Trong Tử Thần điện, Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu chương, ngoài điện
trời đổ mưa rất lớn, tiếng mưa rơi khiến cho tâm tình của Hoàng Thượng
càng thêm cáu kỉnh.
Hắn không thể không buông xuống tấu chương
rồi xoa huyệt thái dương, đương nhiên tiếng mưa rơi không phải là nguyên nhân chính khiến hoàng đế bực bội, hắn chính là đang nghĩ tới chuyện
Dục Triều Nhị hoàng tử cầu thân. Hoàng Thượng vốn không muốn đáp ứng,
nhưng bên kia hứa hẹn rất nhiều lợi ích.
Nhưng trong đầu Hoàng
Thượng dần hiện lên đôi mắt Lý Oánh Oánh hỏng mất thất vọng, quấy nhiễu
hắn không được an bình, nhưng sau khi cân nhắc lợi hại hắn vẫn quyết
định hy sinh nữ nhi này.
Có tiếng bước chân tới gần, Hoàng Thượng vừa nghe liền biết là hoàng hậu tới.
Hắn giương mắt nhìn phía ngoài cửa, quả nhiên là hoàng hậu. Bởi vì mưa to
nên hôm nay có chút lạnh, vì thế hoàng hậu liền khoác thêm áo choàng.
Hoàng Thượng nhìn nàng dần dần đến gần, trên mặt xuất hiện nụ cười: "Uyển nhi sao lại tới đây?"
Hoàng hậu nhìn hắn mỉm cười, lại không thể vui sướng đáp lại giống như bình thường, trong lòng nàng cũng không dễ chịu.
Hoàng hậu không có con cái, thái tử tuy được gửi nuôi dưới gối của nàng nhưng lại cùng nàng không thân, mà Lý Oánh Oánh là nàng nhìn lớn lên, không
phải thân sinh nhưng hơn hẳn thân sinh, vậy mà hôm nay nữ nhi duy nhất
của nàng lập tức liền phải trở thành lợi thế trao đổi.
Hoàng hậu đứng ở bên cạnh Hoàng Thượng, sau mấy phen suy nghĩ nàng vẫn nói ra:
"Hoàng Thượng muốn cho Oánh Oánh đi hòa thân? Dục Triều Nhị hoàng tử
nhìn qua có vẻ không phải là phu quân tốt, có thể suy xét lại hay
không?"
Không nghĩ tới hoàng hậu tới là vì muốn nói lời này,
Hoàng Thượng có chút không cao hứng: "Ý trẫm đã quyết, huống hồ Oánh
Oánh cũng đã đồng ý."
Nhưng Lý Oánh Oánh đã khóa mình ở trong
phòng vài ngày, thức ăn mang vào cũng không ăn lấy một chút, khi hoàng
hậu đến xem nàng còn ẩn ẩn nghe được tiếng khóc.
Vừa thấy liền
biết không phải tự nguyện, nữ nhi của nàng nàng biết rõ, bình thường
Oánh Oánh nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý, làm không tốt còn sẽ nghĩ đến
chuyện đào hôn tư bôn gì đó.
Hoàng hậu nhìn chằm chằm Hoàng
Thượng: "Có phải Hoàng Thượng đã nói gì đó với nàng hay không? Hài tử
kia không có nghe lời như vậy, huống hồ ngươi ta đều biết trong lòng
nàng đã có người khác."
Hoàng Thượng nhìn nàng, cảm thấy việc
này dù sao cũng giấu không được, đơn giản liền nói: "Chính là bởi vì
trong lòng nàng có người, ta mới có thể làm nàng đáp ứng việc hôn nhân
này."
Tiếng nói vừa dứt, hoàng hậu nháy mắt liền hiểu rõ, giọng
nói của nàng không khỏi có chút run: "Hoàng Thượng lấy Trương Bá Ngộ tới uy hiếp nàng?"
Hoàng Thượng nhìn nàng không nói gì, chỉ là vẫn luôn trầm mặc, có lẽ hắn cũng cảm thấy cách này quá mức mất mặt.
Hoàng hậu cảm thấy đầu choáng váng, nàng nghiêng người, cuối cùng đỡ lấy bàn
ổn định thân thể, tựa như nàng không quen biết hoàng đế, trong mắt mang
theo bi thống: "Ngươi không phải hận tiên hoàng nhất sao? Tại sao lại
làm việc giống như hắn!"
Những lời này không biết chọc tới chỗ
đau nào của hoàng đế, hắn đột nhiên tức giận: "Đừng so sánh ta với hắn,
hắn không xứng! Ta đây là vì giang sơn xã tắc, nhưng hắn chính là vì sự
ích kỉ của mình!"
Nhìn hắn nổi trận lôi đình, hoàng hậu đột
nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cuối cùng nàng vẫn không cười nổi, chỉ nhàn nhạt nói: "Thần thiếp ngu dốt, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt."
Thái độ và ngữ khí của nàng lạnh như băng, tựa như hất một chậu nước lạnh
vào Hoàng Thượng. Hắn duỗi tay muốn nâng hoàng hậu nhưng lại thu tay về, sau đó hắn nhắm hai mắt, tựa lưng vào ghế ngồi, trong giọng nói mang
theo mỏi mệt: "Thôi, ý trẫm đã quyết, ngươi trở về đi."
Hoàng
hậu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói câu thần thiếp cáo lui liền rời khỏi Tử Thần điện. Nàng không quay đầu lại, chỉ là cảm thán năm tháng thay
đổi, người sớm đã không giống năm đó.
Trời mưa rất lớn, những
hạt mưa to nện vào ô vỡ thành vô số, lấm tấm trên áo choàng của hoàng
hậu, nàng một đường đi tới cung điện mà Lý Oánh Oánh cư trú.
Lúc này sắc trời u ám, cửa điện đóng chặt, trong điện không có đốt đèn cũng không có bất luận âm thanh nào.
Trong điện đột nhiên có tiếng vang, tiếp theo chính là âm thanh chân đạp lên
trên sàn nhà, hoàng hậu nhíu mi, nghe âm thanh này giống như nàng không
có mang giày.
Cửa điện bị mở ra, đập vào mi mắt chính là một
công chúa lôi thôi lếch thếch, tóc tai tán loạn, đôi mắt sưng đỏ, chỉ ăn mặc một thân áo lót.
Hoàng hậu lại cúi đầu, thấy được đứa nhỏ
này xác thật không có mang giày, hôm nay lạnh như vậy, sàn nhà lại lạnh
lẽo, tâm hoàng hậu không khỏi co rút.
Lý Oánh Oánh nhìn người đứng ở ngoài cửa, miễn cưỡng tươi cười: "Mẫu hậu."
Hoàng hậu trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận, nàng đẩy Lý Oánh Oánh ngồi
xuống trên giường, sau đó ngồi xổm xuống tự mình giúp nàng mang giày,
một bên mang một bên trách cứ: "Ngươi đứa nhỏ này, sao lại không yêu quý chính mình thế này."
Nhìn đến người duy nhất ở trong cung quan
tâm mình, cái mũi Lý Oánh Oánh chợt chua xót, chỉ cảm thấy trong lòng
đau khổ: "Ta còn là ta sao?"
Bàn tay của hoàng hậu ngừng lại,
nàng đứng lên ngồi vào bên cạnh Lý Oánh Oánh, ôm Lý Oánh Oánh vào trong
lòng: "Đứa nhỏ ngốc, sao ngươi không phải là chính mình được."
Kỳ thật Lý Oánh Oánh suy sút mấy ngày nay, nàng sớm đã khóc đủ rồi, chỉ là hiện giờ oa ở trong lồng ngực mẫu thân, bị nhiệt độ cơ thể mẫu thân vây quanh, có thể rõ ràng mà nghe thấy tiếng tim đập, trong lòng hết thảy
ủy khuất cùng không cam lòng đều dâng lên.
"Phụ hoàng hắn nói ta là công chúa, thân phận bất đồng với những người khác, ta hưởng thụ
vinh quang mà thân phận này mang đến, cũng phải gánh vác trách nhiệm của thân phận này."
"Nhưng mà ta không cam lòng, công chúa nhiều như vậy, vì sao là ta... Nhưng ta lại cảm thấy, hẳn là ta."
"Ta còn không đồng ý, hắn liền..."
Hoàng hậu vẫn luôn lẳng lặng mà nghe nàng nói, thấy nàng không có tiếp tục
nói tiếp, liền nói ra suy nghĩ trong lòng nàng: "Hắn liền lấy Trương Bá
Ngộ tới uy hiếp ngươi phải không?"
Lý Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn hoàng hậu, không nói gì, tựa như cam chịu.
Hoàng hậu cũng không nói gì, chỉ là lại kéo nàng đến trước bàn trang điểm, tự mình chải tóc cho nàng.
Lý Oánh Oánh nhìn bản thân trong gương đồng chật vật, chỉ cảm thấy phi thường buồn cười, nàng nghĩ nghĩ liền nở nụ cười.
Lý Oánh Oánh không nói gì, qua thật lâu sau, nàng nhẹ nhàng mà nói một tiếng: "Không muốn."
Giờ phút này hoàng hậu đã chải tóc xong cho nàng, cuối cùng chọn một cái
trâm cài cắm vào, nghe thấy câu trả lời trong dự kiến, hoàng hậu cười:
"Vậy mẫu hậu giúp ngươi."
Lời này làm Lý Oánh Oánh mở to hai mắt nhìn, nàng quay đầu nhìn về phía mẫu hậu của mình, cười khổ: "Mẫu hậu,
đây là chuyện phụ hoàng đã quyết, ta không muốn cho ngài thêm phiền
toái."
Lý Oánh Oánh biết hai người bọn họ ân ái hòa thuận, nhưng chuyện này phụ hoàng sẽ không buông tay, nếu là bởi vì nàng mà mẫu hậu
gặp nguy hiểm, như vậy dù cho nàng tránh được một kiếp này, quãng đời
còn lại cũng không được an bình.
Câu trả lời này làm hoàng hậu
nở nụ cười, nàng bấm tay cho Lý Oánh Oánh một cái: "Nha đầu ngốc, ngươi
là nữ nhi của ta, như thế nào sẽ phiền toái, ngươi chỉ cần nói cho ta
suy nghĩ thật sự trong lòng của ngươi là đủ rồi."
Nhìn Lý Oánh
Oánh muốn khóc mà không dám khóc, hoàng hậu nhịn không được lại đem nàng ôm vào trong ngực: "Nếu như Dục Triều thực sự có thành ý giao hảo thì
sẽ không để ý ngươi có hòa thân hay không, đại sự giữa hai nước vốn sẽ
không bị người khác tới thao túng."
Nàng sờ đỉnh đầu Lý Oánh Oánh: "Ta sẽ an bài, hiện tại ngoan ngoãn ăn cơm đi."
Lúc này ở Vĩnh Định hầu phủ, Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử cũng đang thương lượng chuyện của Lý Oánh Oánh.
Ngô Ưu đã đọc qua nguyên tác, nàng biết hoàng hậu xem Lý Oánh Oánh như nữ
nhi thân sinh. Trong nguyên tác, hoàng hậu muốn trợ giúp Lý Oánh Oánh
đào tẩu, nhưng cuối cùng lại bị phát hiện, hoàng đế lập tức giam lỏng Lý Oánh Oánh.
Biết được đoạn cốt truyện này, cho nên Ngô Ưu đề
nghị liên thủ với hoàng hậu, chỉ là Dục Triều Nhị hoàng tử là tên không
biết xấu hổ, cho nên biện pháp tốt nhất chính là để Lý Oánh Oánh trốn
thoát.
Triệu Thanh Tử cũng nghĩ như vậy, chỉ là ở kinh thành
cũng không an toàn, hẳn là nên đưa Lý Oánh Oánh đến nơi khác, nhưng mà
nha đầu kia rõ ràng sẽ không là kiểu người có thể chiếu cố tốt cho bản
thân.
Ngô Ưu quan sát sắc mặt của Triệu Thanh Tử, biết nàng đang rầu rĩ, kỳ thật trong lòng Ngô Ưu có một ý tưởng, đó chính là để Trương Bá Ngộ dẫn theo Lý Oánh Oánh bỏ trốn. Nhưng mà A Tử còn chưa giải quyết chuyện ca ca của nàng, Ngô Ưu sợ nàng không đồng ý.
Nhìn sắc mặt của Triệu Thanh Tử, Ngô Ưu vẫn nói ra ý tưởng này cho Triệu Thanh Tử.
Sau khi nói xong, Ngô Ưu cẩn thận quan sát sắc mặt của Triệu Thanh Tử, phát hiện nàng cũng không có tức giận, chỉ là đang trầm tư, Ngô Ưu trong
lòng lo sợ, vừa định nói từ bỏ ý tưởng này, giọng nói của Triệu Thanh Tử đã truyền tới.
"A Ưu, ngươi cảm thấy ca ca của ta cùng nha đầu ngốc kia sẽ có kết quả sao?"
Nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là không có, Ngô Ưu thành thật mà lắc đầu: "Sẽ không."
Vừa dứt lời, Triệu Thanh Tử tựa như đã hạ quyết tâm: "Vậy làm theo cách mà ngươi đã nói đi."
Lời này làm Ngô Ưu có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới Triệu Thanh Tử
thế nhưng sẽ đồng ý đơn giản như vậy. Bởi lẽ trong nguyên tác, hết thảy
những việc Triệu Thanh Tử làm đều là vì ca ca của nàng.
Cảm nhận được Ngô Ưu khiếp sợ, Triệu Thanh Tử cười một chút: "Không cần kinh
ngạc, chỉ là ta đã nghĩ thông suốt mà thôi, càng quan trọng là...ta tin
tưởng ngươi."
Triệu Thanh Tử nhận ra Ngô Ưu biết hướng đi của
tương lai, nếu nhất định không thể thành công, vậy thì không cần lại
tiếp tục đi làm những việc vô dụng, chỉ là trong lòng nàng lại có chút
mê mang.
Nha đầu ngốc cùng Trương Bá Ngộ đi rồi, vậy thì sau này ca ca phải làm sao bây giờ?
"A Tử đang lo lắng cho ca ca sao?"
Triệu Thanh Tử gật đầu, xem như thừa nhận chuyện này.
Ngô Ưu nhìn nàng cúi đầu suy tư, trấn an: "A Tử, tuy rằng thời gian ta và
ca ca quen biết không dài, nhưng mà hắn không phải là một người yếu ớt,
ngươi quá mức để ý, thử thả lỏng chút lại nhìn xem."
Triệu Thanh Tử ngẩng đầu nhìn Ngô Ưu nghiêm túc, đột nhiên đáy lòng có chút tự tin, có lẽ chỉ là do nàng thật sự quá mức để ý, nhưng mà sao gia hỏa này lại gọi là ca ca thế này.
Triệu Thanh Tử nghĩ thông suốt liền nằm xuống, tựa lưng vào ghế: "Ai là ca ca của ngươi, hắn là ca ca của ta."
Ngô Ưu cũng học theo Triệu Thanh Tử, nàng nằm ra phía sau: "Thực mau cũng là ca ca của ta."
Cùng người da mặt dày nói chuyện tất nhiên sẽ không thắng được, Triệu Thanh
Tử liếc mắt nhìn nàng một cái, bắt đầu suy tính đến kế hoạch sau này.
Tại cửa kinh, có xe ngựa lao vào mưa to ra khỏi thành, mà người trong xe
ngựa không phải ai khác, đúng là Trương Văn Lý cùng Lệ nương.
Lệ nương ăn mặc một thân trang phục màu đen và che mặt, Trương Văn Lý nói
dối với thủ vệ binh lính rằng đây là nha hoàn của hắn lại hối lộ rất
nhiều chỗ tốt, hai người liền thuận lợi ra khỏi thành.
Xe ngựa
lung lay, Lệ nương nhắm mắt ngồi ở trong một góc, nàng không nói một lời nào, nhưng Trương Văn Lý là người không chịu ngồi yên, hắn ở bên cạnh
mãi lải nhải không ngừng.
Đột nhiên xe ngựa ngừng lại, Trương
Văn Lý suýt chút nữa thì té ngã, hắn trong lòng sinh tức giận, vén lên
màn xe, lớn tiếng nói: "Làm sao vậy! Suýt chút nữa ngã chết ta!"
Xa phu trả lời: "Phía trước có người chặn đường, trong tay cầm đao."
Chẳng lẽ là gặp phải bọn cướp, Trương Văn Lý nhìn lên phía trước, đáng tiếc mưa quá lớn, người nọ đã cầm ô che đi dung mạo.
Xem dáng vẻ hình như là nữ tử, còn tương đối lùn.
Giằng co như vậy cũng không phải biện pháp, Trương Văn Lý mở lời: "Xin hỏi cô nương vì sao chắn đường ta đi?"
Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo hận ý: "Ngươi đi lầm đường, ta tới để cho ngươi sửa sai."
Trương Văn Lý chắc chắn rằng con đường này là đường đến Cẩm Châu, hắn còn muốn tiếp tục thương lượng với nàng, nàng tiếp theo liền nói.
"Người như ngươi nên đi xuống hoàng tuyền mới phải!"