Cả hiện trường tĩnh lặng.
Sắc mặt của Diệp Gia Trường rất khó coi.
Biết bao năm qua, những tên già này lần nào cũng nhắc đến chuyện tình nhân bên ngoài đắc thể này ra.
Đúng vậy, tập đoàn Diệp Thị vốn là của mẹ Diệp Mộc Châu.
Nhưng mẹ của cô đã chết rồi, bây giờ để lại Diệp Thị cho ông ta và
Dương Thanh Nguyệt hưởng có gì là không đúng? Mẹ của cô chết sớm như vậy không phải chính là vì để lại số tiền này cho ông ta sao? Ông ta tìm
tình nhân cũng là vì mẹ của Diệp Mộc Châu không biết phục vụ ông ta!
Vốn dĩ số cổ phần này cũng có một phần của Diệp Mộc Châu, nhưng cô quả bất hiếu, không cho cô thì đã sao?
Tại sao cái đám cổ lỗ sĩ này cứ phải chống đối với mình!
Diệp Gia Trường nổi giận, hoàn toàn không muốn quan tâm đến Quốc Tế Hoắc Bình, ông ta chỉ biết mình đã mất mặt.
“Câm miệng hết cho tôi! Diệp Thị này là của tôi hay là của các ông?
Tôi đã nói rồi, Khánh Thy là người thừa kế thì nó chính là người thừa
kết”
“Quốc Tế Hoắc Bình chẳng qua là bị đứa con gái bất hiếu đó mê hoặc,
đợi đến khi Khánh Thy kết hôn với Ngạn Lâm thì Diệp Thị chúng ta lại có
thể ngày một đi lên thôi, các ông còn nghĩ đến Diệp Mộc Châu sao? Tôi
nói cho các ông biết, công ty này sẽ mãi mãi không thể nào là của Diệp
Mộc Châu được!”
Sắc mặt của Dương Thanh Nguyệt và Diệp Khánh Thy trông khá hơn chút, đưa mắt nhìn nhau và lộ ra nụ cười đắc chí.
Các cổ đông không khỏi thở dài.
Sau khi cô cả và con gái của cô cả không ở đây thì công ty này đã bị
tên đàn ông khốn nạn này và con tình nhân làm đến tối tăm rối loạn, họ
cũng không thể ở lại được lâu nữa.
Thấy không thể thuyết phục được, Diệp Gia Trường cho dù phải đối mặt
với việc phá sản thì cũng muốn tăng công ty cho con gái riêng vui vẻ,
các cổ đông chỉ đành rời khỏi.
Chính vào lúc này...
“Tôi nghe nói, Tổng giám đốc Diệp muốn hợp tác với họ Tạ đây? Tôi cũng rất có hứng thú với nhà họ Diệp”
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn.
Tạ Lâm bước đi chậm rãi trong chiếc áo gió.
Diệp Gia Trường dường như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Ngài Tạ?”
Một số cổ đông cũng nhận ra anh ta và kinh ngạc.
Trên toàn thế giới chỉ có hai người đang làm công việc kinh doanh về
Nguyên tố Californium, một người trong đó chính là Tạ Lâm, người còn lại là ông trùm hàng đầu, trong giới không ai biết về người đó cả.
Vậy thì người mà họ có thể liên lạc được và nịnh bợ được cũng chỉ có mình Tạ Lâm.
Có thể nói Tạ Lâm chính là biểu tượng của tiền bạc.
Anh ta lại muốn hợp tác với nhà họ Diệp sao?
Trái tim của Diệp Khánh Thy đập loạn nhịp, một người đàn ông cao lớn điển trai và có quyền có thế...
Diệp Gia Trường và Dương Thanh Nguyệt rất hiểu tâm tư của con gái, vội đẩy Diệp Khánh Thy đến trước mặt Tạ Lâm.
“Ngài Lâm, đây là con gái của tôi, Diệp Khánh Thy, là người thừa kế
tương lai, ngài muốn hợp tác với Diệp Thị chúng tôi, sau này nó cũng sẽ
tham dự vào, chi bằng lần này để cho Khánh Thy phụ trách, ngài thấy sao
nào?”
Các cổ đông đều xì lên một tiếng, Tổng giám đốc Diệp có phải bị điện
không? Một ông chủ nặng ký như vậy mà lại để cho Diệp Khánh Thy phụ
trách?
Tạ Lâm lùi về sau một bước, sắc mặt vui vẻ và nở ra một nụ cười: “Ồ?
Hoá ra người thừa kế trong lòng Tổng giám đốc Diệp là Diệp Khánh Thy à,
vậy thì xin lỗi rồi"
Diệp Khánh Thy trong lòng đập thình thịch và nghe Tạ Lâm nói.
“Ta Lâm tôi đây là nể tình Mộc Châu mới chịu nguy hiểm khi đối đầu
với Quốc Tế Hoắc Bính để giúp đỡ nhà họ Diệp, hơn nữa, Tổng giám đốc
Diệp cũng biết Tạ Lâm tôi kinh tởm những đứa con riêng đến mức nào mà”
“Cô Diệp Khánh Thy hết lần này đến lần khác hãm hại Mộc Châu, Mộc
Châu rất không thích cô, thật không may là... Tổng giám đốc Diệp, tôi
đang theo đuổi con gái lớn của ông, tôi sẽ không làm bất kỳ chuyện gì
khiến Mộc Châu không vui. Vì tập đoàn Diệp Thị sau này sẽ là của Diệp
Khánh Thy, vậy thì rất xin lỗi, nhà họ Tạ sẽ thu hồi vốn”
Dường như anh ta chỉ là đến thông báo chuyện thu hồi vốn, sau khi nói xong thì xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Đi được nửa đường thì như thể nghĩ ra điều gì đó vậy: "À đúng rồi, cô Diệp Khánh Thy”
Diệp Khánh Thy vô thức điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên.