Ngụy Vân Lang cười ha hả, tiếp tục húp cháo trong bát. Húp xong, cậu ta quệt miệng, nói: “Tôi chuẩn bị đi đây.”
Vừa dứt lời, mấy người trên bàn cơm đồng loạt ngơ ngác: “Đi? Đi đâu?”
Hạ Vũ nói: “Ông không nghe trên loa nói sao? Hôm nay sẽ có đội cứu
viện đi ngang qua, cần chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó
phối hợp hành động.”
Hạ Tình Tuyết gật gật đầu, nói:
“Tuy ông là người ngoài nhưng giờ hoàn toàn có thể cùng hành
động với bọn này mà. Khó khăn lắm mới chờ được cứu viện
tới, giờ ông đi thì tiếc lắm. Hơn nữa, bên ngoài nguy hiểm như
vậy, cần gì chứ?”
Ngụy Vân Lang gác tay lên bàn, nghiêm
túc nói: “Tôi không muốn đi cùng đội cứu viện lắm. Tôi có
chuyện bản thân cần làm.”
“Chuyện gì?”
Ngụy Vân
Lang nói: “Mấy hôm trước trạng thái không được tốt lắm nên tôi
mới không bói. Có điều bữa nay nghỉ ngơi đủ rồi, nên bốc cho
chị cô một quẻ.”
Ngụy Vân Lang nói hết sức hợp tình hợp lí: “Diệt trừ tai tinh là
mục tiêu của đời tôi. Có điều giờ đây tai tinh bị một lớp sương
mù che phủ, khiến tôi không cách nào tính ra được vị trí của
nó. Tôi nghĩ rồi, nếu tai tinh vẫn luôn đuổi theo Hạ Vị Sương
thì thôi tôi cũng đi tìm chị ấy vậy.”
Hạ Tình Tuyết
véo nắm tay, hỏi: “Ông nói vận thế của chị tôi gần đây rất
xấu, có phải là do… tai tinh gây nên không?”
Ngụy Vân Lang
nói: “Cái này tôi không rõ lắm. Có lẽ đợi tìm được người rồi giáp mặt tính toán sẽ nhìn ra được chút đỉnh. Tóm lại, tình hình của chị ấy hiện giờ rất phức tạp, tôi không thể nhìn
thấy hoàn toàn. Nhưng một điều chắc chắn chính là chị ấy đang gặp nguy hiểm.”
Sau khi Hạ Vị Sương đi, Hạ Tình Tuyết
vẫn luôn ép bản thân mình đừng nghĩ nhiều, phải tin vào chị
họ, tin chị nhất định có thể sống sót an toàn. Suy cho cùng
thì chị họ thông minh như thế, còn có dị năng biết trước được
nguy hiểm, nhất định chị sẽ sống lâu hơn cả cô. Nhưng hiện tại
nghe được điềm xấu từ Ngụy Vân Lang, nỗi bất an trong lòng Hạ
Tình Tuyết lại trỗi dậy.
Cô gái trẻ tuổi vốn nên tràn
trề sức sống, lúc này lại héo hon như bị người ta rút gân. Hạ Tình Tuyết thấp giọng nói: “Chị tôi… là vì không muốn liên
lụy bọn tôi nên mới rời đi một mình.”
Hạ Vũ vỗ vỗ vai
Hạ Tình Tuyết an ủi. Thời gian cậu ta tiếp xúc với Hạ Vị
Sương không nhiều, tình cảm cũng không được sâu như Hạ Tình
Tuyết. Cậu ta sẽ cảm thấy buồn bã, lo lắng cho Hạ Vị Sương,
vì bọn họ là người nhà, là người quen biết, cũng vì đó là
sự thấu cảm rất thường thấy giữa con người với nhau. Nhưng Hạ
Vũ lại không thể vì Hạ Vị Sương mà đi mạo hiểm, cũng không
muốn để người thân khác của mình mạo hiểm. Đó không phải mối
nguy hiểm tầm thường. Thứ mà bọn họ đang phải đối mặt chính
là mối nguy ở cấp độ thảm họa, có thể khiến tất cả diệt
vong.
“Tiểu Tuyết, chị phải tin tưởng chị Sương.” Hạ Vũ
nói, “Ngụy Vân Lang đâu có nói chị ấy nhất định phải chết đâu
đúng không? Em tin chị ấy chắc chắn sẽ chuyển nguy thành an.”
Hạ Tình Tuyết mím môi: “Chị… chị không yên tâm.”
Ngụy Vân Lang là người ngoài, Hạ Vũ không có lập trường ngăn cản,
mà thật sự thì cậu ta cũng không quá bận tâm. Nhưng Hạ Vũ không
mong Tiểu Tuyết gặp nguy hiểm.
Đôi khi, cần có một người máu lạnh đứng ra ngăn chặn sự hy sinh vô nghĩa.
Ngụy Vân Lang vui vẻ nhún vai,
biểu cảm hết sức thoải mái: “Bất luận có nguy hiểm hay không
thì tôi cũng phải đi. Đừng lo quá, tôi có năng lực tự bảo vệ
mình. Tôi đã có thể lặn lội từ nơi khác đến thôn Thúy Sơn, còn sống đến giờ thì mọi người cũng nên tin tưởng vào tôi chút
chứ.”
Ngụy Vân Lang nói có lí, cũng rất thuyết phục, khiến người nghe không khỏi tin tưởng vào năng lực của cậu ta.
Hạ Vũ nở nụ cười, nói: “Vậy khi tìm được chị Sương thì ông giúp chị ấy được không?”
Ngụy Vân Lang gật đầu: “Yên tâm. Tôi sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Hạ Vũ hỏi tiếp định khi nào đi. Ngụy Vân Lang nói mình vào phòng thu dọn ít đồ rồi sẽ đi ngay. Vì thế, Hạ Vũ đứng dậy, tìm
cái túi nylon lấy cho đối phương ít đồ ăn.
“Mấy thứ này
ông đem đi đi.” Hạ Vũ nghiêm túc nói, “Đầu tiên là cảm ơn ông
chịu vươn tay giúp đỡ người nhà tôi. Chuyện này vốn dĩ không
liên quan đến ông. Tôi cũng biết chuyến này nguy hiểm thế nào,
chút đồ ăn đây thật sự không đủ. Nhưng hiện giờ tôi cũng không
làm được gì hơn. Ngụy Vân Lang, chúc ông may mắn. Ơn này không
sao cảm tạ cho hết. Lần sau gặp lại, tôi và Tiểu Tuyết, cả
Nhạc Nhạc nữa, đều sẽ báo đáp ông.”
Hạ Tình Tuyết
lặng lẽ sụt sịt, móc chìa khóa xe quẳng qua cho Ngụy Vân Lang.
Cô nói: “Chiếc xe bên ngoài cho ông mượn dùng đấy. Yên tâm đi, con phố sau nhà có xe vô chủ, đủ cho tụi tôi dùng rồi. Tụi tôi
đông người, đi lấy cũng an toàn hơn. Nếu ông đã quyết định đến
thành phố A thì đừng chần chờ lãng phí thời gian nữa.”
“Cảm ơn nhe.” Ngụy Vân Lang cũng không khách khí, đón lấy chìa khóa
huơ huơ, “Em gái nè, đừng khóc. Đưa tiễn thì nên có điềm lành
mới thuận buồm xuôi gió được. Nào, cười cái coi.”
“Tôi
mới không có khóc đâu.” Hạ Tình Tuyết cắn môi dưới, nở một nụ cười méo xẹo, lớn tiếng nói, “Chúc ông may mắn!”
Ngụy
Vân Lang cười nheo mắt, để lộ hai cái răng nanh. Cậu ta phất
phất tay, nói: “Tôi vào phòng thu dọn đồ đạc đây.”
Hạ Vị Sương đi, Tang Lộ cũng đi theo. Ngụy Vân Lang bèn dọn vào căn phòng mà ban đầu hai người nghỉ ngơi ở.
Lúc này, Mễ Nhạc Nhạc cả buổi sáng không nói gì cũng buông thìa, ngoan ngoãn nói một câu em ăn no rồi, sau đó nhảy xuống ghế,
vào nhà bếp rửa tay. Cô nhóc quá ngoan, cũng quá im lặng, vóc
người lại nhỏ nhắn, thế nên nhất thời không ai để ý em chạy đi đâu. Mãi đến khi Ngụy Vân Lang xách túi lên xe, lái ra khỏi thôn Thúy Sơn thì Hạ Tình Tuyết và Hạ Vũ sau khi đứng trên sân
thượng dõi theo Ngụy Vân Lang đi, trở lại nhà, bấy giờ mới
phát hiện trong nhà hình như có hơi im ắng quá mức.
“Nhạc Nhạc đâu?”
“Không thấy nha.”
Hai người vội tìm một lượt quanh nhà, lớn tiếng gọi tên Mễ Nhạc
Nhạc cũng chẳng thấy người đâu. Sau, cả hai lại leo qua nhà bên, hỏi ông bà nội xem họ có thấy hay không.
Đương nhiên là cũng không.
Hạ Tình Tuyết nhìn bức tường bao quanh sân phía trước, thoáng
thẫn thờ. Bỗng dưng, cô run rẩy cả người, vội hét lên: “Hỏng
bét, chắc chắn là con bé đi theo Ngụy Vân Lang rồi. Không được,
chị phải đi tìm em ấy!”
Hạ Vũ vội túm lấy tay Hạ Tình Tuyết, can ngăn: “Đừng! Chị đi tìm kiểu gì? Cho dù hiện tại
mình kiếm chiếc xe rượt theo ngay cũng không còn kịp nữa rồi.
Tiểu Tuyết, đây là tự Nhạc Nhạc muốn đi. Chúng ta ai cũng có
lúc bất khả kháng. Chị… nghĩ thoáng một chút.”
Hạ Tình Tuyết hoảng đến sắp khóc đến nơi: “Trước khi chị Sương đi còn nhờ chị chăm lo cho Nhạc Nhạc.”
Chú thím Hai đứng nghe cũng đoán được đại khái chuyện gì đã xảy
ra. Thím Hai bèn bước lên, nắm lấy tay Hạ Tình Tuyết, mắt đỏ
hoe: “Tiểu Tuyết, mẹ biết con lo cho cô bé kia, nhưng mẹ cũng lo
cho con mà. Nhà ta khó khăn lắm mới đoàn tụ được. Con nói xem,
đó là chuyện hiếm hoi thế nào? Nhà người ta muốn đoàn tụ
cũng chưa chắc có thể đâu. Nếu lúc này con đi, tối mẹ cũng
không ngủ yên được!”
Cuối cùng thì cô vẫn không thể nào không bận tâm đến suy nghĩ của cha mẹ.
“Con không đi.” Hạ Tình Tuyết vươn tay dụi dụi khóe mắt, cố nặn ra
một nụ cười, “Không sao đâu. Mẹ, ba, hai người đừng lo lắng. Con
sẽ không bốc đồng đâu. Vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động
thôi. Thật đấy.”
“Ngoan.” Mẹ Hạ ôm lấy con gái cưng, trấn an, “Mọi người đều sẽ ổn thôi. Nhạc Nhạc sẽ không sao, Tiểu
Sương cũng vậy.”
“Vâng!”
Giây phút này, Hạ Tình
Tuyết dường như vẫn yếu ớt như thế, rồi lại như đã trưởng
thành rất nhiều. Trước kia, cô cảm thấy con người khi phải đối
mặt với khó khăn thì không nhất định chỉ có một cách giải
quyết. Nhưng cho dù có cách thứ hai đi nữa thì người ngu ngốc
như mình chưa chắc đã có thể nghĩ ra. Cô vẫn luôn cảm thấy
mình không đủ thông minh. Đặc biệt là lúc này, Hạ Tình Tuyết
vô cùng khát khao muốn có được sự thông minh của Hạ Vị Sương.
Bởi vì cô vẫn luôn nghĩ nếu Hạ Vị Sương là mình thì chắc
chắn chị sẽ nghĩ ra được cách giải quyết.
Nhưng hiện
tại Hạ Vị Sương không ở cạnh bên, giờ đến lượt cô lo nghĩ cho
chị. Hạ Tình Tuyết chỉ có thể cố gắng động cái não không
mấy thông minh của mình, nỗ lực tìm cho ra phương kế tốt hơn.
Trước khi đi, Hạ Vị Sương từng dặn Hạ
Tình Tuyết, rằng nếu mãi không thấy cứu viện đến thì cô có
thể tiết lộ thân phận dị nhân của mình ra, dẫn dụ để phía
Chính phủ cứu viện tích cực hơn một chút. Như vậy có phải cô
cũng có thể tiết lộ thân phận dị nhân của Hạ Vị Sương và Mễ
Nhạc Nhạc cho Chính phủ, để họ sinh lòng tiếc tài mà cố gắng cứu viện hai người kia ở thành phố A hay không?
Hơn nữa, cô còn có thể báo cáo cho họ về Tang Lộ. Mối uy hiếp lớn như thế, phía Chính phủ hẳn không thể nào ngồi yên mà chẳng màng
quan tâm. Nói không chừng họ sẽ phái quân đội đi tiêu diệt Tang
Lộ, như vậy chị họ cũng được an toàn hơn!
Nhưng mà…
Hạ Tình Tuyết bối rối gãi gãi đầu, vì Hạ Vị Sương cũng từng
nói qua, nếu để lộ dị năng của Mễ Nhạc Nhạc thì rất dễ đưa
đến phiền toái. Hơn nữa, dị năng của Hạ Vị Sương cũng rất
hiếm. Nếu lộ ra thì liệu sau này có bị người xấu dòm ngó hay không?
Hạ Tình Tuyết vỗ đùi, khẽ cắn môi, quyết định chuyện tương lai
để tương lai rầu tiếp. Còn bây giờ, mạng của bà chị còn chưa
chắc có thể giữ được, nghĩ mấy chuyện nhảm nhí, xa vời ấy
làm gì. Cùng lắm thì lúc báo lên, cô uyển chuyển một chút,
nói dị năng của hai người nọ nghe bình thường hơn tí vậy.
…
Hoạt động cứu viện ở thôn Thúy Sơn được tiến hành hết sức thuận
lợi, thời gian sử dụng cũng ngắn hơn so với những nơi khác
nhiều. Một phần là do người dân chịu hợp tác, phần lại vì tin
tức mà một anh lính mang về.
Nghe nói tin tức đó là do
một thôn dân âm thầm mang đến. Vì muốn tìm người thân, cô ấy
bất chấp tất cả quay trở lại thành phố A, nơi xác sống đang
hoành hành, thay vì sống sót một mình.
Biết chuyện đó,
mọi người thổn thức không thôi. Lựa chọn của cô gái ấy cũng
không thể gọi là sai. Mỗi người đều có mục tiêu riêng cho mình. Nhân tính, chẳng phải chính vì tình nghĩa nên mới rực rỡ đến
thế sao? Cho dù phải hành động theo lệnh để đạt được ích lợi
lớn nhất thì trong lòng mọi người vẫn cầu phúc cho cô, hy vọng cô có thể sớm ngày tìm được người thân, sau đó được đội cứu
viện khác cứu trợ.
Người dân trong thôn Thúy Sơn đi theo
đội cứu viện hết, cả thôn lập tức chìm trong bầu không khí
chết chóc âm trầm khiến người ta sợ hãi. Xác sống lượn lờ qua lại, khao khát máu thịt, lúc nào cũng đói khát. Cảnh đồng
quê tươi đẹp bị tàn phá đến hỗn độn, không còn một chút hơi
thở của người sống, đâu đâu cũng trông như hiện trường thảm án.
Mặt trời dần ngả về tây. Cùng với ánh nắng ngày một
yếu đi, nơi này cũng hoàn toàn trở thành địa ngục do xác sống
thống trị. Mà trên ngọn Thúy Sơn im ắng, có một cái khe nứt
trên vách đá hứng lấy ánh chiều tà hoàng hôn từ phía tây. Khi
ánh chiều tà rút đi, trong khe đá dường như vang tiếng tim đập
của con người…
…
Ngụy Vân Lang lái xe, dọc theo con đường mà Hạ Vị Sương đã từng đi qua, ngược hướng với đội quân cứu viện. Cứ đi ngược như thế mãi, đến khi tới sát gần thành
phố A thì gần như đã không gặp người sống sót lái xe rời đi
nữa mà chỉ còn mỗi xác sống.
Thấy bốn phía không còn
ai, Ngụy Vân Lang lặng lẽ móc từ cái túi đặt trên ghế phụ lái
ra một chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không, sau đó giơ lên trước mặt… hôn một cái thật kêu.
“Án Ma Ni Bát Mê Hồng*! Idol à, người nhất định phải phù hộ cho con đừng chết sớm đó. Con không cầu thiên trường địa cửu như người, tạm thời đặt ra một mục tiêu
be bé thôi, cho con sống tới chín mươi chín tuổi nhé, được
không?”
*Hay Om Mani Padme Hum, một câu Chân ngôn tiếng Phạn, được xem là chân ngôn cầu Quán Thế Âm Bồ Tát và là chân ngôn quan trọng và lâu đời nhất của Phật giáo Tây Tạng. Nó còn được mệnh danh là "Lục
Tự Đại Minh Chân Ngôn" tức là "Chân ngôn sáng rõ bao gồm sáu chữ" (Theo
Wiki).
Đúng lúc này, đằng sau thùng xe dường như vang
lên tiếng động gì kì quái. Ngụy Vân Lang sửng sốt, rồi vội phanh xe lại. Chờ đến khi xách được cô nhóc nấp trong thùng xe lên
chỗ ngồi thì Ngụy Vân Lang cũng cạn lời: “Anh nói này em gái,
nhóc cũng lớn gan quá rồi đấy!”
Mễ Nhạc Nhạc ngoan
ngoãn ngồi, hai tay đặt trên đầu gối, nói: “Tại vì em cảm thấy anh rất lợi hại, sẽ dẫn em đi tìm được chị.”
Được cô
nhóc nghiêm túc khen ngợi như thế, Ngụy Vân Lang không khỏi cảm
thấy đắc ý. Gương mặt non choẹt của cậu ta nở rộ một nụ cười sung sướng, vừa định khiêm tốn vài câu thì đã nghe Mễ Nhạc
Nhạc nói tiếp: “Cơ mà lên xe rồi mới phát hiện, hình như anh
cũng không có lợi hại như anh nói.”
Nụ cười trên khóe môi Ngụy Vân Lang cứng đờ: “Không phải đâu em gái. Em nói vậy…”
Mễ Nhạc Nhạc nhìn chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không trong tay Ngụy Vân
Lang, rồi nói với vẻ ẩn ý sâu xa: “Thì ra anh cũng rất sợ ha,
còn cần Tôn Đại Thánh phù hộ nữa. Em còn tưởng anh thật sự
dũng cảm như những gì anh biểu hiện ra.”
Bàn tay nắm vô lăng của Ngụy Vân Lang khẽ run rẩy. Cậu ta sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa.
Nhưng Mễ Nhạc Nhạc lại nói: “Nhưng mà không sao đâu, tại vì em cũng
rất sợ. Thế nên anh ơi, mình đi cùng nhau thì sẽ không sợ nữa!”
Ngụy Vân Lang hít sâu một hơi, chợt quay ngang xoa đầu Mễ Nhạc Nhạc,
cười nói: “Nhỏ mà lanh đấy. Nhóc không cần phải sợ. Anh dù có thí cái mạng này cũng sẽ đưa nhóc đến nơi an toàn.”
Giờ đưa Mễ Nhạc Nhạc trở về thì đã muộn, phỏng chừng quân cứu
viện cũng đã rời khỏi thôn Thúy Sơn. Ngụy Vân Lang bốc quẻ
tính ra phía Hạ Vị Sương đang rất khẩn cấp. Không còn cách nào khác, đành phải dẫn theo Mễ Nhạc Nhạc, đi tới đâu tính tới
đó vậy.
Nhưng khi hai người Ngụy Vân Lang bên đây lo lắng
cho Hạ Vị Sương mà đâm đầu vào nguy hiểm thì bên kia, Hạ Vị
Sương thật ra không phải chịu gian khổ như Ngụy Vân Lang vẫn
nghĩ. Thậm chí ngày hôm nay của cô còn có thể xem như khá tốt.
Tang Lộ nói mình sẽ sửa thì dường như cũng thật sự thay đổi. Cô
nghe lời, săn sóc, không hề keo kiệt mà gieo cho Hạ Vị Sương hy
vọng, khiến cán cân trong lòng Hạ Vị Sương phải nghiêng về phía mình.
Tối đến, Hạ Vị Sương nằm trên giường nghỉ ngơi.
Kỳ kinh của cô đã sắp hết, cũng chẳng còn đau quá. Tang Lộ ôm
cô từ phía sau, sát gần, thật chặt.