Hoắc Việt Bách thốt lên giọng nói lạnh lùng: "Ai nói tôi yêu cô ấy?
Lâm Khiếu Phương, cậu đừng hỏi sao tháng sau không có tiền thưởng."
Nói xong anh bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Khiếu Phương: "..."
Tôi làm trợ lý cũng đâu có dễ dàng gì? Tại sao tháng sau tôi lại
không có tiền thưởng chứ? Tôi chỉ muốn giúp ngài Cửu nói chuyện yêu
đương thôi mà!
Ngày hôm sau, khi Diệp Mộc Châu tỉnh dậy cô mới nhận ra rằng quản gia đã chế giễu cô là hồ ly tinh lần trước, cũng như người giúp việc dưới
trướng của bà ta đều đã bị Hoắc Việt Bách đuổi ra ngoài.
Họ đã ra khỏi đây với thân mang đầy thương tích và bị đưa đến đồn cảnh sát vì tội trộm cắp.
Tội lớn như vậy, rất có thể nửa đời sau của họ sẽ phải sống ở trong tù.
Khi xuống lầu ăn sáng, lại thấy Hoắc Việt Bách đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem văn kiện trong tay.
“Diệp Mộc Châu” Người đàn ông lạnh lùng nói.
Diệp Mộc Châu đang chuẩn bị đi đến nhà ăn thì đột nhiên sững người,
cô quay đầu lại và nở một nụ cười thật ngọt ngào: "Ngài Cửu, buổi sáng
tốt lành."
"Chín giờ, còn sớm?"
"..." Cô dậy lúc chín giờ vào ngày chủ nhật thì có sao đâu chứ?
Diệp Mộc Châu không biết người đàn ông này đang phát điên lên vì điều gì, cô trông thấy vẻ mặt làm lơ như “không có người lạ bước vào” của
anh, cô cũng không muốn tự khiến mình mất mặt: “Không còn sớm, không còn sớm. Ngài Cửu, vậy anh cứ tiếp tục xem hợp đồng đi. Tôi đi ăn sáng
đây."
Hợp đồng trong tay Hoắc Việt Bách lập tức trở thành đống giấy vụn.
Được lắm, đã qua một đêm mà vẫn không nhớ đến chuyện phải nói lời cảm ơn.
Nói yêu anh vậy mà đến ngay cả việc bày tỏ một chút cũng không làm được. Tốt, rất tốt.
Lâm Khiếu Phương nhìn theo với đầy vẻ run sợ. Anh ta vừa đau lòng vì
tiền thưởng của bản thân, lại vừa đau lòng thay cho cái mạng nhỏ.
Cuối cùng, anh ta nhìn vào sắc mặt của ngài Cửu và biểu hiện của mợ chủ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta vẫn cảm thấy tiền thưởng quan trọng hơn.
Cho nên Lâm Khiếu Phương cắn răng, ngành cổ nói: "Mợ chủ!"
Diệp Mộc Châu quay đầu lại.
Đối mặt với ánh mắt bị thương của Lâm Khiếu Phương trước khi nói, cô thấy Lâm Khiếu Phương hít một hơi thật sâu:
"Khụ... mợ chủ, người bắt nạt cô hôm qua đã bị ngài Cửu đuổi ra ngoài rồi."
Diệp Mộc Châu có chút bối rối: "Tôi biết mà"
Lâm Khiếu Phương cảm thấy Diệp Mộc Châu đã hết thuốc chữa và hẳn là
đầu óc cũng có vấn đề rồi. Nếu như cô đã biết hết mọi chuyện, vậy thì
tại sao còn không cảm ơn ngài Cửu?
Anh ta nhắc nhở một cách khéo léo: "Hôm qua ngài Cửu đã đưa cho cô
một khẩu súng. Cô xem... Có phải cũng nên bày tỏ chút gì không?"
Hoắc Việt Bách "suyt" nhẹ một tiếng.
Diệp Mộc Châu im lặng một lúc, sau đó liếc nhìn đồ ăn trong nhà ăn.
Đột nhiên cô nghĩ ra một điều gì đó, cô nở một nụ cười chân thành rồi
lập tức gật đầu: "Đúng nhỉ, cũng nên biểu hiện chút gì đó mới phải!"
Lâm Khiếu Phương vô cùng vui mừng vì cuối cùng thì ngài Cửu đã không còn yêu đơn phương nữa rồi!
Diệp Mộc Châu nói rất chân thành: "Ngài Cửu, để bày tỏ lòng biết ơn
của tôi đối với anh, chi bằng để tôi hôn anh một cái để tăng thêm tình
cảm của chúng ta!"
Hoắc Việt Bách liếc nhìn đồ ăn trong phòng ăn rồi đột nhiên cười lạnh.
Mỗi lần cô nói: “Hôn một cái để tăng thêm tình cảm vợ chồng” thì cứ y như rằng nó chẳng khác gì món khai vị.
Với những tài liệu mà anh tìm hiểu được, anh biết được rằng khi còn
nhỏ Diệp Mộc Châu đã mắc phải một căn bệnh rất nặng dẫn đến vị giác
dường như không hoạt động.
Nhưng hai lần trước sau khi hôn anh, vẻ mặt cô trông rất vui mừng và
phấn khích khi ăn. Cô còn ăn nhiều hơn bình thường và trông chẳng có nét gì giống với một người vị giác không hoạt động.
Vì vậy, Hoắc Việt Bách có thể chắc chắn rằng mỗi lần cô muốn hôn anh
trước khi ăn, đó là bởi vì anh có thể giúp cô khôi phục vị giác trong
thời gian ngắn.
Cảm ơn? Ngay cả lúc nói lời cảm ơn cũng có thể lợi dụng anh.
Lâm Khiếu Phương sợ hãi đến nỗi tim như muốn nhảy ra ngoài, sao mặt của ngài Cửu lại càng khó coi đến vậy!
Chẳng lẽ ngài Cửu cảm thấy cô quá chủ động? Cũng đúng, sao ngài Cửu
có thể thích loại hồ ly tinh chủ động như vậy chứ? Kiểu người phụ nữ mà
ngài Cửu thích là người mềm yếu!
Vì tiền thưởng Lâm Khiếu Phương cắn răng nói: "Khụ khụ, mợ chủ... Tôi biết chắc rằng mọi chủ phải rất mến mộ ngài Cửu, nếu không thì chắc hẳn cô đã không kết hôn với ngài Cửu"
Diệp Mộc Châu cảm thấy hôm nay Lâm Khiếu Phương nhiều chuyện lạ thường.
Lâm Khiếu Phương mỉm cười, nói nhỏ xuống, anh ta nói bằng giọng nói
mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: "Cho nên... mợ chủ có
cần tôi dạy cách theo đuổi một người đàn ông không? Một người đàn ông
như ngài Cửu..."
Diệp Mộc Châu vô thức ngẩng đầu lên và bất chợt hỏi rằng: "Sao anh biết cách theo đuổi đàn ông? Anh từng theo đuổi rồi à?"