hoa nhịn không được lên tiếng nói: "Ba..."
"Đừng gọi tôi là ba!" Ánh mắt Bạch Côn không có một chút nhiệt độ nhìn qua
Bạch Quốc Hoa: "Tôi không có đứa con mang gen thất bại như anh!"
Nói xong, người già liền xoay người trực tiếp rời đi. Bạch Túc Túc cũng
lạnh lùng nhìn Bạch Quốc Hoa, giọng điệu không hề có độ ấm: "Tôi cũng
không có người ba như vậy."
Đuổi theo bước chân của ông nội,
Bạch Túc Túc như muốn nói cái gì, thẳng đến khi đi vào thang máy, khi
không còn người nào khác, ánh mắt Bạch Côn trở nên sắc bén, nói: "Ông sẽ cho người lấy danh nghĩa Giang Ngưng ép Bạch Tình Tình giao bản ghi âm
ra."
Nhìn ông nội, Bạch Túc Túc không nói gì. Cho dù cách này
hơi liều lĩnh, nhưng cũng chính là biện pháp duy nhất. Bạch Tình Tình
chắc chắn sẽ không nói chỗ cất ghi âm cho nhà cô, chỉ có làm cho Bạch
Tình Tình nghĩ cô ta bị Giang Ngưng trói lại, cô ta nhát gan như vậy,
nhất định sẽ đưa bản ghi ấm đó ra.
Không biết nghĩ đến cái gì,
Bạch Côn bỗng nhiên vỗ vỗ vai cô, không khỏi thở dài: "Việc này không
cần con lo, chỉ cần con an toàn, hết thảy mọi chuyện cứ để cho ông."
Miệng cô không khỏi cảm thấy khô khốc, cô không muốn ông nội già rồi cứ phải
lo ngược lo xuôi tất cả như vậy. Chính việc này, cô cũng có thể xử lý.
Trở lại chung cư, Bạch Túc Túc lập tức gọi điện thoại cho thám tử, để thám
tử theo dõi Bạch Tình Tình. Dù sao Bạch Côn đã nói Bạch Quốc Hoa không
được chi viện cho cô ta nữa, vậy cô ta chỉ có thể dọn ra ngoài.
Thật không nghĩ đến, buổi tối hôm đó, thám tử đột nhiên gọi điện cho cô, nói là không thấy Bạch Tình Tình. Cô ta rất cảnh giác, chuyên môn chọn đi
những nơi đồng đúc người qua lại, rẽ ngoặt một phát, người đã không còn
thấy tăm hơi.
Ghi âm còn chưa lấy được, Bạch Tình Tình lại biến
mất, Bạch Túc Túc sốt ruột vô cùng. Nhưng chuyện không vui vẫn cứ kéo
đến sau đó. Fan nhà Tô Nguyệt lẫn Ngô Hoằng war nhau tưng bừng khói lửa ở trên weibo, dưới khu bình luận thành một mớ hỗn độn.
Bởi vì sự
việc trên mạng, giữa trưa hôm sau Tô Nguyệt lại đăng một bài viết lên
weibo, ý tứ đại khái là cô ta mới là người đường đường chính chính, đỡ
hơn mấy người hở tí lại hất nước bẩn người khác.
Sau đó, Ngô
Hoằng cũng máu chiến, trực tiếp đăng lên một bài hàm ý không rõ lên
weibo: Luôn luôn có một số người cứ thích làm chó đi cắn *cỏ hoang.
*cỏ hoang ở đây có lẽ là người qua đường
Bài vừa mới lên, Tô Nguyệt lập tức đáp trả, cô ta ngay lập tức đăng một bài lên weibo, nói: "Đỡ hơn mấy người, cỏ hoang cũng chẳng có được người
mình thương."
Fan lẫn idol hai bên trắng trợn war nhau đã tạo
nên đợt sóng to gió lớn trên mạng, hai phe hâm mộ cãi nhau nhiệt tình.
Bạch Túc Túc cũng không ngờ tới Tô Nguyệt lại biến thành cái dạng này,
quả thực buồn nôn đến cực điểm. Người ta đã không tranh giành với cô ta, cô ta vẫn cứ đeo bám người ta không buông, còn lên móc mỉa trên mạng.
Không xem lại bản thân mình thì có cái gì tốt đẹp cơ chứ?
Đột nhiên Bạch Túc Túc nảy ra một ý, cô cũng đăng một bài lên weibo.
Bạch Túc Túc V: @Ngô Hoằng vậy tớ chính là người thương của cỏ hoang cậu đó [ icon đáng yêu ]
Netizen B: Cảm thấy Tô *biểu thật là buồn nôn. Lần trước nói xấu Bạch Túc Túc
giẫm váy mình, hại Bạch Túc Túc bị cộng đồng mạng mắng lâu như vậy, đến
khi êm chuyện mới ngoi ngoi lên ra mặt giải thích. Cái thủ đoạn hắt nước bẩn này Tô biểu có vẻ làm rất thành thạo ha [ icon mỉm cười ]
*biểu: bitch
Netizen C: Người đứng sau chống lưng cho Tô biểu không phải là tổng tài ảnh
nghiệp Hoàn thị sao? Rất muốn xem cảnh cô ta với Bạch Túc Túc cắn nhau
nha, không biết ai lợi hại hơn [ icon cười khóc ]
Netizen D: Lầu trên thật biết đùa, bất quá tôi ủng hộ Túc tỷ của tôi nhé, người ta debut đi làm diễn viên Hollywood rồi.
Netizen E: Quê. Lần trước không phải Tô Nguyệt nói rằng cô ta và Bạch Túc Túc
là chị em tốt sao? Lần này thì bị vả ngon rồi, chị em gì chứ không phải
chị em tốt với cô ta nha [ icon mỉm cười ]
Không bao lâu sau Chu tỷ liền gọi điện thoại tới, hỏi tại sao lại công khai ủng hộ Ngô Hoằng. Bạch Túc Túc cảm thấy chẳng có gì cả, chỉ là cô rất buồn nôn cái việc
Tô Nguyệt đứng trước truyền thông tiếp nhận phỏng vấn mà nói cô với cô
ta có quan hệ rất tốt. Ai con mẹ nó cùng cô ta quan hệ rất tốt?
Mấy ngày sau, sự việc trên mạng lại như được tiếp thêm lửa. Phía sau Ngô
Hoằng có ba cô ấy làm chỗ dựa, tự nhiên là không sợ. Nhưng đằng sau Tô
Nguyệt lại có nhiều người ái mộ như vậy, khí thế cũng thập phần mạnh
bạo. Hai người tựa hồ không ai sợ ai.
Ván cờ hai người cuối cùng cũng vì tin tức một nam tài tử lái xe quá tốc độ mà hạ màn kết thúc.
Tầm mắt của mọi người cũng theo đó dời ra ngoài, Bạch Túc Túc cũng chuẩn bị làm việc trở lại, dù sao những tài nguyên Phó Sâm lấy cho cô đều là
tài nguyên tốt, bỏ đi thì phí, cũng không nỡ bỏ.
Cho đến một
ngày, khi cô đi từ trường quay trở về, đến nhà đã thấy đèn trong phòng
sáng. Không khỏi nghĩ đến một số chuyện đáng sợ, Bạch Túc Túc đứng ở
trước cửa không dám tiến vào, trực tiếp hét thẳng vào bên trong: "Ai ở
bên trong!"
Chu tỷ biết mật khẩu nhà cô, Phó Sâm cũng biết. Nhưng mà đêm hôn khuya khoắt Chu tỷ chạy sang nhà cô làm cái gì?
Đúng lúc này, một người đàn ông thân hình cao lớn đột nhiên bước ra từ trong nhà, anh hình như mới từ phòng tắm đi ra, thân dưới chỉ mặc một cái
quần thường, lõa thể cả một thân trên. Từng giọt nước chưa khô chảy đều
xuống múi bụng hoàn mỹ, lúc này, tay anh còn đang cầm cái áo sơ mi chuẩn bị mặc vào. Thấy cảnh này, Bạch Túc Túc lập tức đỏ mặt, lại sợ ngoài
cửa có người nhìn thấy, đành phải nhanh tay khép cái cửa lại, nghiêng
đầu sang bên chỗ khác không dám nhìn anh.
"Anh... sao anh trở về mà cũng không nói một tiếng!" Bạch Túc Túc đưa lưng về phía Phó Sâm, giọng nói lúng túng.
Còn ra mở cửa lúc đang không mặc quần áo nữa chứ. Không đúng, đây là nhà
cô, Phó Sâm không nói lời nào đi đến nhà cô để làm cái gì?
Ngay
lúc Bạch Túc Túc chuẩn bị nói gì đó, một đôi tay bỗng nhiên ôm lấy cô
vào lòng từ phía sau, trên cổ cô đột nhiên xuất hiện thêm một cái đầu xù lông. Phó Sâm tựa hồ rất thích hôn cổ cô, không biết cái kiểu đam mê
này từ đâu ra nữa.
Phó Sâm cười khẽ: "Anh muốn nhìn một chút xem em có lén lút đi tìm tiểu tình nhân của em hay không." Anh vùi đầu vào
cổ cô hít sâu một cái, mùi hương thơm thơm nhàn nhạt của cô lại khiến
thần kinh anh càng trở nên hưng phấn.
Bạch Túc Túc: "..."
Biết Phó Sâm còn chưa có mặc quần áo, Bạch Túc Túc không khỏi nghĩ đến cái
đêm hôm đó, bỗng nhiên có chút xấu hổ, chỉ có thể lặng lẽ xoay tay chọc
chọc lên bờ ngực cứng rắn của anh, khuôn mặt đỏ bừng một mảnh: "Vậy anh
không thể mặc quần áo vào trước sao?"
Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên
bên tai, Phó Sâm nắm lấy bàn tay không an phận của cô, giọng nói trầm
khàn: "Cũng không phải chưa từng thấy."
Nói xong, anh ngừng một
chút, đột nhiên đổi thái độ, khuôn mặt lạnh lùng còn mang theo ý tứ
khác, giọng nói yếu ớt: "Không phải, ngày đó quá tối, anh thật sự chưa
nhìn thấy."