Màn đêm buông xuống, quân doanh ai ai cũng đều đang chúc mừng thắng lợi
hôm nay, Trương Văn Kỳ ngồi ở phía trên, vì tránh tị hiềm Ngô Ưu liền
ngồi thấp hơn Ngô Ứng Huy.
Ngô Ứng Huy nâng bát rượu trong tay,
uống một hớp to: "Chúc mừng, chiến thắng hôm nay thật đúng là thống
khoái, tất cả đều nhờ vào chất nữ!"
Ngô Ưu cười, cũng không dám nhận công: "Không, đây là công lao của tất cả mọi người, ta nào dám độc chiếm."
Trương Văn Kỳ đúng lúc giới thiệu với mọi người: "Vị này chính là Ngô Ưu, nữ
nhi của Ngô Chiêm tướng quân. Từ hôm nay trở đi, Ngô Ưu chính là cộng sự của mọi người, Ngô Ưu tướng quân võ nghệ cao cường, hôm nay không cần
tốn nhiều sức lực mà đã có thể giết chết Vũ Văn Lệnh, kiên quyết làm Dục Triều nhụt chí. Trời phù hộ Đại Hân ta lại có thêm một viên mãnh tướng, tới! Ta kính ngươi một ly."
Đây vẫn là lần đầu tiên Ngô Ưu thấy
Trương Văn Kỳ uy phong như thế, cảm giác như là thay đổi thành một người khác, Ngô Ưu đứng lên cầm rượu đáp lễ Trương Văn Kỳ, không chần chờ một hớp uống cạn rượu trong chén. Rượu này cay độc, Ngô Ưu không quá thích
vị như thế.
Các tướng sĩ ở đây thấy tiểu cô nương trẻ tuổi hào
sảng như thế liền vỗ tay tán thưởng, Vân Cô đứng ở ngoài doanh trướng
nghe bên trong truyền ra từng lời trầm trồ khen ngợi thì có chút lo
lắng, nhưng ở bên trong đều là nhân vật trọng yếu, bà lại không thể đi
vào.
Trương Văn Kỳ cảm khái, tựa như đứa nhỏ này sinh ra là để
rong ruổi trên chiến trường. Nếu như Ngô Chiêm đồng ý nàng tòng quân,
hiện giờ hẳn là cũng có chút thành tựu, nhưng đây là chuyện giữa phụ tử
bọn họ, Trương Văn Kỳ không thể quyết định, không biết nếu như Ngô Chiêm nhìn thấy cảnh này thì sẽ cảm thấy như thế nào.
Các vị tướng
quân đều vô cùng nhiệt tình, vội vàng tiến lên kính rượu cho Ngô Ưu. Tửu lượng của Ngô Ưu không tồi, mấy chén xuống bụng mặt không đỏ khí không
suyễn, nhưng nàng vẫn không thể uống mãi, bởi vì nàng còn muốn thừa dịp
đêm nay leo xuống vách núi tìm phụ thân, nếu như phụ thân thật sự ở
dưới, thời gian càng kéo dài lâu thì sẽ càng nguy hiểm.
Nhìn ra
Ngô Ưu khó xử, Trương Văn Kỳ ra tiếng ngăn cản: "Được rồi, uống rượu
cũng cần phải tiết chế, không cần chậm trễ đại sự, ngừng lại đi."
Chúng tướng sĩ cùng đáp: "Vâng, nguyên soái!"
Thật là uy phong a, Ngô Ưu thấy các tướng sĩ đều tuyệt đối thuận theo, hiển
nhiên là bởi vì từ đáy lòng bọn họ tôn kính Trương Văn Kỳ.
Ngô Ưu nhìn xung quanh doanh trướng, nàng cẩn thận quan sát biểu tình của mỗi
người, lại phát hiện có một người thần sắc vô cùng không kiên nhẫn. Hắn
một mình buồn rầu uống rượu, tướng sĩ bên cạnh lặng lẽ nói cái gì đó với hắn, nhưng người nọ vẫn không vui.
Cẩn thận ngẫm lại nàng nhận
ra lúc nãy người này cũng không có tiến lên kính rượu, Ngô Ưu nghĩ,
chẳng lẽ là người này bất mãn với nàng?
Có thể là người này biểu
hiện quá rõ ràng, Trương Văn Kỳ cũng phát hiện: "Dương tướng quân thân
thể không khoẻ hay sao, vì sao sắc mặt kém như vậy?"
Dương tướng
quân dừng uống rượu, hắn vừa định mở miệng nhưng vị tướng quân ngồi ở
bên cạnh hắn dùng bả vai đụng hắn, còn đưa mắt ra hiệu, Dương tướng quân hiểu ý, hắn rầu rĩ mà trả lời Trương Văn Kỳ: "Làm phiền nguyên soái
quan tâm, mạt tướng cũng không có gì đáng ngại."
Trương Văn Kỳ
biết trong lòng hắn có chuyện muốn nói, nếu như vẫn luôn đè ở đáy lòng
thì ngược lại sẽ càng ngày càng không tốt, cuối cùng vấn đề nhỏ đều sẽ
biến thành vấn đề lớn.
Vì thế nàng tiếp tục dò hỏi: "Có chuyện gì thì cứ nói đi, không cần cố kỵ."
Người ngồi ở bên cạnh Dương tướng quân lại bắt đầu không ngừng đưa mắt ra
hiệu cho hắn, nhưng lúc này Dương tướng quân tựa như là nhịn không được
nữa, hắn đứng dậy đáp lời, lời nói kịch liệt tràn đầy bất mãn: "Nếu đại
soái đã nói như vậy thì ta cũng cứ việc nói thẳng, Dương mỗ ta có thể
ngồi vào vị trí như hôm nay thì đã phải không ngừng chém giết trên chiến trường, nhưng hôm nay một con nhóc cái gì cũng chưa làm mà đã có thể
trở thành tướng quân, chuyện này khó mà khiến mọi người quy phục!"
Dường như Dương tướng quân còn muốn nói cái gì nữa, nhưng tướng quân bên cạnh hắn đã kéo hắn ngồi xuống, người kia vừa giữ chặt Dương tướng quân vừa
giải thích với Trương Văn Kỳ: "Trương nguyên soái, lão Dương hắn uống
nhiều quá nên nói mê sảng, ngài đừng để ý, Ngô tiểu tướng quân ngươi
cũng đừng để ở trong lòng, người này hiện tại không thanh tỉnh."
Trương Văn Kỳ biết quan hệ giữa hai người này rất tốt, nhưng mà nàng cũng
không có tức giận: "Tô tướng quân, ta không có tức giận, ta hiểu ý của
Dương tướng quân, nhưng những gì Ngô Ưu biểu hiện hôm nay còn không đủ
để chứng minh năng lực của nàng sao?"
Dương tướng quân một lần
nữa đứng lên, hắn khinh thường nói: "Nàng giữa đường chạy vào chiến
trường, mà Vũ Văn Lệnh đã có chút mệt mỏi, hơn nữa nàng còn nhỏ tuổi, Vũ Văn Lệnh khinh địch, nhờ hai lý do này mà nàng mới có thể giết được Vũ
Văn Lệnh."
Ngô phó tướng nghe xong lời này thì có chút tức giận,
hắn trừng to mắt, mắng: "Tiểu tử ngươi ăn không được thì phá cho hôi
sao! Lúc đó ta cũng đứng ở trên tường thành nhìn rõ ràng, Vũ Văn lệnh
vẫn chưa khinh địch, ra chiêu cũng chưa biểu hiện mệt mỏi, chẳng lẽ
ngươi nói Ngô Ứng Huy ta bị mù sao?"
Sắc mặt của Dương tướng quân vô cùng xấu: "Mắt của Ngô tướng quân tất nhiên là không sao, nhưng quan hệ giữa ngươi và Ngô Chiêm tướng quân rất tốt, lại còn gọi Ngô Ưu là
chất nữ, Ngô tướng quân chính là thiên vị nàng."
Người này nổi
danh xấu tính còn cố chấp, lời này của hắn khiến cho Ngô Ứng Huy tức
giận vô cùng, Ngô Ứng Huy lập tức vén tay áo muốn đánh nhau với hắn,
mắng to: "Hôm nay lão tử không thể không cho ngươi một trận!"
Dương tướng quân không hề sợ hãi, biểu tình kia tựa như đang nói: "Ngươi tới! Lão tử không sợ."
Ngô Ưu kéo lấy Ngô Ứng Huy, miễn cho hắn thật sự tiến lên đánh người,
Trương Văn Kỳ nhìn trò khôi hài này liền đánh một phách vào bàn, thét
lớn: "Đủ rồi! Muốn đấu thì cứ đấu với kẻ địch, người một nhà mà lại đánh nhau trước, này còn ra thể thống gì."
Ngô Ứng Huy và Dương tướng quân tức khắc yên lặng, lập tức tạ lỗi: "Mạt tướng có tội, thỉnh nguyên soái trách phạt!"
Trương Văn Kỳ nhìn qua tất cả mọi người ở đây, nàng tiếp tục nói: "Ta biết có
rất nhiều người trong số các ngươi đều có ý nghĩ giống với Dương tướng
quân, chỉ là đa số đều không dám nói ra. Tuy Ngô Ưu được bệ hạ phong
chức, nhưng các vị đều là tướng sĩ lang bạt trên sa trường, trong lòng
không phục cũng không có gì đáng trách."
Các tướng sĩ đều cúi đầu, thần sắc của bọn họ cho thấy bọn họ đồng ý với cách nói của Trương Văn Kỳ.
"Các vị đều biết bệ hạ rất trọng người tài, chỉ riêng tên tuổi nữ nhi của
Ngô Chiêm cũng không thể khiến cho bệ hạ coi trọng như vậy. Trước mắt
tình thế khẩn trương, có thêm một tướng sĩ tài năng chính là có nhiều
hơn một phần thắng, các vị đều không tin vào năng lực của Ngô Ưu, như
vậy cũng tốt, hôm nay mọi người đều tụ ở chỗ này, chúng ta có thể lập ra võ đài ngay tại chỗ, ai không phục thì cứ việc khiêu chiến với Ngô Ưu.
Nếu như Ngô Ưu thật sự vô năng như các vị nghĩ, ta đây lập tức để nàng
trở lại kinh thành, nếu như bệ hạ trách tội, tất cả hậu quả ta sẽ một
mình gánh vác!"
Chúng tướng cùng kêu lên: "Nguyên soái anh minh!"
Trương Văn Kỳ thấy bọn họ đều đồng ý, tiếp theo nói: "Nếu như Ngô Ưu thực sự
có năng lực, người trong quân không được tiếp tục tâm sinh oán hận, tạo
ra thị phi. Các ngươi có gì dị nghị không?"
"Không có!"
Trương Văn Kỳ lại quay đầu nhìn về phía Ngô Ưu: "Ngô Ưu, ngươi có dị nghị gì hay không?"
Ngô Ưu ôm quyền trả lời, giọng nói to lớn vang dội: "Báo cáo nguyên soái, Ngô Ưu không có gì phản đối."
Trương Văn Kỳ gật đầu, nói: "Nếu như không ai phản đối, vậy thì hiện tại liền bắt đầu đi. Ai tới trước?"
Vừa dứt lời, Dơng tướng quân đi ra từ sau bàn: "Ta trước tới, thỉnh Ngô tiểu thư chỉ giáo!"
Ngô Ưu cũng đứng ở giữa sân: "Thỉnh Dương tướng quân chỉ giáo!"
Dương tướng quân cũng không khách khí với nàng, hắn trực tiếp ra quyền hướng
về mặt Ngô Ưu, Ngô Ưu khom lưng tránh được, sau đó lại đứng dậy bắt lấy
cánh tay của Dương tướng quân, cứ như vậy ra chiêu quật ngã, không đợi
hắn phản ứng liền giẫm chân lên cổ hắn.
Ngô Ưu cười nói: "Tướng quân ngươi thua."
Trận chiến kết thúc quá mức nhanh chóng, Dương tướng quân hơi mất mặt, nhưng sau khi giao thủ hắn biết Hoàng Thượng cũng không có nhìn lầm người,
Ngô Ưu xác thật có thể. Hắn cũng không có vì thua mà không phục, sau khi đứng lên liền bồi tội với Ngô Ưu: "Dương mỗ sai rồi, thỉnh Ngô tướng
quân tha thứ tại hạ thất lễ, tướng quân xác thật là nhân tài hiếm có."
Dương tướng quân bắt đầu xưng hô Ngô Ưu là tướng quân, đây là hắn thật lòng tán thành Ngô Ưu.
Ngô Ưu cũng sẽ không làm khó dễ hắn. Người này chính là có chút thẳng thắn, nhưng giao thiệp với người như vậy tất nhiên là thoải mái hơn nhiều so
với người ở sau lưng đâm chọt.
Ngô Ưu cười đáp: "Tướng quân không cần như thế, việc này bản thân tướng quân cũng chiếm lý."
Ngô Ứng Huy thấy Ngô Ưu thắng gọn gàng như vậy thì không khỏi cười thành
tiếng, hắn vui sướng khi người gặp họa: "Ngươi xem, lão Dương ngươi hà
tất phải như vậy, ta đều đã nói chất nữ nàng rất lợi hại."
Dương
tướng quân nghe vậy thì nhàn nhạt liếc nhìn hắn, tựa như đang nhìn một
tên ngốc, sau đó liền an tĩnh ngồi lại vị trí của mình, không nói gì
nữa.
Trương Văn Kỳ đúng lúc mở miệng: "Ai lên tiếp!"
Tiếp theo lại có một người đứng dậy.
Ngô Ưu cứ như vậy toàn thắng, cuối cùng cũng không còn ai dám đứng lên, mọi người mới đều tán thành thực lực của Ngô Ưu.
Sau khi tan cuộc, Ngô Ưu liền không cần người khác dẫn đường, nàng vừa ra
doanh trướng đã thấy Vân Cô đứng ở cửa. Vân Cô thấy sắc mặt Ngô Ưu hồng
nhuận, trên người cũng không có bao nhiêu mùi rượu, áp lực trong lòng
cũng buông xuống, bà đi lên trước: "Tiểu thư không sao chứ?"
"Ta không có việc gì, hết thảy đều đã được giải quyết. Thứ mà ta cần Vân Cô đã chuẩn bị tốt rồi sao?"
"Đã chuẩn bị tốt, hôm nay tiểu thư nhất định phải đi xuống tìm kiếm sao?"
Hai người đi tới bên cạnh vách núi, Ngô Ưu và Vân Cô cầm theo cây đuốc
trong tay. Trong màn đêm, dưới vực sâu càng thêm đáng sợ, tựa như là một con mãnh thú giương miệng rộng chờ chực cắn người.
Vân Cô vốn
định tự mình đi xuống để Ngô Ưu ở bên trên giữ chặt dây thừng, nhưng
đáng tiếc Ngô Ưu không đồng ý: "Vân Cô, ngươi hãy ở bên trên giữ chặt
dây đi, tin tưởng ta, ta sẽ không có chuyện gì."
Vân Cô không còn cách nào khác đành phải tuân theo nàng, Ngô Ưu cẩn thận buộc dây thừng
bên hông, lại cất kỹ mấy bình thuốc đuổi trùng giải độc, nàng một tay
giơ cây đuốc, cẩn thận leo xuống phía dưới.
Trong lúc leo xuống,
nàng gặp phải rất nhiều độc trùng, rắn và kiến. Nhưng may mắn là Ngô Ưu
sớm có chuẩn bị, hơn nữa cây đuốc trong tay nàng cũng có thể phát huy
một ít tác dụng.
Ban đêm vốn rét lạnh, càng đừng nói là nơi sâu
không thấy đáy này, càng đi xuống dưới Ngô Ưu càng cảm thấy lạnh. Hơn
nữa, bởi vì độ ẩm dần lớn hơn, ánh sáng cây đuốc trong tay nàng cũng
càng lúc càng nhỏ dần, cảm giác còn chưa tới đáy mà tầm mắt nàng đã bị
thu hẹp, lại đi xuống sẽ càng gian nan, nhưng Ngô Ưu không muốn bỏ cuộc.
Nàng cắn răng một cái, tiếp tục bò xuống phía dưới, ánh lửa càng ngày càng
nhỏ, cuối cùng trực tiếp biến mất không thấy. Ngô Ưu ném cây đuốc trong
tay, tiếp tục đi xuống phía dưới.
Ngô Ưu hơi phát run, một là bởi vì mệt mỏi, hai là bởi vì lạnh.
Ngay khi nàng chuẩn bị từ bỏ, nàng nghe thấy được tiếng nước, giống như tiếng nước sông chảy.
Ngô Ưu vui mừng khôn xiết, nàng cảm giác mình đã đi tới đáy. Quả nhiên, sau khi tiếp tục bò trong chốc lát, chân Ngô Ưu đã chạm đất.
Nàng thử kêu: "Phụ thân, ta là Ngô Ưu, phụ thân, ngươi ở đâu?"
Ngô Ưu vừa kêu vừa lần mò đi về phía trước, đột nhiên nàng nghe được một
giọng nói mỏng manh cách đó không xa truyền đến: "Tam Nha, là ngươi
sao?"
Giọng nói quen thuộc suýt chút nữa khiến cho Ngô Ưu khóc
òa, nàng kiềm chế sự xúc động, nhưng giọng nói đã có chút nghẹn ngào:
"Phụ thân, là ta, ta tới cứu ngươi, ngươi đừng nhúc nhích, ta đây lập
tức qua đó!"
Ngô Ưu tìm kiếm giọng nói của phụ thân, bởi vì trời
quá tối, Ngô Ưu thật sự tìm không thấy Ngô Chiếm, nàng hô to: "Phụ thân, ngươi dựa vào vách đá đi!"
"Được, Tam Nha ngươi cẩn thận một chút, nơi này rất nguy hiểm."
Ngô Ưu dựa theo vách đá mà đi, rốt cuộc nàng cũng gặp được phụ thân. Vừa
chạm vào tay Ngô Chiêm nàng đã thấy lạnh lẽo vô cùng, hơn nữa cảm giác
hắn gầy rất nhiều, cuối cùng Ngô Ưu không khống chế được nữa, nàng rơi
lệ: "Phụ thân, ngươi chịu khổ rồi."
Ngô Chiêm có chút chua xót.
Từ sau khi hắn rơi xuống vách núi hắn vẫn luôn đang nằm mơ, hắn mơ thấy
thê tử cùng hài tử đã chết của mình, còn có muội muội và muội phu, nhưng cảnh mà hắn mơ thấy nhiều nhất chính là lúc Ngô Ưu đi theo phía sau hắn ngọt ngào kêu phụ thân, lại mơ thấy hai người khắc khẩu, Ngô Ưu khóc
lóc nói với hắn: "Vì sao phụ thân của ta là ngươi!"
Hắn hoảng
hốt, thế nhưng cho rằng giờ phút này mình vẫn đang nằm mơ, hắn áy náy mà nói: "Tam Nha, thực xin lỗi, ta không phải là một phụ thân tốt."
Ngô Ưu không biết vì sao hắn nói như vậy, nàng nhớ tới chuyện mà nguyên chủ nhờ cậy nàng, liền nói: "Phụ thân không cần nói như vậy, đối với ta
ngươi là người phụ thân tốt nhất thiên hạ này."
Giấc mơ hôm nay
quá đẹp, Ngô Chiêm cũng không muốn tỉnh lại, nhưng dù cho có tốt đẹp thì đây vẫn là cảnh tượng giả dối, Ngô Chiêm cười: "Giấc mơ hôm nay thật
đẹp, đây chắc là hồi quang phản chiếu [1] đi? Cố gắng chống đỡ lâu như
vậy mà Diêm Vương gia vẫn phát hiện ra ta."
[1] Hồi quang phản
chiếu là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột
nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái,
muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng
hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong. Hiện tượng này được ví với hình ảnh
ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng.
Thì ra phụ thân vẫn cho rằng đây là mơ, Ngô Ưu nghẹn ngào cười: "Đây là thật, phụ thân ngươi nắm chặt ta, chúng ta liền đi lên."
Ngô Chiêm hơi choáng váng, sau khi biết không phải là mơ hắn có chút vui
sướng, nhưng mà hắn quá hư nhược rồi. Ngô Ưu cảm giác sau lưng truyền
đến tiếng hít thở đều đều, nỗi chua xót trong lòng dường như muốn dâng
trào ra.
Nàng hít sâu hai hơi, sau đó tiếp tục leo lên phía
trước, Vân Cô ở bên trên cũng cảm giác được, bà cũng lập tức kéo dây
thừng lên.
Cuối cùng Ngô Ưu cũng nhìn thấy ánh lửa phía bên trên, nàng tiếp tục leo lên phía trước, rốt cuộc cũng đã thoát khỏi vách đá.
Ngô Ưu cẩn thận đặt phụ thân ở trên mặt đất, dưới ánh sáng của ngọn đuốc,
rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy rõ tình huống của phụ thân. Sắc mặt Ngô
Chiêm tái nhợt, tóc rối tung, thân hình gầy ốm, không những vậy mà chân
của hắn còn hơi sưng lên, phải nhanh chóng để đại phu nhìn xem mới được.
Ngô Ưu bận rộn một phen, vì thế lúc này nàng đã vô cùng mỏi mệt. Vân Cô lập tức cõng Ngô Chiêm, hai người cùng nhau đi về hướng quân doanh.
Binh lính trong quân doanh đột nhiên phát hiện phía trước có hai người đang
đi tới, trong đó có một người đang cõng ai đó, hắn hô to một tiếng
"người nào", Ngô Ưu đáp lại bằng giọng nói mỏi mệt pha lẫn vội vàng: "Ta là Ngô Ưu, ta đã tìm được Ngô Chiêm tướng quân, mau tìm đại phu trị
liệu cho hắn!"
Binh lính thấy người trên lưng xác thật chính là Ngô Chiêm, hắn không dám chậm trễ, lập tức liền đi thỉnh quân y.
Tin Ngô Chiêm không chết nhanh chóng truyền khắp mọi ngóc ngách ở quân
doanh, rất nhiều tướng quân vừa mặc y phục vừa chạy đến đây, muốn đi xem tin tức này có phải là thật hay không.
Ngô Ưu đứng ở bên mép
giường Ngô Chiêm nhìn đại phu giúp hắn bắt mạch, chỉ chốc lát sau đại
phu buông tay, nói với Ngô Ưu: "Ngô tướng quân có chút suy yếu, chân lại bị rắn độc cắn, thoạt nhìn có vẻ là hắn đã tự mình xử lý qua nên cũng
không có trở ngại, đùi phải bị gãy xương, mấy ngày này hắn không thể lên chiến trường, phải kiêng rượu thịt và thức ăn mặn mà an tâm điều trị."
"Cảm ơn đại phu."
Trong trướng có rất nhiều người tới, Trương Văn Kỳ cũng ở trong đó, nàng thở
dài nhẹ nhõm một hơi, rất là vui sướng: "Ngô Ưu, ngươi cũng mệt rồi,
trước tiên đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ phân phó người chăm sóc Ngô tướng
quân. Còn nữa, sau này ta không cho phép ngươi mạo hiểm như vậy, muốn
làm gì cũng đều phải thương lượng với ta."
Ngô Ưu xác thật rất
mệt, nàng biết Trương Văn Kỳ chỉ là quan tâm nàng, hơn nữa những gì nàng làm hôm nay xác thật rất là mạo hiểm, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ lập tức bỏ mạng ở đó: "Trương nguyên soái, ta đã hiểu rồi, ta muốn ở chỗ
này chờ phụ thân tỉnh lại."
Trương Văn Kỳ không lay chuyển được
nàng, chỉ có thể từ bỏ: "Vậy cũng được, buổi tối quá lạnh, chú ý không
nên để bản thân bị cảm."
Ngô Ưu gật đầu đáp ứng, Ngô Chiêm trở về hiển nhiên là tin tức vô cùng tốt, cho dù hiện giờ hắn trọng thương
không thể lên chiến trường, nhưng uy vọng của hắn vẫn còn, Trương Văn Kỳ phái người suốt đêm đi về kinh thành, đem tin tức này nói cho hoàng đế.
Hai ngày sau, tin tức này truyền tới tai hoàng đế, hoàng đế thở dài nhẹ
nhõm một hơi. Ít nhất thì hiện tại trong quân đều truyền về tin tốt, nếu vẫn luôn thuận lợi như vậy, Đại Hân không phải là không có khả năng
đánh bại Dục Triều. Gần nhất Thái Tử bên kia hành động rất nhiều, hơn
nữa đều tập trung hướng về võ tướng.
Hoàng đế xoa xoa giữa mày,
trong mắt hiện lên hàn ý. Con nối dõi của hắn không nhiều lắm, hắn đã
sớm lập Thái Tử, các hoàng tử còn lại nếu không thể nhược thì cũng đều
còn nhỏ tuổi. Hắn vốn tưởng rằng sẽ không xảy ra chuyện huynh đệ tương
tàn, huynh đệ tương tàn xác thật là không có, chỉ là nghịch tử này dám
trực tiếp vung kiếm trảm phụ hoàng!
Không biết vì sao hoàng đế
lại nghĩ tới chuyện Lý Oánh Oánh trốn đi, việc này vẫn là do Hoàng Hậu
hỗ trợ, hoàng đế tức giận, ném xuống toàn bộ tấu chương: "Một đám các
ngươi đều phản bội trẫm!"
Thái giám và cung nữ phụng dưỡng trong
điện không dám thở ra, bọn họ không rõ mới nãy Hoàng Thượng vẫn rất vui
vẻ, vì sao bây giờ lại nổi cơn thịnh nộ như vậy. Bọn họ chỉ có thể nhanh chóng quỳ xuống, kinh hoàng hô to: "Hoàng Thượng bớt giận!"
Giọng nói của hạ nhân khiến cho hoàng đế bình tĩnh lại, hắn phát hiện hắn vừa mới làm ra chuyện không phù hợp với hình tượng ôn nhu mà hắn gầy dựng:
"Đứng lên đi."
"Tạ Hoàng Thượng!"
Thấy bọn thái giám và
cung nữ nơm nớp lo sợ như vậy, hoàng đế đột nhiên không tức giận nữa,
hắn thầm nghĩ: "Người không nghe lời thì cứ diệt trừ là được, trẫm có
thể giết một người thì sẽ có người thứ hai, dù sao cũng đều chỉ là con
kiến mà thôi."
Tại Vĩnh Định hầu phủ, Lệ nương và Đường phu nhân
đã được bí mật áp giải tới. Triệu Thanh Tử cũng không có vội vã tới nhìn các nàng, chỉ nhẹ nhàng phân phó Tĩnh Dung: "Trước áp giải các nàng
xuống thẩm vấn đi, nhớ kỹ không cần giết chết. Còn nữa, Dục Triều nhất
định sẽ phát hiện chuyện hai người bọn nàng mất tích, nhớ kỹ tìm hai
người ngụy trang thành các nàng."
Triệu Thanh Tử đi đến phòng Giang Hồng, Giang Hồng đã sớm khỏe lại, xem ra
Trương Văn Lý vẫn chưa hạ tử thủ, hẳn là hắn chú ý đến cảm thụ của Lệ
nương, xem ra ở trong lòng Lệ nương Giang Hồng vẫn có chút phân lượng.
Triệu Thanh Tử đi vào phòng Giang Hồng phát hiện ra nàng đang viết chữ, nhìn
thấy Triệu Thanh Tử tới nàng cũng không còn kiêng kị như trước, ngược
lại cười chào hỏi: "Chưởng quầy tới rồi."
Đây là cách Giang Hồng
gọi vui, bởi vì nàng cũng xem như là thủ hạ làm việc cho Triệu Thanh Tử, nàng tự xem mình là công nhân, đem Triệu Thanh Tử trở thành lão bản.
Triệu Thanh Tử cười cười, giữa hai người đã sớm không có nhiều mâu thuẫn như
vậy, huống hồ Triệu Thanh Tử cũng cảm thấy nàng có chút đáng thương:
"Không phải ngươi muốn làm việc cho người khác sao? Ở nơi này của ta làm việc nguy hiểm, tiền công lại ít."
Kia đều là tiểu tâm tư trước
đây của Giang Hồng, không ngờ Triệu Thanh Tử đã nhìn ra, Giang Hồng
không khỏi cảm khái: "Ngươi thật sự là một nữ nhân đáng sợ, ai mà chọc
phải ngươi thì người đó đúng là xui xẻo tám đời." Triệu Thanh Tử đẩy xe
lăn đi đến bên cạnh bàn, nhìn Giang Hồng viết chữ, Triệu Thanh Tử nhăn
mày lại: "Chữ này ngươi viết rất là độc đáo."
Triệu Thanh Tử đột
nhiên khích lệ làm Giang Hồng hơi kinh ngạc, nhưng nàng lại có chút đắc ý vì được khen ngợi: "Kia là đương nhiên, trước kia Lệ nương cũng nói chữ ta viết thật sự độc đáo, nàng nói nàng nhìn không hiểu, để ta viết xấu
một chút giống như nàng, ta phải luyện tập thật lâu mới được như vậy."
"Vậy ý ngươi là, trước kia ngươi viết chữ càng thêm độc đáo?"
"Đúng vậy!"
Triệu Thanh Tử không nói nên lời, cũng không biết nên làm sao diễn tả tâm tình của mình, nàng tiếp tục nói: "Giúp ta một việc."
Giang Hồng thấy biểu tình Triệu Thanh Tử nghiêm túc, biết nhất định có chuyện phi thường trọng yếu, nàng nghiêm mặt nói: "Ngươi nói, ta nhất định sẽ
tận lực trợ giúp."
Triệu Thanh Tử suy tư trong chốc lát, nói: "Ta muốn ngươi lẻn vào Thường An Hầu phủ, giúp ta lấy một vật từ chỗ của
lão hầu gia."
Việc này đối với Giang Hồng cũng không khó, nàng hứa hẹn: "Ngươi nói đi, ngươi muốn thứ gì, ta nhất định sẽ lấy được."
Triệu Thanh Tử nhếch lên khóe miệng, như là vô cùng hài lòng với câu trả lời
của Giang Hồng: "Ta muốn ngươi đi trộm thánh chỉ, nhưng không phải là
thánh chỉ của triều đại này mà là thánh chỉ của tiền triều."
Giang Hồng đã từng ám sát hoàng đế, trộm một cái thánh chỉ cũng không có gì
là ghê gớm, nàng tự tin cười: "Được, việc này cứ giao cho ta, nhưng sau
khi thành công ngươi phải mời ta ăn cơm."
Triệu Thanh Tử thong
thả ung dung nhấp một hớp nước trà: "Ngươi còn muốn ta thỉnh ngươi ăn
cơm sao? Ngươi ở chỗ của ta ăn không uống không lâu như vậy, vết thương
khắp người của ngươi cũng là ta tiêu tiền trị hết, ngươi không trả nợ
cho ta thì thôi."
Giang Hồng bị nàng nói có chút hổ thẹn: "Được rồi được rồi, ta là người nghĩa khí, lần này coi như ta tặng cho ngươi."
Ánh mắt Triệu Thanh Tử mang theo ý cười, nàng buông chén trà rồi đi ra cửa
phòng: "Trở về liền thỉnh ngươi đi ăn, miễn cho ngươi nói ta là chưởng
quầy lòng dạ hiểm độc."
Triệu Thanh Tử nói xong câu này liền đẩy
xe lăn rời đi, Giang Hồng mỉm cười, lắc đầu: "Xem ra sau này cũng không
thể nói ngươi lòng dạ hiểm độc."