Thời điểm Hạ Tâm Thần phát hiện An Gia Nguyệt biến mất là chín giờ rưỡi.
Nửa giờ trước anh đến nhà Từ Huy, tận mắt nhìn Từ Huy xoá sạch sẽ hình chụp trộm trong máy tính. Từ Huy không vui lắm nhưng không dám nói gì, chỉ
thầm oán trách vài câu.
Anh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên
nhận được tin nhắn ngân hàng gửi tới, thông báo tài khoản trong thẻ trừ
đi hơn ba mươi vạn, số dư gần như bằng không.
Thẻ này anh đưa cho An Gia Nguyệt, xài hết cũng không sao, nhưng một sinh viên đại học sẽ
mua thứ gì nhiều tiền như vậy sao? Anh nghi hoặc nhắn tin cho An Gia
Nguyệt, nhưng đợi mãi không thấy cậu trả lời.
Từ Huy nghiêm mặt
không biết gửi tin nhắn cho ai, miệng nói mát: "Nó coi anh là cái máy
rút tiền đó. Nếu anh nghèo rớt mồng tơi, nó còn lên giường với anh chắc? Anh thực sự bị ma quỷ mê hoặc rồi, em phải giúp anh một chút... Tỉnh
táo đi ca à, mặt hàng này đâu đáng giá để anh che chở."
Hạ Tâm Thần có chút bận tâm về An Gia Nguyệt nên không để ý hắn, phớt lờ hắn, vội vã rời đi, lái xe về nhà.
Kỳ thực, căn biệt thự kia này cũng không tính là nhà của anh.
Chỉ là bất động sản trên danh nghĩa, một tuần có người đến quét dọn một
lần, tủ lạnh quanh năm trống không. Bởi hoàn cảnh kín đáo và an toàn nên nếu hẹn hò có thể tránh được đám săn ảnh theo dõi.
Từ Huy hay đùa rằng biệt thự này để anh kim ốc tàng kiều, nhưng kỳ thực anh chưa từng dẫn ai về đây qua đêm.
Đa số thời gian, anh chỉ một mình đến đây, một mình trong tối trong phòng, xem phim, rửa ảnh, sau đó trở lại phòng ngủ trống vắng, lẳng lặng nhìn
ngắm trời sao trên trần, cho đến khi mơ màng ngủ mất.
Đó là khoảng thời gian hiếm khi anh thả lỏng mình.
Lý tưởng trong quá khứ của anh cũng từng là biển sao trời mênh mông, nhưng bây giờ lại bị vây trong căn phòng nhỏ hẹp này, đi ra ngoài vẫn là một
cái lồng to lớn hơn, mang tên gia đình và hiện thực.
Đây là nơi anh nương tựa, anh không muốn chia sẻ với người thứ hai.
Cho nên đêm đó An Gia Nguyệt té xỉu trong lồng ngực anh ở bãi đậu xe, mới
đầu anh không hề muốn đưa người về nhà, nhưng diễn xong Từ Huy đã lái xe đi, huống hồ không thể để Từ Huy mang cậu về. Anh hiểu rõ cậu em họ này của mình có đức hạnh thế nào, khi còn bé có thể chơi cùng, nhưng lớn
rồi lại chịu sự chi phối sâu sắc của địa vị, trở nên ngu dốt, nhục dục,
chỉ giỏi ăn uống, vui đùa. Nếu không phải Từ Huy đã giúp đỡ khi anh gặp
khó khăn, anh sẽ không qua lại với hắn.
Đứa trẻ trong ngực nếu bị Từ Huy mang đi, cậu có thể sẽ bị chơi đùa bởi Từ Huy, hoặc nhiều người khác.
Cho nên cuối cùng anh bất đắc dĩ đưa người lên xe, mang về biệt thự, thậm chí ôm cậu lên giường, cùng ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau anh tỉnh lại trước, bỗng dưng phát hiện trong lồng ngực có
người, suýt chút nữa anh đã nhấc chân đạp xuống, tâm trạng không tốt,
nhưng cúi đầu nhìn xuống, lại mềm lòng.
An Gia Nguyệt ngủ cuộn
tròn, lông mày nhíu chặt, khóe mắt vẫn còn đọng nước, như thể cậu vừa
trải qua một giấc mơ đau đớn. Nửa bên mặt bị Từ Huy đánh vẫn hơi sưng,
cả người trông rất đáng thương.
Nhưng Từ Huy đã nói với anh quá
khứ của An Gia Nguyệt, nhưng đó cũng chỉ là tin đồn. Cậu bé có vẻ không
được sạch sẽ lắm, đã từng lôi kéo nam sinh lớp trên đến phòng dụng cụ
khẩu giao cho người ta, bên ngoài trường học thì câu dẫn giáo viên trong nhà vệ sinh, thậm chí có ảnh bán khoả thân lưu truyền trong tay bạn
học.
Nói chung Từ Huy cho rằng đây là một món hàng sắc đẹp giá rẻ có thể mua được. Nhận tiền cùng quà của người ta nhưng lại không chịu
lên giường, đây chính là không biết trước sau, cần dạy cho một bài học.
Hạ Tâm Thần không có cách nào để gật bừa theo quan điểm này, nhưng Từ Huy
giật giây xin anh nửa ngày, thêm vào lúc đó anh mới vừa chia tay Đinh
Phức ngày càng kiêu ngạo, buồn chán đến khó chịu, coi như tìm việc vui, miễn cưỡng đáp ứng hắn, nhưng cũng chưa nghĩ ra nên dạy bảo thế nào.
Anh tưởng tượng An Gia Nguyệt là người nịnh bợ và thô bỉ, nhưng khi anh đến nhà hàng và gặp cậu, anh nhận ra rằng cậu bé đó hoàn toàn khác so với
những gì Từ Huy miêu tả.
An Gia Nguyệt sáng sủa, sạch sẽ và rất
giỏi chiều lòng khách. Cậu tinh tế và khôn khéo hơn so với tuổi, nhưng
lại không khiến người ta chán ghét, ở chung vô cùng thoải mái, rất khó
tưởng tượng đây là một đứa nhóc mới mười chín tuổi, chỉ vừa tốt nghiệp
cấp ba.
Sau khi về nước, gặp được người đầu tiên có thể trò chuyện với mình lại là một đứa trẻ nhỏ hơn mình bảy, tám tuổi.
Anh không nỡ dạy dỗ cậu.
Anh mang người về rồi, cũng không tiện bỏ lại không quản, Hạ Tâm Thần suy
nghĩ một chút, trước tiên nên ăn sáng. Người trong lồng ngực eo nhỏ như
thiếu ăn vậy, rõ ràng biết lấy tiền từ đàn ông, nhưng tại sao lại để
mình gầy như thế.
Anh đi xuống lầu, mở tủ lạnh, không ngoài dự
liệu, trong đó trống rỗng. Nhìn đến bếp gas mới tinh cũng chưa bao giờ
sử dụng, cuối cùng anh bất đắc dĩ đặt mua qua điện thoại một túi bánh mì lát, suy nghĩ một chút, lại chọn thêm mật ong.
Mấy đứa trẻ đều thích ăn ngọt nhỉ?
Anh cố ý đùa cợt, đổ tràn một phần ba bình mật ong lên lát bánh kia. Người
bình thường căn bản khó có thể nuốt xuống, anh muốn nhìn đứa nhỏ kia làm nũng oán giận, sau đó anh sẽ lấy ra túi bánh còn lại. Nhưng An Gia
Nguyệt chỉ cười rồi ăn hết, thậm chí cậu còn mút ngón tay, dáng vẻ như
món ăn rất ngon
Đứa nhỏ này dường như đã quen lấy lòng người khác.
Vô cùng ngoan ngoãn, biết nghe lời đoán ý, nhưng vẫn giấu giếm tâm cơ nho
nhỏ, cuộc đời giống như đi trên một lớp băng mỏng, nhất định phải cẩn
thận từng li từng tí, không dám đắc tội với bất cứ ai, đồng thời không
quên thu lợi cho bản thân.
Vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Hạ Tâm Thần đã sớm nhận ra mình để ý cậu bé này.
Vốn anh định dứt ra đúng lúc, từ chối thỉnh cầu của Từ Huy, quay trở về
cuộc sống của mình. Nhưng rốt cuộc anh không kìm được, đi đến nhà hàng
tìm cậu.
Nếu như An Gia Nguyệt chỉ xinh đẹp ngoan ngoãn, anh có
thể sẽ không để ý cậu như vậy, xung quanh anh chẳng thiếu mấy đứa nhỏ
như thế. Nhưng An Gia Nguyệt không phải bình hoa đơn thuần.
Cậu
có lý tưởng có mục tiêu, mặc dù mục tiêu kia rất dung tục, nhưng cậu vẫn đầy nhiệt tình, dốc sức phấn đấu, giống như chẳng có gì có thể ngăn
việc cậu kiếm tiền và nổi tiếng hơn người.
Quả thật cậu có năng lực để thực hiện điều đó.
Màn trình diễn tuyệt vời trên sân khấu của trường, kho kiến thức phim ảnh
đáng kinh ngạc, và, tâm linh tương thông hiểu ý anh mười phần.
Người khác có lẽ là cục đá, là ngọc thô chưa mài giũa, nhưng An Gia Nguyệt là một khối ngọc đã đánh bóng hoàn hảo, toả ra ánh hào quang rực rỡ, hấp
dẫn tầm mắt mọi người.
Ai gặp một người như vậy cũng sẽ khó lòng kiềm chế.
Anh hoàn toàn bị lay động, triệt để sa vào lưới tình của cậu.
Nếu như nói mối tình đầu năm mười sáu, mười bảy tuổi giống như mở một
chai nước ngọt, rung động lòng người như những bọt khí gas phun trào,
sôi nổi nhiệt huyết, thì những người lớn tuổi như anh gục gã, chính là
bình rượu đã ủ hai mươi, ba mươi năm, phẩm rượu càng lâu càng mạnh, say
đến mức đánh mất chính mình, ý loạn tình mê.
An Gia Nguyệt như
nước ngọt, còn anh là rượu lâu năm. Cậu khiến tính tình lãnh đạm của anh trở nên nhiệt liệt, khiến anh cố gắng duy trì tỉnh táo trở lên hỗn
loạn.
Chẳng gì sánh bằng.
Cùng lúc đó, ngọn lửa lý tưởng
vốn bị thực tế dập tắt gần như lại bùng lên mãnh liệt bởi tình yêu. Anh
mong muốn được ký hợp đồng với An Gia Nguyệt, để An Gia Nguyệt diễn phim do anh đạo diễn.
Nhưng hiện tại anh chưa đủ năng lực này, ngay cả phim điện ảnh cũng không quay được.
Ba anh có thể đối với chuyện anh cung cấp tài nguyên cho Đinh Phức nhắm
một mắt mở một mắt, nhưng ông chắc chắn sẽ không bao giờ ngồi yên xem
anh ám muội cùng một cậu bé.
Bọt khí vỡ vụn, men say tỉnh táo,
anh đột nhiên ý thức được mối quan hệ này cũng không vững như thành đồng vách sắt như anh tưởng tượng, thậm chí còn rất bấp bênh.
Tạm thời chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Lúc Hạ Tâm Thần trở lại biệt thự, vừa vặn chín giờ rưỡi sáng.
Trong biệt thự không có ai, tủ quần áo trong phòng ngủ vẫn mở, có vài bộ quần áo An Gia Nguyệt mang tới đây không thấy đâu nữa, phòng tối bừa bộn.
Anh lập tức ý thức được mọi chuyện không đúng, vừa rút điện thoại vừa xuống lầu, lại lên xe lái về phía nhà An Gia Nguyệt.
Dọc đường đi anh gọi thêm năm, sáu cuộc gọi nữa, nhưng vẫn không có người nghe máy.
Mỗi lần An Gia Nguyệt trò chuyện với anh đều nhắn lại rất nhanh, giống như
cậu luôn cầm sẵn điện thoại chờ tin của anh, chưa bao giờ giống như hiện tại.
Khẳng định đã có chuyện xảy ra.
Khi lái xe tới bên
ngoài khu dân cư cũ đó, anh đột nhiên nhớ ra mình không biết địa chỉ cụ
thể nhà cậu. Lần nào anh cũng chỉ đứng chờ ở con đường bên ngoài khu này Vì vậy anh chỉ có thể chạy đến dưới chân toà lầu hét vang tên cậu, một
người hàng xóm bên cạnh nghe thấy và nói với anh An Gia Nguyệt chưa trở
lại.
Hạ Tâm Thần cảm ơn, lái xe tìm đến trường học. Học viện Điện ảnh là trường cũ của anh, anh quen đường tìm quanh nhưng vẫn không thu
được tin tức gì.
Hạ Tâm Thần trở lại xe, lần thứ hai rút điện thoại gọi lại, vẫn không có ai nghe máy.
Cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt.
Lúc này, tiếng chuông di động vang lên không hề báo trước.
Mười một giờ đêm.
Trên hành lang bên ngoài phòng giải phẫu bệnh viện, hai bên đều bố trí ghế
tựa cho người nhà bệnh nhân ngồi đợi. An Gia Nguyệt một mình ngồi ở đó,
cởi giày co chân trên ghế, hai tay vây quanh đầu gối mình giống như đang ngủ.
Xung quang vắng lặng không hề có một tiếng động, bên trong
phòng giải phẫu cũng không truyền ra động tĩnh, chỉ có duy nhất ánh sáng đỏ u ám từ chiếc đèn trên cửa phòng.
Hành lang dài hun hút như không có điểm dừng dội về tiếng bước chân, từ xa tới gần, càng ngày càng rõ.
"Gia Nguyệt."
An Gia Nguyệt ngẩng đầu, đáy mắt có tơ máu hồng, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng rõ, lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi: "Anh tên là gì?"
Vẻ mặt của người đàn ông chuyển từ bàng hoàng sang hiểu rõ rồi bối rối,
cuối cùng là áy náy, anh trầm mặc vài giây, đáp lại: "... Hạ Tâm Thần."
An Gia Nguyệt quay đầu lại, mở miệng, bình thản nói: "À, vậy em gọi là Hạ tiên sinh cũng không sai."
Ngữ khí của cậu quá bình tĩnh, bình tĩnh khiến người ta cảm thấy bất an. Hạ Tâm Thần ngồi vào chỗ trống bên cạnh cậu: "Buổi sáng sao không nhắn tin cho anh?"
"Nếu nhắn thì sẽ không nghe được anh và Từ Huy nói chuyện, cũng sẽ không biết anh lừa em."
"... Phải." Hạ Tâm Thần không giải thích gì, bởi vì không thể giải thích.
Anh chỉ chăm chú nhìn cậu, giống như chỉ dời đi chút thôi cậu sẽ biến
mất, "Xin lỗi, anh vốn định hai ngày nữa sẽ nói hết với em."
An
Gia Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Chậm rồi, anh nên nói với em trước khi
lên giường cùng em, cho em cơ hội lựa chọn, chứ không phải ngủ với em
xong rồi, mới để em biết mình bị lừa gạt."
"Xin lỗi." Hạ Tâm Thần không ngừng lặp lại, "Xin lỗi, Gia Nguyệt."
"Không cần đâu." An Gia Nguyệt hít sâu, "Nói thật, lúc bắt đầu đúng là em có ý đồ nên mới tiếp cận anh, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."
Hạ Tâm Thần không chắc cậu muốn nói điều gì, tay anh đặt trên đầu gối, lẳng lặng chờ câu sau của cậu.
"Em ngồi đây suy nghĩ rất lâu, nghĩ rõ rồi, chúng ta vẫn nên chia tay
thôi." An Gia Nguyệt lấy dây chuyền trên cổ xuống, nắm trong lòng bàn
tay, góc cạnh sắc nhọn của mặt trăng đâm vào tay cậu, đau nhói.
Vẻ mặt Hạ Tâm Thần nghiêm nghị, nhưng phản ứng cũng không kịch liệt, giống như anh đã ngờ tới cậu sẽ nói câu này.
"Gia Nguyệt, anh biết bây giờ em không có cách nào tha thứ cho anh. Anh sẽ
tự nhìn lại bản thân và bù đắp lỗi lầm. Nhưng em có thể cảm nhận, tình
yêu của anh với em chưa bao giờ là giả. Anh đã nghe qua tình huống của
ba em, hiện tại em có thể dựa vào anh, ít nhất cho anh ở bên em khoảng
thời gian này, đừng đuổi anh đi, được không?"
An Gia Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên trần bệnh viện, trong mắt có ánh sáng lấp lóe:
"Anh thích em, đối xử tốt với em là thật lòng, em biết, em không hề hoài nghi. Nhưng em không chỉ thất vọng vì anh đã lừa em."
"Anh biết rõ Từ Huy đã làm gì với em mà vẫn có thể bình thản nói chuyện với hắn như vậy, điều này khiến em cảm thấy sợ hãi."
"Nếu như tương lai có người khác tổn thương em, mà người kia cũng là người nhà của anh, anh sẽ ra mặt vì em sao?"
An Gia Nguyệt chậm rãi quay đầu, theo góc độ thay đổi, ánh sáng trong mắt
dần dần biến mất, chỉ còn một mảnh tĩnh mịch đen đậm: "Thật sự em cần
một người có thể luôn luôn che chở cho em. Hạ tiên sinh, em nghĩ anh là
người đó, nhưng em chợt phát hiện, anh không đáng tin cậy như em tưởng,
không chính trực thiện lương như em ngưỡng mộ, anh cũng là một kẻ lừa
đảo như em thôi. Những chuyện anh giáo huấn em, khuyên em trở nên tốt
hơn, hiện tại nghĩ lại em cảm thấy thật buồn cười, thật dối trá, cho nên em vô cùng thất vọng."
Một vết nứt hiện lên trên gương mặt vạn
năm bình tĩnh của Hạ Thần, anh yếu ớt giải thích: "Từ Huy là em họ anh,
cậu ta giúp đỡ anh trong lúc gặp khó khăn..."
"Em không làm anh
khó xử, anh đừng lo lắng." An Gia Nguyệt rũ mắt, nhìn sợi dây chuyền
trong lòng bàn tay mình, "Nếu anh không thể lựa chọn giữa người bạo hành em và em, vậy anh không phải là người em muốn dựa vào. Em không có cách nào thông cảm cho khó xử của anh, bởi vì anh cũng không thông cảm cho
em, tiếp tục như vậy chúng ta đều đau khổ, cách tốt nhất là chia tay."
Rốt cuộc Hạ Tâm Thần không duy trì bình tĩnh được nữa, nắm chặt tay cậu,
bao lại sợi dây chuyền, đẩy trở về: "Anh không khó lựa chọn, anh chọn
em. Việc này anh xử lý không tốt, là anh do dự không dám nói cho em. Anh là đồ khốn nạn, anh sẽ đi nói rõ ràng với hắn, sau này không qua lại
cùng hắn nữa, như vậy được không?"
An Gia Nguyệt nhẹ giọng đáp: "Được, có thể."
Hạ Tâm Thần thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy anh có thể đưa em về nhà không? Giới thiệu em với ba mẹ anh, nói em là đối tượng của anh." An Gia Nguyệt bỗng chốc hỏi.
Vẻ mặt vừa mới thả lỏng của Hạ Tâm Thần nháy mắt cứng đờ, chần chờ một giây.
Một giây này đủ để người ta nản lòng thoái chí, mọi ý niệm đều tan biến hết.
"Anh không thể." An Gia Nguyệt thay anh nói ra đáp án, "Anh yêu thích điện
ảnh như vậy, nhưng người nhà phản đối, anh liền từ bỏ. Dù có bao nhiêu
yếu tố khách quan hay chủ quan thì kết quả chính là như vậy. Có thể
tưởng tượng được, nếu như người nhà anh phản đối em, em cũng sẽ bị từ bỏ thôi."
"Anh sẽ không từ bỏ em." Hạ Tâm Thần dứt khoát nói, "Anh
thừa nhận, bây giờ anh không thể nào đưa em về nhà, nhưng em cho anh một chút thời gian, chờ anh..."
"Em không chờ được." An Gia Nguyệt
ngắt lời anh, "Ba em còn đang trong phòng phẫu thuật, em không biết tình huống của ông thế nào, có thể em sẽ... không còn nhà nữa. Hạ tiên sinh, em muốn một ngôi nhà giúp em chắn gió che mưa."
Hạ Tâm Thần lắc
đầu: "Không đâu, anh đã hỏi rồi, ba em làm giải phẫu không tổn thương
đến chỗ trọng yếu, giải phẫu chắc chắn sẽ thành công. Gia Nguyệt, đừng
sợ, cần tiền hay nhân lực, anh đều có thể hỗ trợ."
"Cho nên ý của anh là sẽ không cho em một ngôi nhà đúng không." An Gia Nguyệt ảm đạm
nở nụ cười, "Em biết bây giờ nói những chuyện này quá nhanh, nhưng anh
vẫn luôn như vậy, chưa hề có ý nghĩ đưa em về nhà. Lần trước em nói ra,
anh nói em thế tục. Lẽ nào em chỉ có thể làm người tình bí mật của anh
thôi sao? Vĩnh viễn không thấy được ánh sáng à? Bởi vì em là nam? Hay
bởi vì gia cảnh của em không tốt? Hay là... Anh cảm thấy người như em
không xứng có một mái ấm tốt đẹp?"
Trên mặt Hạ Tâm Thần hiện lên thống khổ và đau lòng: "Không phải, Gia Nguyệt, chỉ là anh cần thời gian..."
"Em ngay cả tiền đồ cũng có thể không cần, tại sao anh lại lo lắng nhiều
như vậy?" Giọng An Gia Nguyệt nghẹn ngào, "Em thiếu thốn tình cảm, Hạ
tiên sinh. Hiện tại người em yêu nhất đang nằm trong phòng phẫu thuật,
người nói yêu em thì lừa em, còn không thể cho em một lời hứa hẹn. Chờ
đợi thêm nữa, em sẽ lo sợ bất an cả ngày, nghĩ anh còn có chuyện gì gạt
em hay không, rốt cuộc có thể công khai quan hệ của chúng ta hay không.
Em thật sự sẽ sụp đổ mất, cầu xin anh bây giờ cho em một lời hứa được
không, nói anh sẽ lập tức để mối quan hệ của chúng ta được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, được không? Em có thể không cần truy cứu gì nữa, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh hứa thôi."
Hạ Tâm
Thần đứng dậy và quỳ gối trước mặt cậu: "Anh sẽ không lừa gạt em. Gia
Nguyệt, hiện tại anh không làm được. Bởi vì nếu công khai quan hệ của
chúng ta, ba anh chắc chắn sẽ chặt đứt tiền đồ của em, tương lai của em
sẽ bị ảnh hưởng. Em còn nhớ lần chúng ta cãi nhau ở trung tâm thương mại không? Em vội vàng phủ nhận quan hệ của chúng ta, anh đã rất tức giận,
nhưng khi suy nghĩ lại, anh có tư cách gì bắt em công khai? Anh không
thể đảm bảo tương lai của em, anh không thể tuỳ tiện dắt em theo anh."