Người nhà họ Mục đều có chút chần chờ, sững sờ ở kia không biết nên đáp
lời thế nào. Mục Hạo cũng cau mày tựa hồ chuẩn bị nói, nhưng Phó Sâm lại không vui nhìn hắn: "Ở trong mắt của Mục tổng, người của Phó Sâm tôi dễ bị khi dễ như vậy?"
Giọng nói lạnh lẽo khiến cho bầu không khí
khắp phòng lần nữa ngưng đọng. Ba Mục Hạo dừng một chút, trên mặt áy náy nói: "Chuyện hôm nay đích thật là chúng tôi lỗ mãng, thật xin lỗi, mong Phó tổng và Bạch tiểu thư bỏ qua."
"Mục đổng khách khí, nhưng
tôi không chịu nổi." Phó Sâm không nghĩ cho đối phương mặt mũi, giữ chặt tay Bạch Túc Túc, không nặng không nhẹ quét qua tất cả người bên trong: "Hi vọng Mục tổng và Tô tiểu thư trăm năm hòa hợp."
Bạch Túc
Túc đang còn ngây ngốc, bỗng nhiên bị kéo ra khỏi gian phòng. Mà đám
người ở lại mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Tô Nguyệt cứ như vậy nhìn
chằm chằm hướng hai người vừa rời đi, thật lâu vẫn chưa lấy lại được
bình tĩnh.
"Con nhìn chuyện tốt con làm đi!" Ba Mục một mặt xanh mét chỉ vào Mục Hạo mắng: "Vì một cô gái đắc tội với Phó gia, đầu con
bị kẹp cửa sao!"
"Còn có cô là đồ sao chổi, không biết liêm sỉ.
Nhìn xem, cô chưa vào cửa đã mang rắc rối cho nhà chúng tôi, hại chúng
tôi mất mặt lớn như vậy! Cô chính là cái sao chổi!" Mẹ Mục cũng nhíu
mày, mặt mũi tức giận mắng Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt không nói gì,
chỉ đỏ mắt đứng sau lưng Mục Hạo. Dù bị nhục mạ như thế, cô ta cũng chưa từng nó qua một câu, chỉ là dưới lòng bàn tay nắm chặt, tựa hồ đang ẩn
nhẫn cái gì.
"Cưới ai là chuyện của con! Mặc kệ hôm nay là ai làm, con nhất định sẽ bắt được người đó!"
- --
Ra khỏi khách sạn, Bạch Túc Túc liền bị mang tới xe. Rõ ràng người bị đổ
vỏ là cô, nhưng có vẻ như Phó Sâm còn tức giận hơn cô nữa. Trong lúc
nhất thời không ai nói chuyện, không khí trong xe lập tức ngưng đọng.
Dường như chịu không nổi không khí xấu hổ này, cô mới nhìn người đàn ông bên
cạnh, mở lời trước: "Cái đó... sắp hết năm rồi, anh thích quà Tết nào?"
Cô phát hiện Phó Sâm thực sự rất thích đồng hồ cô tặng, hầu như lần nào
anh cũng đeo nó trên tay. Cô cứ tưởng cái đồng hồ mình tặng đã đủ đắt,
sau đó mới phát hiện cái dây lưng anh đeo tùy tiện thôi cũng chục ngàn
tệ rồi, Ở trong hàng ngũ của những kẻ có tiền, cô chính là đứa nghèo
nhất.
"Em đang hỏi quà anh trá hình sao?"
Người đàn ông
đang lái xe cũng không có quay đầu lại, giọng điệu cũng rất lạnh nhạt.
Bạch Túc Túc bĩu môi, bất mãn giải thích: "Anh cứ luôn hiểu sai ý em, em mới không có ý hỏi quà anh."
Phó Sâm không nói gì, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói: "Cuối tuần công ty gặp mặt hằng năm, em đi cùng anh."
Nghe vậy, Bạch Túc Túc có chút chần chờ. Chính công ty nhà cô gặp mặt hằng
năm cô còn chưa từng đi, nên có cảm giác hơi sợ. Với lại, cô mà đi nhà
khác, Bạch Côn nhất định sẽ chọc cô 'cùi chỏ hướng ra ngoài' cho mà coi.
Suy nghĩ một phen, Bạch Túc Túc ấp a ấp úng nói: "Em hơi sợ, với lại ông nội lại nói em cho coi."
Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên trong xe, chiếc xe vẫn lao vun vút xuyên qua màn
đêm trên đường cao tốc, Phó Sâm thoáng nhìn qua Bạch Túc Túc, giọng nói
trầm thấp "Ông nội em sẽ đồng ý."
Bạch Túc Túc: "..."
Cô bĩu môi không nói gì, nhưng vẫn không hiểu Phó Sâm mang cô đi làm gì.
Cuộc họp tất niên hằng năm chán cực kì, ngoại trừ xem biểu diễn thì là
xã giao. Đương nhiên Phó Sâm là ông chủ của công ty, không cần xã giao
với người khác. Nhưng mỗi ngày đều phải đối mặt với mấy người thường
xuyên lấy lòng nịnh nọt cũng rất mệt mỏi rồi.
Vừa đến nhà, Bạch
Túc Túc nhanh tắm rửa rồi chui vào chăn ấm nằm, nghĩ đến ông nội cô khả
năng đã ngủ, cô đành gác lại mai gọi sau. Bất quá lần gọi này, cô lại
nghe được một tin sốc.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau Bạch Túc Túc
liền gọi điện thoại cho Bạch Côn, vốn cho rằng sẽ bị nghe đối phương
trêu ghẹo hồi lâu. Bất quá trái ngược, lần này đối phương thế mà bình
thản đáp ứng, không nói thêm câu dư thừa.
"Con đi cũng tốt, dù
sao lão Phó cũng đã tiết lộ qua cho ông, chờ con gả vào rồi sẽ đem 5% cổ phần công ty làm sính lễ. Sau này trở thành cổ đông của công ty, con
đương nhiên phải lộ diện."
Âm thanh đầu bên kia điện thoại vô
cùng bình tĩnh, Bạch Túc Túc nghe vậy cũng triệt để sững sờ trên sô pha, cốc nước nóng trong tay cũng không chú ý, cô vội vàng để ly xuống,
không dám tin tưởng hỏi lại Bạch Côn: "Cái này... đây cũng quá quý giá
đi, con không thể nhận..."
Mặc dù không biết tổng tài sản của
tập đoàn Liên Ý là bao nhiêu, nhưng nó tuyệt đối nằm ngoài sức tưởng
tượng của cô. 5% cổ phần ở công ty lớn này mà nói, chia hoa hồng hằng
năm không biết sẽ lên bao nhiêu chữ số. Sính lễ quý giá như vậy, cô
ngợp!
"Đồ ngốc, Phó Lâm Năm làm vậy để thư giãn lòng mình, dù sao trận bắt cóc đó của con cũng là bị Phó Sâm liên lụy. Sau này con gả cho Phó Sâm cũng là người của Phó gia, cổ phần đó cho con cũng trở về Phó
gia. Với trí thông minh có hạn này của con, coi như có tâm tư gì đi, thì con nghĩ con có cửa đấu lại Phó Sâm à?"
Bạch Côn nói quá thẳng
thắn, Bạch Túc Túc có chút xấu hổ, hóa ra cổ phần này chỉ cho đẹp mà
thôi. Nhưng không phải là hằng năm đều chia hoa hồng sao? Vậy cô cũng sẽ có phần...
Nghĩ một chút, cô mới nói với đầu bên kia điện thoại: "Con rõ rồi, cuối tuần con sẽ đi với Phó Sâm."
Nghe cô nói, bên kia điện thoại cũng coi như hài lòng, dặn dò cô vài câu rồi cúp máy.
Bạch Túc Túc quyết định hỏi Phó Sâm một chút, xem anh có phản ứng gì. Dù sao thứ quý giá vậy, nhận thì nhận chứ cũng phải cẩn thận chút.
Gần cuối năm là thời điểm bắt đầu họp thường niên của các công ty lớn. Một
số người trong giới giải trí cũng sẽ được mời đến biểu diễn. Ngày đi
Bạch Túc Túc một mình tới nơi tổ chức, ông nội Phó và Phó Sâm đã tới đó
trước rồi. Nghe nói Phó Lâm Năm còn muốn lên hát, già rồi nhưng sức chơi là không giới hạn.
Khi Bạch Túc Túc đến khách sạn, tầng năm cơ
bản đều đã được bao hết. Những người có thể đến hầu hết là giám đốc điều hành cấp cao của trụ sở chính và chi nhánh, hoặc một số nhân viên quản
lý mà thôi. Bạch Túc Túc không tìm được Phó Sâm, chỉ có thể tùy tiệm tìm một chỗ dưới đài ngồi xuống. Qua hồi lâu Bạch Túc túc cũng không gọi
điện cho Phó Sâm.
Cuộc họp thường niên còn chưa bắt đầu nhưng đã có không ít người ngồi. Ngồi hàng thứ nhất đều là quản lý cấp cao. Bạch Túc Túc vừa ngồi không bao lâu liền nhìn thấy một người đàn ông trung
niên mang âu phục, giày da đi tới, còn tủm tỉm cười cầm tay cô: "Bạch
tiểu thư đúng không? Tôi đặc biệt thích giọng hát của cô."
Đã
quen với cái danh vị hôn thê của Phó Sâm, cô không ngờ tới vẫn còn người nhớ cô là ca sĩ. Bất quá anh mắt của người nọ khiến cô ác cảm, chỉ có
thể dùng sức rút tay mình trở về, nở nụ cười xa cách trên mặt: "Cảm ơn."
Tựa hồ không chú ý tới sự xa cách của cô, người đàn ông lại
càng nhiệt tình bu lại: " Thế Bạch tiểu thư hôm nay chuẩn bị hát bài
gì?"
Phát hiện đối phương giống như coi cô là khách mời biểu
diễn, thoạt nhìn là vẫn còn nhiều người chưa biết quan hệ của cô và Phó
Sâm. Bạch Túc Túc mím môi đang định nói cái gì, nhưng thấy người tới
liền lập tức không nói nữa.
"Tôi cực kì thích Bạch tiểu thư hát
bài >, không biết cô có thể hát cho chúng tôi
no bụng sướng tai chứ?" Người đàn ông đột nhiên để một tay lên bờ vai
trắng nõn của Bạch Túc Túc, tựa hồ cảm thấy, với thân phận của mình thì
một nữ minh tinh nhỏ nhoi như cô sẽ không cự tuyệt.
"Ông đang làm gì vậy Lưu Minh?"
Một giọng nói lạnh như băng vang lên dọa người đàn ông hồi thần, ông ta
quay lại chỉ thấy tổng giám đốc bọn họ đang trầm mặc đi đến bên này.
Khuôn mặt đã lạnh lùng còn mang theo vẻ tức giận, dọa sợ đám người ở
đây.
Người xung quanh nhìn thấy anh tới cũng lên tiếng chào:
"Chào tổng giám đốc.", chỉ có người đàn ông trung niên kia vẫn một mặt
không hiểu nhìn Bạch Túc Túc, ông ta chỉ nghĩ vẫn không nên tìm nữ nhân
trước mặt tổng giám đốc mà thôi.
"Tôi đang cùng Bạch tiểu thư
nói chuyện phiếm, hôm nay tổng giám đốc tới thật sớm." Ông ta bình tĩnh
cười cười, nếp nhăn trên mặt đều nhăn nhúm thành một đoàn.
Bất
quá khi Lưu Minh nói xong,không khí xung quang liền có chút quỷ dị. Phó
Sâm vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, tựa hồ còn muốn xem xem ông ta
còn muốn nói gì nữa. Mà Bạch Túc Túc đứng sau Lưu Minh, cũng không nói
lời nào.
Mấy người biết sự tình chỉ mặc niệm thay tổng giám đốc
chi nhánh Lưu này một hồi. Chỉ trách ông ta tối cổ, lại không linh hoạt. Nếu quả thật Bạch Túc Tú chỉ là một ngôi sao ca nhạc nhỏ nhoi, thì cô
có thể tùy tiện ngồi hàng thứ nhất như vậy à?
Phát hiện ánh mắt
mọi người xung quanh có chút kì quái, Lưu Minh cũng phát giác ra được sự tình có chút không đúng. Vẫn là trợ lý Lâm một bên không chịu được nữa, đột nhiên ho khan một tiếng, nói thẳng: "Bạch tiểu thư là vị hôn thê
của tổng giám đốc."