Vừa rồi cô định làm gì… Chính bản thân Hạ Vị Sương cũng không trả lời được. Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải trách yêu tinh kia quá
biết cách mê hoặc người khác.
Phòng 612 hết sức im ắng.
So với sự im ắng ấy, thế giới bên ngoài có vẻ hơi quá ồn ào. Trong đêm tối rét lạnh, xác sống vẫn cứ thế hoạt động không
biết mệt mỏi. Chúng nó không sợ cái nóng bức mùa hè, cũng
chẳng sợ cái rét lạnh mùa đông. Thân thể biến dị từ lâu đã
không còn yếu ớt như thi thể bình thường. Virus cướp đi linh
hồn, lại cho chúng nó một sinh mệnh mới.
Hạ Vị Sương
bước đến căn phòng tạm của Ngụy Vân Lang thăm cậu ta, vẫn còn
hôn mê. Cô rờ lên trán Ngụy Vân Lang, không thấy sốt. Có điều
miệng cậu ta bị khô tróc da, mày cũng chau chặt, như gặp phải
vấn đề nan giải trong lúc hôn mê.
Hạ Vị Sương đút cho
Ngụy Vân Lang ít nước đỡ khát. Chỗ ngủ của cậu ta kề bên cửa
sổ, đúng lúc này, bên ngoài hình như có động tĩnh gì đó khác thường.
Hạ Vị Sương đến bên cửa sổ nhìn cho kĩ, lại
không nhịn được mà cau mày. Trong đêm tối, có người đang ngồi xe máy chạy trốn, mà sau lưng người nọ còn có một xác sống
biến dị lảo đảo rượt theo!
Xác sống kia bị gãy một chân, cái chân còn lại thì vướng vào nửa cái xe ba gác. Nhưng chút
thương tích ấy với một xác sống biến dị điên cuồng mà nói thì
chẳng thấm vào đâu. Cho dù mất nửa chân, nó cũng có thể dùng
tay thay thế, hơn nữa tốc độ còn không hề chậm.
Cơ mà,
dù cho xác sống có rượt đuổi như thú dữ bốn chân thì mỗi khi
vị xác sống biến dị thân thể cường tráng kia nhào lên phía
trước, bánh xe mắc kẹt trên người nó sẽ khiến cho hướng chạy
của nó trượt lệch đi một chút. Thế nên người ở đằng trước mới có thể cầm cự được đến bây giờ.
Bóng đêm tối tăm, bên
ngoài không có ánh đèn đường mà lí ra một thành phố sầm uất
nên có. Hạ Vị Sương không nhìn rõ người kia là ai, nhưng cô lại
đoán ra ngay người này định vào khách sạn Chấn Hoa trốn một
phen.
Lầu một bị chặn, chỉ chừa lại một ô cửa sổ xem
như cửa ra vào, giờ đã bị đóng kín từ bên trong. Hạ Vị Sương
thấy người kia gặp nguy hiểm, không kịp nghĩ nhiều đã vội
khoác thêm áo khác, mang vũ khí chạy xuống lầu.
Tình
hình hiện tại đã khác trước, điều cô có thể làm không nhiều
lắm. Tự ra ngoài vật lộn với xác sống chắc chắn là không
được rồi, nhưng cô có thể thử xạ kích từ xa xử lí xác sống
biến dị kia.
Không làm cũng không được. Nhìn người kia lao xe như vũ bão, Hạ Vị Sương sợ hắn sẽ đâm nát cánh cửa vừa
sửa xong. Đặc biệt là khi cô chạy xuống tới lầu hai thì người
nọ đã đến rất gần. Hạ Vị Sương nhìn kĩ, thấy hắn gục đầu,
cả người run rẩy, thân xe lẫn thân người đều đang loạng choạng
là biết sắp không ổn.
Hạ Vị Sương không kịp nghĩ nhiều,
vội bước đến bên cửa sổ, nã một phát súng vào xác sống biến dị. Một tiếng ‘đoàng’ vang dội, xác sống biến dị giật mình,
song tốc độ vẫn không giảm.
Hạ Vị Sương cau mày. Cô định
bắn vào đầu xác sống nhưng lại không ngắm được chuẩn, chỉ bắn trúng ngực. Nhưng mà cơ hội xoay chuyển tình thế nhoáng cái
đã đến. Không biết có phải bị tiếng súng làm kinh động hay
không mà người trước khách sạn đột nhiên tỉnh táo tinh thần. Hắn lập tức phanh lại, tránh đi thảm kịch lật xe. Sau đó, người bên dưới ngẩng mặt, nói về phía Hạ Vị Sương: “Đưa súng cho tôi!”
Giọng nói này… là nữ? Nếu không phải nghe được giọng mà chỉ nhìn
vóc dáng thì Hạ Vị Sương còn tưởng là đàn ông. Cô đứng bên
cửa sổ, chợt nhớ ra điều gì đó, nhất thời không nhịn được mà cau mày, đầu óc nhanh chóng suy tính.
Tình huống bên
dưới đã rất nguy cấp. Cô gái kia lại gọi thêm tiếng nữa, nói
mình biết dùng súng. Vì thế, Hạ Vị Sương vịn cửa sổ, dùng
lực vung tay, ném khẩu súng lục đến gần chỗ đối phương. Cô ta
lao người về phía trước, nhặt khẩu súng xong lại lưu loát xoay
người, còn chưa ngồi vững đã nhấc tay, gần như không cần thời
gian để nhắm bắn mà dứt khoát nã một phát súng.
Nhưng mà, tuy mối uy hiếp lớn nhất đã chết đi nhưng cô gái dưới lầu vẫn chưa thật sự được an toàn. Đằng sau còn mấy con xác sống
bình thường bị tiếng động thu hút đến. Truyện Tiên Hiệp
Cô ta dùng tay chống đất, toan dứng dậy, nhưng màn ra sức phản
kích vừa rồi dường như đã rút đi quá nửa sức lực của cô ta,
thế nên hành động cô ta lúc này vô cùng chậm chạp.
Chợt, có luồng sáng chiếu từ trên xuống, rọi lên người cô ta. Hạ Vị Sương cầm đèn pin, hơi ngẩng mặt quan sát người nọ, lại nói:
“Lại đây, tôi kéo cô lên!”
Một sợi dây thừng được thả
xuống từ phía trên. Cô gái kia không kịp nghĩ nhiều, chỉ dùng
hết chút sức lực cuối cùng bắt lấy dây thừng, từ từ leo vào
lầu hai dưới sự giúp đỡ của Hạ Vị Sương.
Đến được nơi
tương đối an toàn, cô gái ngã khuỵu xuống đất, thở dốc từng
hơi, gần như không thể nói nên lời. Cả cánh tay lẫn cơ thể của
cô ta đều run rẩy. Mất máu, sốt cao, mệt mỏi và rét lạnh
khiến cô ta gần như ngất xỉu, nhưng ý chí kiên định và thể năng hơn hẳn người bình thường lại giúp cô ta gắng gượng.
“Cô… Sao cô lơ là cảnh giác thế?” Cô gái kia khàn giọng cười một
tiếng, nói, “Không sợ tôi là kẻ xấu à? Đừng quên, súng của cô
còn nằm trong tay tôi này.”
Hạ Vị Sương đứng cách đó hai mét, khẽ mỉm cười, rồi móc ra một khẩu súng lục từ sau lưng.
Cô gái: “…”
Hạ Vị Sương cầm chắc súng, tay kia vẫn nắm đèn pin. Ánh sáng rọi lên mặt cô gái. Cô ta nghiêng mặt, nheo mắt, trông khá chật vật.
Hạ Vị Sương vẫn hết sức bình tĩnh: “Tuy tôi bắn không được chuẩn
lắm nhưng ở khoảng cách này, dùng khẩu súng này thì cũng đủ
để giết chết cô trước khi cô kịp phản công rồi. Còn về khẩu
súng trong tay cô, trong đó chỉ có một viên đạn, giờ đã hết
rồi.”
Đối với mấy người Hạ Vị Sương mà nói thì đạn là
tài nguyên có hạn, thế nên mỗi người giữ bao nhiêu viên, trong
súng có bao nhiêu viên đều nhớ rất rõ. Còn khẩu súng lục trong tay ấy à? Trước kia vốn không có, phải cảm ơn Cố Mẫn Chi tự
mình dâng đến nơi.
“Khẩu súng này, chắc là cô rất quen
thuộc.” Đêm đông rét lạnh, Hạ Vị Sương không nhịn được mà dậm
dậm chân, “Đúng không?”
Cô gái kia thở ra một hơi, nheo mắt nhìn Hạ Vị Sương, rồi bỗng nhiên nhếch môi cười cười, có vẻ
phóng khoáng: “Cô nhận ra tôi à? Cũng phải, hôm trước ta mới gặp
nhau. Cô tên Hạ Vị Sương đúng không? Thật sự làm tôi bất ngờ.
Rõ ràng trước đó tôi còn cùng Cố Mẫn Chi tập kích các cô. Vì sao lại cứu tôi?”
Cô gái kia giơ tay ra hiệu, rồi chợt nở nụ cười. Tóc cô ta rất
ngắn, vóc người dong dỏng cao, cho dù ngồi dưới đất thì cũng
là một sự tồn tại không thể nào bỏ qua: “Chuyện nhỏ thôi,
cũng phiền cô còn nhớ rõ.”
Cô gái này chính là nữ vệ
sĩ theo bên cạnh Cố Mẫn Chi lúc trước, khi Hạ Vị Sương bị Cố
Mẫn Chi bắt đi từ cửa hàng bán đồ nội thất, sau đó Tang Lộ
đuổi theo chém xe cướp người. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc
thì chính người này đã bắn một phát súng, để Hạ Vị Sương và Cục Than có thể giành lấy cơ hội chạy trốn.
Mà mới hôm trước, cô ta lại một lần nữa đi theo Cố Mẫn Chi đến đây, cầm
súng tấn công Tang Lộ, lại che chở Cố Mẫn Chi, dẫn người chạy
trốn khi Tang Lộ ra tay giết chóc.
Hạ Vị Sương bèn nói: “Tuy không hiểu cô, nhưng tôi hiểu cô ta.”
Vốn sau khi phát hiện Trịnh Phách Tường là người của Cố Mẫn Chi
thì Hạ Vị Sương đã không muốn cứu. Cho dù trước kia cô ta đã
từng thuận tay giúp đỡ cô, nhưng điều đó cũng không thay đổi
được sự thật rằng cô ta từng ra tay tấn công và đứng ở mặt
trận đối địch.
Mà hiện tại, người này bị Cố Mẫn Chi
vứt bỏ, chỉ có thể nói một câu xứng đáng. Lí ra Hạ Vị Sương
nên khoanh tay đứng nhìn, không giậu đổ bìm leo cũng không vươn
tay giúp đỡ. Thoạt tiên, Hạ Vị Sương đã định thấy chết không
cứu. Nhưng đột nhiên, cô nhớ đến cảnh tiên tri mình đã thấy,
lại chợt nảy ra suy nghĩ khác. Thế nên, Hạ Vị Sương thay đổi
quyết định, chọn bước sang con đường hoàn toàn khác với điều
tiên tri ban đầu tại ngả rẽ của vận mệnh.
Trong tuyến vận mệnh đã biết trước, đương nhiên cô đã trơ mắt đứng nhìn Trịnh
Phách Tường chết trong miệng xác sống biến dị, sau đó giết
chết xác sống khi nó đang mải cắn nuốt thi thể, giải quyết mối
nguy nho nhỏ lần này.
Nhưng hiện tại, Hạ Vị Sương lựa chọn cứu cô ta.
Bởi vì cô nhận ra, bất luận có chạy trốn đến đâu đi nữa thì cũng
sẽ bị Cố Mẫn Chi đuổi theo. Như vậy, cô không nên tiếp tục lựa
chọn phương án thoái nhượng, né tránh nữa. Chỉ có chủ động
xuất kích mới là cách duy nhất để hoàn toàn thoát khỏi phiền
phức Cố Mẫn Chi này.
Cô cần một người hiểu rõ Cố Mẫn Chi hiện tại, cần một người hiểu rõ căn cứ.
Rõ ràng, Trịnh Phách Tường là lựa chọn hết sức thích hợp.
Trước kia, cô ta là người của Cố Mẫn Chi, nhưng thái độ của cô
ta đối với Cố Mẫn Chi thật ra không thể xem như quá tốt. Quá
khứ đã từng không nể mặt Cố Mẫn Chi, đương nhiên sẽ bị cô ả
ghi thù. Thế nên giờ đây Trịnh Phách Tường bị thương, Cố Mẫn
Chi liền vứt bỏ.
Con chó vốn chẳng mấy gì trung thành, bị vứt bỏ rồi thì thay đổi lập trường cũng là điều hiển nhiên.
“Trịnh Phách Tường.” Hạ Vị Sương nói,
“Nếu cô đã theo Cố Mẫn Chi gặp tôi hai lần, vậy chắc cô cũng
biết quan hệ trước kia giữa tôi và cô ta. Nể tình cô từng giúp
đỡ tôi, tôi cho cô một cơ hội để lựa chọn. Hoặc là cùng tôi
trả thù Cố Mẫn Chi, hoặc là dưỡng thương cho khỏe rồi trở về, tiếp tục cống hiến cho cô ta. Chính cô lựa chọn.”
Hạ Vị Sương khẽ mỉm cười, hòa nhã, thân thiện: “Yên tâm. Cho dù cô lựa chọn tiếp tục đi theo cô ta thì nể tình cô từng giúp đỡ,
tôi cũng sẽ không làm gì cô.”