Sau khi toàn bộ thành viên của tổ sinh vật học rời đi, Lăng Hồng Quân
mới hít một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục chờ đợi tín hiệu liên lạc mười phút mới có một lần giữa tàu con thoi và phi thuyền. Trong khi ấy, mấy
tổ trưởng của tiểu tổ vật lý đang trên đường đi tới phòng họp, theo sau
họ là các thành viên trong tiểu tổ, số lượng lên tới gần một trăm người.
Vật lí vốn là một chuyên ngành rất rộng lớn, bao gồm ngành thiên văn vật lý học, vật lý học cổ….nhưng hiện giờ đều được gọi chung là vật lý. Lăng
Hồng Quân trông thấy nhiều người đi đến như vậy vội đứng lên đón, vì
tiểu tổ vật lý là nhóm có khả năng giải quyết vấn đề khó khăn nhất trước mắt, chỉ có bọn họ mới có khả năng giải quyết sự cố của hệ thống phản
trọng lực.
Sau một hồi thảo luận Lăng Hồng Quân mới cau mày hỏi:
“Các người nói nguyên nhân là do điện trở của hệ thống phản trọng lực thay
đổi? Nhưng giờ bọn họ làm sao sửa được, một là không đủ kỹ thuật, hay là không có dụng cụ và tài liệu hướng dẫn, tôi không thể để phi thuyền
Tiên Phong đổ bộ lên một tinh cầu mà tình hình vẫn chưa ổn định, mặc dù
đã biết rõ nguyên nhân nhưng cũng không thể mạo hiểm như vậy được.”
Nhà vật lý học của Đức Schiele - tổ trưởng của tiểu tổ vật lý nói:
“Trước tiên chúng ta có thể thử nghiệm trên một tàu con thoi khác, cải tiến và tăng cường nhiên liệu, đồng thời trang bị thiết bị phát điện khẩn cấp,
chỉ cần tàu con thoi này có thể xác nhận hệ thống phản trọng lực hoạt
động kém hiệu quả là do điện trở thì phi thuyền Tiên Phong có thể đổ bộ
lên hành tinh, bởi vì nguồn năng lượng trên phi thuyền có thể cung cấp
đủ số năng lượng khổng lồ khi thực hiện bước nhảy không gian thì việc
gia tăng điện trở… sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nó.”
Lăng Hồng Quân cân nhắc một hồi rồi mới nói:
“Tốt! Hãy cải tạo một tàu con thoi khác, tôi trao cho các người quyền cao
nhất, tất cả nguyên vật liệu, tất cả kỹ sư…cho công tác cải tạo tàu con
thoi lần này, hãy nhanh lên, mặc dù đã xác nhận không khí trên hành tinh có thể hô hấp nhưng chúng ta vẫn chưa xác định lượng khí lạ chiếm tới
10% kia là thứ gì, nó ảnh hưởng tới sức khỏe con người ra sao, chúng ta
phải nhanh chóng cứu bọn họ.”
Sau khi được trao quyền cao nhất,
tất cả nguồn lực liên quan đều được điều động, thiếu người thì cấp thêm, thiếu vật liệu thì mở kho lấy vật liệu, rất nhanh, hệ thống phản trọng
lực trên một tàu con thoi khác đã được gỡ ra, bắt đầu cải tạo khẩn cấp.
Nhưng…
Mặc dù trên phi thuyền Tiên Phong có tới một trăm hai mươi nghìn người, có
tới gần một ngàn khoa học gia, mấy ngàn kỹ sư ưu tú nhưng điều đó không
chứng tỏ tất cả đều am hiểu công nghệ kỹ thuật cao, ít nhất trong nhóm
họ vẫn chưa có nhân viên chuyên về hệ thống phản trọng lực, nhân viên đã từng chế tạo động cơ bước nhảy không gian cũng không hề có … những nhân viên từng làm việc trên phi thuyền vũ trụ, tàu con thoi cũng không!
Cho nên chỉ riêng việc các nhà khoa học hướng dẫn các kỹ sư nên làm gì cũng đã tốn mười mấy giờ, sau đó mới hoàn thành công việc cải tạo, mà công
đoạn này cũng chỉ mới là bước đầu thôi, có tồn tại hiểm họa tiềm ẩn khác hay không họ cũng chưa chắc chắn…
— QUẢNG CÁO —
Tàu con thoi thứ hai dưới sự điều khiển của mấy binh lính tình nguyện đã
bắt đầu bay từ từ ra khỏi phi thuyền Tiên Phong, hướng thẳng về phía
hành tinh bên dưới, người trên phi thuyền Tiên Phong đang chăm chú theo
dõi thông qua thiết bị quan sát với tâm trạng bất an, thấp thỏm. Bởi vì
sứ mạng của tàu con thoi này không chỉ đơn giản là giải cứu ba mươi hai
người đang bị vây bên dưới, mà nó còn quyết định phi thuyền Tiên Phong
có thể đổ bộ lên đất liền hay không…
Chuyện này, cũng sẽ quyết định vận mệnh của mọi người…
Lúc này ở nơi một nào đó trên hành tinh, Ưng, Hắc Thiết, Thái Bạch và Thiệu Huy đang ngủ say, không chỉ bốn người bọn họ mà các binh lính và các
nhà khoa học đang mặc đồ phi hành vũ trụ cũng như thế.
Bọn họ đã
đợi hơn hai mươi mấy giờ, đã trải qua hai ngày một đêm trên hành tinh.
Trong thời gian đó, họ không hề có bất kỳ đồ ăn hay nước uống hơn nữa
lại ở ngay bên trong sa mạc, nên ai cũng vừa khát vừa đói, đặc biệt tình trạng khát nước là nghiêm trọng nhất. Theo lời của Thái Bạch thì dưới
hoàn cảnh nóng bức như vầy, chỉ cần qua mười hai giờ nữa thì họ sẽ rơi
vào trạng thái mất nước nghiêm trọng, nếu qua hai mươi bốn giờ nữa… họ
sẽ mất mạng!
Năng lượng trên tàu con thoi đã cạn kiệt từ lúc nào, bởi vì hệ thống phản trọng lực tiêu hao năng lượng rất lớn, thiết bị
liên lạc siêu cấp cũng thế, cho nên nhiên liệu còn lại trên tàu cũng chỉ là nhiên liệu dùng cho động cơ phun lửa, còn điện năng trên tàu thì gần như đã cạn sạch. Hệ thống phản trọng lực ngừng hoạt động, hệ thống giữ
ấm và thiết bị liên lạc siêu cấp cũng rơi vào tình trạng như thế. Trừ
thiết bị phát tín hiệu định vị ra thì trên tàu không còn bất kỳ thiết bị nào hoạt động nữa.
Bọn họ đã đến bước đường cùng …
Đúng
lúc này Ưng, Thiệu Huy, Hắc Thiết và Thái Bạch, cả bốn người đồng thời
mở mắt ra và ngồi bật dậy. Họ không hiểu vì sao mình lại phản ứng như
thế, rõ ràng là đang trong cơn đói khát mà tại sao tinh thần lại vô cùng hưng phấn đây?
“Cộp, cộp…”
Một tràng âm thanh rất nhỏ
vang lên, không gian vốn vô cùng yên tĩnh cho nên cả bốn người đều nghe
được, âm thanh đó hình như truyền đến từ bên ngoài con tàu, hơn nữa lại ở ngay ngoài cửa chính.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, cả bọn cảm
thấy rợn cả tóc gáy. Ngay cả tên thô bạo Hắc Thiết cũng im thin thít,
không biết bao lâu sau Ưng mới lên tiếng:
“Đánh thức mọi người dậy đi. Chúng ta đi ra ngoài kiểm tra xem đó là tiếng gì.”
— QUẢNG CÁO —
Thiệu Huy gượng cười nói:
“Chắc là do gió thổi mạnh quá làm cát bay lên chạm vào cửa khoang thôi? Hiện
giờ bên ngoài vẫn chưa sáng, chúng ta tốt nhất không nên đi ra ngoài.”
Hắc Thiết không thèm để ý Thiệu Huy mà bắt đầu đánh thức những người khác, Thái Bạch nhỏ giọng thì thào:
“Không được, chúng ta phải ra ngoài kiểm tra. Vì chúng ta là đội quân tiên
phong nên nhất định phải kiểm tra toàn bộ tình huống trên hành tinh này, bao gồm… cả việc có sinh vật ngoài hành tinh hay không! Cậu còn nhớ kế
hoạch cứu viện của bọn họ không? Một khi xác nhận điện trở là nguyên
nhân dẫn đến việc hệ thống phản trọng lực mất hiệu quả, thì phi thuyền
Tiên Phong sẽ đổ bộ xuống đây, chúng ta chỉ có ba mươi hai người còn
trên phi thuyền lại có tới một trăm hai mươi nghìn người…Chúng ta bắt
buộc phải ra ngoài kiểm tra!”
Trong lúc nói chuyện hai mươi binh
lính đã tỉnh dậy, bắt đầu kiểm tra vũ khí của mình. Còn tám nhà khoa học thì vẫn còn lờ đờ, tố chất thân thể của họ hơi kém, hơn nữa đang bị mất nước nghiêm trọng, gần như đã rơi vào trạng thái suy yếu.
Cứ như vậy, Hắc Thiết dẫn đầu, Ưng sát theo sau, tiếp đó là các binh lính và
Thái Bạch, Thiệu Huy nhăn nhó đi cuối cùng. Ba thành viên Ám Nguyệt
không thèm để ý đến hắn, vẫn đi về phía cửa khoang trước, vừa giơ tay ra hiệu thì mọi người đã phân tán ra các vị trí khác nhau, ai cũng cầm
chắc vũ khí trên tay. Khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, Hắc Thiết đá
mạnh cửa khoang xông ra ngoài giơ súng cảnh giác nhìn xung quanh.
Ngoài này…trống trơn, đâu đâu cũng chỉ có sa mạc vô tận, dưới ánh đèn yếu ớt
của tàu con thoi, bên ngoài toàn cát và cát…không hề có thứ gì khác.
Trong lòng cả bọn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hắc Thiết vẫn cẩn thận từ từ
bước ra ngoài vài bước, theo sau là các binh sĩ vẫn kiên trì giữ nguyên
đội hình, Ưng và Thái Bạch cũng ra theo.
“Ngoài này chẳng có cái
quái gì cả.” Cả bọn cẩn thận kiểm tra bốn phía, thật lâu sau cũng không
hề phát hiện thứ gì khác lạ. Lúc này Hắc Thiết mới lớn tiếng nói.
“Chắc là các ngài nghe lầm rồi...”
Các binh lính khác cũng bình tĩnh lại, trong đó có một binh nhất tên là
Trần Bình, vốn có quan hệ không tệ với Hắc Thiết, vừa bước tới trước vừa cười nói.
— QUẢNG CÁO —
Đúng lúc này, Thiệu Huy đang định bước ra khỏi cửa khoang đột nhiên sắc mặt của hắn đại biến, thất thanh kêu lớn: “Coi chừng…!”
Vừa dứt lời, mấy xúc tu bằng kim loại màu nâu từ dưới cát mạnh mẽ đâm lên,
đâm xuyên qua người Trần Bình và đưa thi thể hắn lên cao, dưới ánh mắt
sững sờ của mọi người, chỉ ngắn ngủi một hai giây Trần Bình đã biến
thành một cái xác khô…
Lượng nước trong người hắn trong nháy mắt đã bị hút sạch!
Trong tầm mắt của mọi người từ trong lớp cát, một con quái vật dần dần hiện
ra, nó dài khoảng bảy tám mét, rộng chừng ba bốn mét nhưng độ dày chỉ
bằng một tấm giấy mỏng. Bên ngoài bao phủ một lớp giáp xác màu nâu trông như kim loại, nó không có miệng và tứ chi mà chỉ có một xúc tu thật lớn bao quanh người, ngoài ra con quái vật này tựa hồ không có mắt!
Sau khi hút khô Trần Bình, nó không tiếp tục tấn công những người khác mà
rung rung thân thể như đang làm gì đó, trong tích tắc bên dưới nó đã
chui ra mấy chục con quái vật giống hệt với con mẹ, chỉ khác là kích
thước nhỏ hơn cả trăm lần.
Những con quái vật nhỏ này có tốc độ
rất khủng khiếp, nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, trong
chớp mắt bọn chúng đã vượt qua hơn mười mét lao thẳng về phía mọi người. Hai binh lính đứng phía trước là những người đầu tiên bị tấn công, bị
chúng bám chặt rồi đâm xúc tu vào cơ thể họ.
So với Trần Bình,
hai binh lính này ít ra còn có thể giãy giụa kêu gào, nhưng cũng vô
dụng, thân thể của họ bắt đầu khô lại với tốc độ mắt thường cũng có thể
thấy rõ. Còn lũ quái vật bám trên người họ thì lại to lên vô cùng rõ
ràng, phía sau, những con tiểu quái vật khác lướt qua hai người lính xấu số tiếp tục tấn công mọi người.
“Bắn! Bắn!”
Đến lúc này
những người còn lại mới hoàn hồn, sau khi nghe tiếng rống to của Ưng mới vội vàng giơ súng lên bắn, trong lòng ai cũng lạnh buốt, liều mạng bắn
điên cuồng.
Lần đầu tiên...sinh vật ngoài hành tinh lộ ra bộ mặt hung ác của nó trước mặt loài người!