Thân thể của Ngô Chiêm còn chưa hồi phục, thần trí cũng không minh mẫn.
Cứ mỗi khi Ngô Ưu có thời gian rảnh rỗi, nàng đều sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho phụ thân, hôm nay cũng giống như thường lệ, Ngô Ưu vẫn chiếu cố cho phụ thân, nhưng Ngô Ứng Huy đột nhiên đi vào nói rằng có người tìm
nàng.
Ngô Ưu buông chén thuốc trong tay, thần sắc hoang mang: "Ngô thúc, là ai tìm ta?"
Ngô Ứng Huy bưng chén thuốc lên rồi ngồi xuống bên cạnh mép giường Ngô
Chiêm: "Không biết, là một tiểu nha đầu rất đáng yêu tìm ngươi, thoạt
nhìn cũng trạc tuổi ngươi thôi. Nơi này cứ để ta lo, dường như tiểu nha
đầu kia đã chờ rất lâu rồi."
Một tiểu nha đầu đáng yêu? Người
đầu tiên Ngô Ưu nghĩ đến chính là Giang Hồng, chẳng lẽ là A Tử phái
Giang Hồng đến giúp đỡ nàng?
Ngô Ưu đứng dậy nói tạ với Ngô Ứng Huy: "Nơi này còn phải phiền ngài chăm sóc, cảm ơn Ngô thúc."
Ngô Ứng Huy vung tay lên: "Chất nữ, ngươi khách khí với ta làm chi! Ngươi
mau đi đi, tiểu nha đầu kia ở cửa quân doanh chờ ngươi."
Ngô Ưu
cũng không hề chối từ, nàng xoay người đi ra doanh trướng, đi đến cửa
quân doanh liền thấy ở phía xa có một người đưa lưng về phía cửa lớn
nhìn đông nhìn tây. Ngô Ưu thấy tấm lưng kia không giống Giang Hồng,
nhưng cũng cảm thấy hơi quen thuộc.
Mang theo tâm tình nghi hoặc, Ngô Ưu mở miệng hỏi: "Xin hỏi cô nương đến tìm ta có chuyện gì?"
Tiểu cô nương tựa như bị hoảng sợ, nàng quay đầu nhìn về phía Ngô Ưu, hưng phấn mà nói: "Ngô tỷ tỷ, đã lâu không gặp."
Thì ra là tiểu nha đầu bên người Thái Tử, Ngô Ưu nhớ rõ tên của nàng là Tô
Ngôn Tuyết. Bởi vì nàng là người ở bên cạnh Thái Tử, cho nên khi ở kinh
thành Ngô Ưu vẫn luôn cùng nàng duy trì khoảng cách, lúc sau có nhiều
chuyện xảy ra, nha đầu này đã sớm bị nàng vứt ra sau đầu, không ngờ bọn
họ lại một lần nữa gặp mặt ở quân doanh.
Ngô Ưu vẫn duy trì khoảng cách phù hợp, ngữ khí xa lạ: "Vì sao Tô tiểu thư lại ở chỗ này?"
Tô Ngôn Tuyết một chút cũng không để ý Ngô Ưu lạnh nhạt, nàng vô cùng
nhiệt tình giải thích cho Ngô Ưu: "Thái tử điện hạ muốn trợ giúp tướng
sĩ ở tiền tuyến, hắn phái những người này lại đây, ta nhớ tới ngươi cũng ở trong quân nên liền đi theo."
Ngô Ưu vốn bị mấy bộ phim
truyền hình cổ trang ảnh hưởng sâu đậm, vừa thấy liền biết Thái Tử sẽ
không có lòng tốt như vậy. Chẳng lẽ là mấy chuyện phụ tử tương tàn, giết cha đoạt vị trong truyền thuyết sắp bắt đầu rồi sao?
Nhất thời
Ngô Ưu nàng đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, nàng hỏi tiếp: "Vậy Tô
tiểu thư tìm ta là vì chuyện gì? Nếu như không có việc gì, ta liền rời
đi trước."
Kỳ thật, Tô Ngôn Tuyết đến tìm Ngô Ưu chỉ là vì muốn
nhìn thấy nàng một chút. Tựa như tâm tình của các fan ở thời hiện đại
được nhìn thấy thần tượng của mình vậy, muốn nói cái gì cũng không nói
thành lời: "Ta chính là đến gặp ngươi, sau này ta cũng sẽ dốc sức phục
vụ quân doanh, không biết có thể được phân đến bên cạnh ngươi hay
không?"
Ngô Ưu chau mày, thầm nghĩ đại khái là nàng đã bị người
này quấn lấy: "Sẽ có người chuyên sắp xếp chỗ ở của Tô tiểu thư, chuyện
này không phải là việc ta có thể quyết định, nếu như không có việc gì
nữa thì ta liền đi trước."
Nhận ra Ngô Ưu có chút không kiên
nhẫn, Tô Ngôn Tuyết thoạt nhìn hơi bất an, nàng cười che giấu sự xấu hổ: "Cũng được, vậy ta không quấy rầy ngài nữa."
"Tốt, vậy Ngô mỗ liền cáo từ."
Nói xong, Ngô Ưu trực tiếp xoay người đi vào bên trong. Thân thể Ngô Chiêm
vẫn chậm chạp chưa có biến chuyển, Ngô Ưu còn muốn đi thương lượng với
Trương Văn Kỳ, nhìn xem có thể đưa Ngô Chiêm trực tiếp quay về kinh
thành hay không. Rốt cuộc việc điều trị trong quân doanh cũng hữu hạn.
Tô Ngôn Tuyết nhìn Ngô Ưu không lưu tình nào mà xoay người vội vã đi vào
trong quân doanh, nội tâm nàng hơi thất vọng, nàng lẩm bẩm tự nói: "Bị
chán ghét mất rồi... Có phải là ta quá mức nhiệt tình hay không? Nhưng
không hổ là Ngô tỷ tỷ, thật đúng là anh tư hiên ngang."
Ngô Ưu
lập tức đi tới doanh trướng của chủ soái, Trương Văn Kỳ ngồi ở bên trong nghiêm túc nhìn bản đồ, thấy Ngô Ưu tới, nàng không còn nghiêm túc nữa
mà liền mỉm cười: "Ngô tướng quân tới, là có chuyện gì sao?"
Ở quân doanh Trương Văn Kỳ đều xưng hô Ngô Ưu là Ngô tướng quân, miễn cho người có tâm mượn đề tài đàm tiếu.
Ngô Ưu trả lời: "Trương nguyên soái, đã nhiều ngày phụ thân vẫn chưa khỏe
lên, vết thương của hắn hẳn là càng nghiêm trọng hơn những gì đại phu
nói, ta muốn thương lượng với ngài một chút, có thể đưa phụ thân của ta
về kinh thành dưỡng thương được không?"
Kỳ thật Trương Văn Kỳ đã sớm nghĩ tới vấn đề này, nàng nói với Ngô Ưu: "Việc này ta đã bẩm báo
với Hoàng Thượng, sau khi Hoàng Thượng chuẩn thì có thể để phụ thân
ngươi trở lại kinh thành."
Ngô Ưu thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghĩ đến khi hồi kinh sẽ đi ngang qua Cẩm Châu, nàng không thể
không nhắc nhở: "Trên đường hồi kinh không an toàn, còn thỉnh Trương
nguyên soái phái nhiều nhân thủ một chút."
"Việc này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ an bài tốt."
Tuy hiện tại sơn phỉ đã không tạo thành uy hiếp, nhưng mà Ngô Ưu vẫn cảm
thấy nên cẩn thận đề phòng vạn nhất, nhìn Trương Văn Kỳ, Ngô Ưu lại nghĩ tới kết cục của nàng trong nguyên tác.
Trương Văn Kỳ như thế
nào cũng không ngờ Cẩm Châu bị công hãm như vậy, thì ra Dục Triều đã sớm bày cục ở đây, lương thảo bị cắt đứt, tứ phía đều là địch nhân, Trương
Văn Kỳ đã không còn đường thối lui, lại ở chỗ này chính là chờ chết.
Nàng không thể không bí quá hoá liều, suất lĩnh tàn quân Đại Hân phá
vòng vây, đáng tiếc thất bại, lúc này trời hanh cỏ cây khô vàng, địch
nhân liền chọn dùng hỏa công.
Một thế hệ truyền kỳ của Đại Hân cứ như vậy hạ màn, đến cuối cùng thi cốt cũng không còn.
Đây là những gì trong sách miêu tả, Ngô Ưu nhớ rất rõ ràng, bởi vì thật sự
là quá đáng tiếc, cả đời chinh phạt nhưng rốt cuộc cái gì cũng không có
được.
"Suy nghĩ cái gì, sao lại chăm chú như vậy?"
Ngô
Ưu nhìn Trương Văn Kỳ mỉm cười, hiện giờ nàng nhớ tới những chuyện này
vẫn sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng nàng đã có thể kiềm chế được, hẳn là
trước khi kết cục thay đổi, nguyên chủ vẫn không yên tâm rời đi.
Trương Văn Kỳ nhìn nàng trong chốc lát trầm tư trong chốc lát lại cười thì
càng không hiểu được: "Là có cái gì khó khăn sao? Ngươi nói ta nghe một
chút, xem ta có thể giúp ngươi giải quyết hay không?"
"Không có việc gì, chỉ là ta đang suy nghĩ chiến tranh khi nào mới có thể kết thúc thôi."
Trương Văn Kỳ hiểu rõ, trước đây nàng vẫn luôn đem Ngô Ưu trở thành một viên
mãnh tướng, ngược lại xem nhẹ chuyện đây là lần đầu tiên nàng đến chiến
trường: "Tin tưởng ta, rất nhanh là có thể kết thúc."
Thần sắc
Trương Văn Kỳ tự tin như vậy liền cảm nhiễm Ngô Ưu, không thể không nói
Trương Văn Kỳ thật sự có đủ tư cách trở thành nguyên soái, Ngô Ưu khen
ngợi: "Ta cũng tin rằng Trương nguyên soái có thể dẫn dắt chúng ta nhanh chóng chiến thắng trận chiến này."
Bởi vì Trương Văn Kỳ luôn bày trò ở trước mặt Ngô Ưu, cho nên Ngô Ưu rất ít khi nghiêm túc khen nàng.
Trương Văn Kỳ có chút thụ sủng nhược kinh: "Từ khi nào ngươi đã học được cách
nịnh nọt vậy? Nếu như ngươi có thể dùng công phu này với tiểu tức phụ
của ngươi, e là ta đã sớm uống rượu mừng."
Kỳ thật Trương Văn Kỳ không biết kỹ năng này Ngô Ưu đã sớm dùng để đối phó Triệu Thanh Tử,
hơn nữa hiện tại còn dùng, thậm chí nàng dự định tương lai vẫn luôn
dùng.
Ngô Ưu chỉ cười cười: "Trương nguyên soái nói đùa, ta vẫn
chưa quá lời, nguyên soái là tướng lĩnh tài giỏi nhất trong suốt hai
mươi năm qua."
Trương Văn Kỳ chịu không nổi Ngô Ưu như vậy, lại
nghĩ tới cái gì đó mà ánh mắt nàng trở nên ảm đạm: "Kỳ thật ta cũng
không phải là người có thiên phú nhất, nếu là người nọ hẳn là sẽ làm tốt hơn ta."
Như thế liền khiến Ngô Ưu rất hiếu kỳ: "Không biết người mà nguyên soái nhắc đến là ai?"
Trương Văn Kỳ tự hỏi một chút, cảm thấy nói ra cũng không sao, vì thế nàng
than nhẹ một tiếng, sắc mặt phức tạp, tựa như là thất vọng: "Người nọ là tam đệ của ta - Trương Văn Lý, hắn có thiên phú hơn ta, xử sự so với ta cũng càng thêm linh hoạt, lúc ấy mọi người đều nói hắn sẽ là Thường An
hầu tiếp theo, đáng tiếc hắn tâm bất chính trời sinh phản cốt, thế nhưng lại phản bội!"
Thì ra là Trương Văn Lý, Ngô Ưu nhìn Trương Văn
Kỳ hận sắt không thành thép, trong lòng hơi khó chịu: "Có lẽ sự thật
không phải như vậy."
Trương Văn Kỳ nhanh chóng phản bác: "Ta
cũng muốn nghĩ như vậy, nhưng mà ta tận mắt nhìn thấy hắn phản loạn, hắn còn giết chết giám quân Hoàng Thượng phái tới."
Tuy rằng nói
như thế, nhưng biểu tình của Trương Văn Kỳ rõ ràng là vô cùng khổ sở,
Ngô Ưu hỏi: "Cảm tình giữa nguyên soái và đệ đệ rất tốt sao?"
Trương Văn Kỳ ngây ngẩn cả người, một lát sau mới nói: "Đúng vậy, từ nhỏ tiểu
tử kia đã thích dán ta, sau này hắn phản loạn, tuy rằng trên mặt luôn
mỉm cười, nhưng ta biết hắn rất hận ta, hiện tại đã không thể quay về
như lúc trước."
Trương Văn Kỳ tựa như hơi mỏi mệt, nàng xoa trán và tiếp tục nói: "Ngay cả khi thành hôn hắn cũng không nói cho người
trong nhà, ta còn chưa gặp qua em dâu và nữ nhi của hắn."
Ngô Ưu cảm thấy trong lòng thập phần phức tạp. A Tử nói, về sau sẽ nghĩ cách
để Trương Văn Kỳ trở thành Nhiếp Chính Vương, nhưng quyền lợi này phải
đau đớn dùng đại giới trả giá. Trương Văn Kỳ vô cùng tín nhiệm hoàng đế, bản thân kiên trì gần ba mươi năm nhưng kết quả lại phát hiện người kia không đáng.
"Nguyên soái cho rằng Hoàng Thượng là người như thế nào?"
Trương Văn Kỳ nhanh chóng trả lời: "Hoàng Thượng yêu dân như con, là một minh
quân hiếm có. Ngươi đột nhiên hỏi cái này làm gì? Không thể vọng nghị
Hoàng Thượng."
Thấy thần sắc Trương Văn Kỳ khẩn trương, Ngô Ưu có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa hiệp nói: "Ta đã biết."
Trương Văn Kỳ cảm giác mình đã dọa đến nàng, liền nói: "Ngươi cũng không cần
lo lắng, hiện tại không phải là tiền triều, Hoàng Thượng anh minh uy
phong nhất định sẽ không so đo với chúng ta. Ta thấy ngươi có chút mệt
mỏi, ngươi trước tiên nghỉ ngơi đi, không biết khi nào thì chiến tranh
sẽ ập tới, duy trì tinh thần cũng vô cùng quan trọng."
Ngô Ưu
nhẹ nhàng đáp lời, lập tức rời khỏi doanh trướng của chủ soái. Nàng nhìn về nơi xa, cỏ cây trên núi đã có chút khô vàng, trong lòng nàng thầm
nghĩ phải dự phòng bọn họ tiến hành hỏa công mới được, hoặc là nàng cũng có thể dùng chiêu này đối phó bọn họ.
Ngô Ưu lắc đầu thở dài:
"Hiện giờ đành phải xem một bước rồi lại đi một bước, cũng không biết
Thanh Tử ở kinh thành có sống tốt hay không."
Kinh thành Vĩnh
Định hầu phủ, Triệu Thanh Tử vẫn đang đọc sách, thế nhưng sách nàng đọc
không phải là "Thập Thất Ký" mà là sách do chính ca ca nàng viết. Nàng
càng đọc càng cảm thấy buồn cười, chỉ cảm khái ca ca thật sự không thích hợp viết những thoại bản phong nguyệt như thế.
Tỷ như bình
thường người ta sẽ viết về chuyện xưa tài tử cùng giai nhân tương ngộ,
vốn dĩ là cảnh đẹp không sao tả xiết, nhưng mà lúc này tài tử mới vừa
gặp mặt giai nhân thì đã bị con ngựa chấn kinh giẫm chết. Tài tử chưa
kịp làm gì mà đã chết cũng liền thôi, dựa theo kịch bản thông thường,
sau khi tài tử chết giai nhân hẳn là vì vậy buồn bực mà chết hoặc là
chung thân không gả.
Nhưng ca ca hắn không phải là người bình
thường, sau khi tài tử chết, giai nhân vô cùng vui vẻ gả cho người khác, hạnh phúc cả đời.
Triệu Thanh Tử đập bàn tán dương, không nghĩ
tới ca ca có thể lòng dạ hẹp hòi đến nước này. Lúc này nàng mới nhận ra
nguyên mẫu của tài tử chính là Triệu Thố, nguyên mẫu giai nhân tất nhiên là mẫu thân, Triệu Thanh Tử dường như còn có thể tưởng tượng đến cảnh
ca ca nghiến răng nghiến lợi khi viết ra thoại bản này.
Nàng lại đọc một quyển hồ yêu thoại bản khác mà hắn viết, thật là hay, hồ yêu
còn không kịp hại người thì đã bị đạo sĩ đánh quay về nguyên hình, nam
chính nhận đạo sĩ làm sư phó, sau đó chính là cuộc sống hằng ngày bình
đạm nhạt nhẽo giữa hai người.
Những quyển sách như vậy không
được nữ hài tử yêu thích, Triệu Thanh Tử cũng đã từng khuyên nhủ hắn,
nhưng hắn kiên trì không thay đổi, còn nói là hiện giờ lưu hành những
thoại bản không văn nhã thế này.
Lúc ấy Triệu Thanh Tử nhịn
không được chọc ghẹo hắn: "Ca ca, vì sao ngươi biết có sách không văn
nhã? Chẳng lẽ là ngươi đã xem qua?"
Triệu Thanh Thư đỏ mặt: "Không phải ta tự mình xem, là Trương Bá Ngộ tên kia cho ta xem, ta không biết đó là..."
Có thể là sợ dạy hư muội muội, hắn lại ra vẻ trấn định: "Không có gì."
Nhớ tới thần sắc ca ca co quắp bất an, Triệu Thanh Tử bật cười một tiếng,
nàng đặt quyển sách trong tay xuống không dám lại xem, sợ rằng tiếp tục
đọc nữa thì nàng sẽ bị cười chết.
Tin Ngô Chiêm bình an đã sớm
truyền về kinh thành, Triệu Thanh Tử có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Ngô
Ưu vui mừng khôn xiết, Ngô Ưu cao hứng nàng cũng liền cao hứng. Ngày gần đây Giang Hồng luôn đi ra ngoài, hẳn là vì chuyện trộm thánh chỉ, nhưng nàng tích cực như vậy quả thực là không bình thường.
Nhưng mà
Triệu Thanh Tử biết rõ trong lòng, Giang Hồng nàng không dám dừng lại,
bởi vì khi để bản thân rảnh rỗi nàng liền sẽ nhớ tới cái chết của Lệ
nương. Trước khi báo thù được cho Lệ nương, nàng không thể được giải
thoát.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, giọng nói của Tĩnh Dung từ ngoài cửa truyền đến: "Tiểu thư."
Triệu Thanh Tử đọc sách được một lúc lâu, nàng lười biếng duỗi eo một cái: "Vào đi."
Tĩnh Dung đẩy cửa bước vào phòng rồi khép cửa lại, nàng đi đến bên cạnh
Triệu Thanh Tử: "Tiểu thư, đã điều tra ra được thân phận của Đường phu
nhân, nàng là lục muội của Dục Triều hoàng đế - Đường Y Lãm, cũng là bè
lũ phản bội Dục Triều."
Chuyện này thật sự thú vị, Triệu Thanh Tử cong cong khóe môi: "Vậy lần này nàng tới Đại Hân là vì chạy nạn?"
"Đúng vậy, nàng đã tự giải thích, bắt Ngô Ưu trở về cũng là vì muốn lập công chuộc tội."
Ánh mắt Triệu Thanh Tử chợt trở nên hung ác, giọng nói của nàng cũng lạnh
lùng hơn rất nhiều: "Nếu nàng là phản đồ của Dục Triều, vì sao Lệ nương
còn hợp tác với nàng?"
Tĩnh Dung cũng có chút khó hiểu: "Nô tỳ
không biết, nhưng khi chúng ta khảo vấn Đường Y Lãm, Lệ nương luôn quay
đầu qua một bên."
Ánh mắt Triệu Thanh Tử sáng lên: "Vậy khi khảo vấn Lệ nương, Đường Y Lãm biểu hiện như thế nào?"
"Nàng nhắm hai mắt lại."
Triệu Thanh Tử tựa đầu suy nghĩ trong chốc lát, những hành động của Lệ nương
cùng Đường Y Lãm sau khi bị bắt đủ để chứng minh các nàng giống như tử
sĩ, theo lý thuyết không nên tồn tại cái gì gọi là cảm tình. Triệu Thanh Tử không hiểu rõ Đường Y Lãm, nhưng Lệ nương thì nàng rất rõ ràng.
Nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, Triệu Thanh Tử phân phó Tĩnh Dung: "Ngươi tiếp tục tra Đường Y Lãm."
"Vâng!"
Tĩnh Dung tuân lệnh xong liền ra khỏi phòng, Triệu Thanh Tử cảm giác sự tình càng ngày càng thú vị, tựa như sau khi nàng gặp được Ngô Ưu, vận khí
của nàng đột nhiên tốt đẹp hơn. Triệu Thanh Tử vẫn có chút lo lắng giấc
mơ kia, nhưng hiện tại vẫn chưa có chuyện gì nguy hiểm xảy ra.
Triệu Thanh Tử không hề miên man suy nghĩ, nàng lẩm bẩm: "Phải thoải mái, bằng không nàng ấy sẽ lo lắng."
Màn đêm dần dần buông xuống, bên trong Thường An hầu phủ vô cùng an tĩnh,
nghĩ đến cũng không kỳ quái, Thường An hầu tổng cộng có ba người con,
hai người đều ở bên ngoài, tôn bối Trương Bá Ngộ cũng chạy trốn, trưởng
tôn nữ cũng đã xuất giá, hầu phủ cứ như vậy mà quạnh quẽ.
Nhưng
như vậy vừa lúc, Giang Hồng ẩn nấp ở Thường An hầu phủ, đêm nay nàng
chuẩn bị trộm lấy thánh chỉ tiền triều, Triệu Thanh Tử nói đồ vật kia
được cất giữ trong ám cách dưới đáy giườn của lão hầu gia.
Giang Hồng cẩn thận tránh đi thủ vệ hầu phủ, sau đó một đường lần mò đến bên
ngoài phòng lão hầu gia. Bên trong phòng vẫn chưa đốt đèn, nhưng Giang
Hồng không rõ ràng lắm tình huống bên trong, vì thế nàng không dám tùy
tiện tiến vào phòng.
Tuy rằng hiện giờ lão hầu gia thân thể
không tốt lắm, nhưng hắn chính là nhân vật truyền kỳ ở Đại Hân, vẫn cẩn
thận một chút mới được. Giang Hồng biết võ công của bản thân không tốt,
không thích hợp đối chiến chính diện.
Giang Hồng cẩn thận lắng
nghe tiếng động bên trong phòng, nàng có thể nghe được tiếng lão hầu gia hít thở, dường như là hắn đã ngủ rồi. Giang Hồng thổi một ít mê hồn
hương vào phòng, sau đó lại cẩn thận phán đoán trong chốc lát, xác định
không thành vấn đề nàng mới cẩn thận cạy chốt cửa, nhẹ nhàng mà vào
phòng.
Lão hầu gia xác thật đã ngủ, nhìn dáng vẻ ngủ còn phi
thường trầm, như vậy vừa lúc tiện cho Giang Hồng hành động. Nàng cẩn
thận tới gần giường của lão hầu, lại lặng lẽ ngồi xổm xuống chui vào gầm giường.
Giang Hồng mò mẫm một hồi trên sàn nhà, nhưng sàn nhà
vô cùng bằng phẳng không có một cơ quan nào, lại lần mò được một lúc
nhưng vẫn không tìm được, Giang Hồng đều hoài nghi tình báo của Triệu
Thanh Tử có phải có sai lầm rồi hay không.
Ngay khi Giang Hồng
muốn từ bỏ, nàng cảm giác có một khe hở trên bức tường tiếp giáp với
giường, Giang Hồng thử đẩy vào bên trong, phát hiện đây là một cái ám
cách. Nàng đưa tay lần mò trong ám cách, ánh mắt lập tức sáng ngời: Tìm
thấy thánh chỉ rồi.
Mục đích đã đạt thành, Giang Hồng khôi phục ám cách như nguyên dạng, sau đó chui ra khỏi gầm giường.
Không ngờ lần này lại thuận lợi như vậy, Giang Hồng có chút vui sướng, lại
cảm thấy chính mình đã lâu không ra tay nhưng tài nghệ kỳ thật không
thui chột. Nàng cất thánh chỉ vào trong lồng ngực, đi đến cạnh cửa, đột
nhiên lão hầu gia lên tiếng: "Ngươi..."
Giang Hồng dừng lại bước chân, ngay khi nàng hoảng hốt muốn chạy trốn, lão hầu gia lại nói thêm một câu: "Thực xin lỗi."
Vì sao phải nói xin lỗi với một người ăn trộm? Giang Hồng lúc này mới cảm
giác được có chút không thích hợp, nàng quay đầu, nương theo ánh trăng,
Giang Hồng phát hiện lão hầu gia cũng không có tỉnh lại, chỉ là lúc nãy
hắn nói mớ mà thôi.
Giang Hồng bình tĩnh lại, cảm thấy nơi này
không nên ở lâu, nàng nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, lão hầu gia lại tiếp tục nói mớ: "Thực xin lỗi Văn Lý, Văn Kỳ..."
Nghe được cái tên
quen thuộc Giang Hồng dừng lại một chút, nhưng việc này không có liên
quan đến nàng, nàng thận trọng đóng cửa lại, sau đó rời khỏi Thường An
Hầu phủ.
Khi trở lại Vĩnh Định hầu phủ, Giang Hồng ngoài ý muốn phát hiện Triệu Thanh Tử còn chưa ngủ, như là cố ý đợi nàng.
Triệu Thanh Tử nhìn Giang Hồng đã trở về, nàng cười nhạt, nói: "Đã trở lại, có thuận lợi không?"
"Kia đương nhiên, ta chính là hiệp đạo Giang Hồng, đây là việc nhỏ thôi."
"Được rồi, đưa thứ đó cho ta."
Giang Hồng đã quen cách nói chuyện của Triệu Thanh Tử, vì thế cũng không có
tức giận, nàng lấy thánh chỉ trong lồng ngực giao cho Triệu Thanh Tử,
buồn bực nói: "Ngươi lấy thứ này để làm cái gì?"
Triệu Thanh Tử
không có trả lời nàng, chỉ mở thánh chỉ ra cho nàng xem. Tuy Giang Hồng
viết chữ khó coi nhưng nàng vẫn biết chữ, Giang Hồng nhìn trên thánh chỉ viết: "Nếu có một ngày con cháu hoàng thất bất hiếu, thỉnh Thường An
hầu mở rộng giang sơn, thay thế quản lý Đại Hân, đợi cho hậu nhân Lý gia có người tài đức lại đem quyền lợi trả về."
Nhịp tim Giang Hồng đập có nhanh: "Đây là..."
Triệu Thanh Tử cất kỹ thánh chỉ, nàng không chút hoang mang mà nói: "Là chiếu thư của Cao Tổ, chỉ giao cho một mình Thường An hầu."
"Ngươi lấy thứ này để làm gì? Ngươi lại không phải là Thường An hầu."
Triệu Thanh Tử cười đến mi mắt cong cong: "Trộm thứ này đương nhiên là muốn
làm phản, như thế nào? Hiệp đạo Giang Hồng nổi tiếng khắp thiên hạ sợ
làm việc cho ta sao?"
Giang Hồng trừng lớn hai mắt, chỉ cảm thấy người này có phải điên rồi hay không: "Ta đương nhiên không sợ, hoàng
đế mà ta đều đã ám sát qua, ta còn sợ hãi cái gì. Nhưng mà ngươi thật sự muốn làm như vậy sao? Ta biết ngươi lợi hại, nhưng chuyện như thế sao
ngươi có thể gánh vác."
Đợi Giang Hồng lâu như vậy, Triệu Thanh
Tử đã có chút buồn ngủ, nàng kiên nhẫn giải thích cho Giang Hồng: "Không cần ta động thủ, ta chỉ cần đem chân tướng triển lộ trước mặt người
khác, tất nhiên sẽ có người có năng lực đi làm."
Giang Hồng thấy nàng chẳng hề để ý thì có chút cảm khái: "Lúc trước có thể sống sót
thoát khỏi tay ngươi là ta tích bao nhiêu phúc khí, hy vọng vận khí kiếp sau của ta không cần bị dùng hết."
Triệu Thanh Tử liếc nhìn nàng một cái: "Lần này ngươi không bị phát hiện chứ?"
"Không có, chỉ là trước khi rời đi, lão hầu gia kia nói mớ làm ta thật là khiếp sợ."
Triệu Thanh Tử thuận miệng hỏi: "Nói mớ cái gi?"
"Cái gì mà thực xin lỗi Văn Lý, còn nói Trương Văn Kỳ gì đó. Nhớ lại lúc
trước ta còn cho rằng Trương Văn Lý là hung thủ, kết quả không phải,
không duyên cớ mà bị hắn đánh một trận."
Giang Hồng tựa như có chút hối hận, Triệu Thanh Tử nghe xong lời nàng nói, trong mắt hiện lên suy tư.
Sắc trời đã tối, sau khi đuổi Giang Hồng về phòng, Triệu Thanh Tử cũng thoát y lên giường.
Nàng thở dài một tiếng: "Xem ra việc này có chút không giống với tưởng tượng, thế nhưng ảnh hưởng không lớn."