Thế là Hạ Vị Sương lại không kiềm được mà rướn người đến sát gần Tang Lộ, cẩn thận như đang nói chuyện với một bông hoa tuyết,
chỉ sợ lớn tiếng một chút thì bông tuyết ấy sẽ bị hơi ấm do
mình tỏa ra hòa tan: “Nói em nghe hết đi. Nói cho em tất cả
những gì chị còn nhớ, được không?”
“Được.” Tang Lộ đáp.
Cô nói không biết mình có phải Tang Lộ hay không, nói không rõ vì sao lại trở nên như vậy. Câu hỏi trong quá khứ như bị một màn
sương mù dày đặc không cách nào xua tan che khuất vĩnh viễn,
khiến người ta mò mẫm không được mà nhìn cũng không thấu.
Tang Lộ hơi nghiêng mặt, hàm răng nhòn nhọn cứa trên môi, ánh mắt
chợt trở nên xa xăm. Dường như cô đang chìm trong hồi ức, rồi
lại mang theo một chút giảo hoạt khó có thể diễn đạt. Song,
Hạ Vị Sương chỉ một lòng muốn nghe được đáp án lại không nhận ra điều đó.
Tang Lộ nói chuyện hết sức chậm rãi, thong thả, ngắt câu cũng rất lung tung. Bình thường cô hiếm khi nói chuyện nên không thấy có
ảnh hưởng gì, nhưng khi bắt đầu kể lại gì đó thì khó khăn
cũng đồng thời xuất hiện.
Khi những lời nói ra ngày
một nhiều hơn, Tang Lộ dường như cũng trở nên mệt mỏi. Giọng cô càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng đứt quãng. Hạ Vị Sương
không thể không tập trung hơn nữa để nghe đối phương nói chuyện.
Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt hết vào đó, thế nên không
nhận ra mình ngày càng tựa gần sát Tang Lộ, hệt như đang chủ
động nhào vào lòng.
Theo lời kể lại đứt quãng của Tang Lộ, trước mắt Hạ Vị Sương hiện lên một hình ảnh u ám, lạnh
lẽo. Cô gái mặc váy đỏ rơi xuống đại dương vô ngần, cả người
bị nước biển tanh mặn thấm đẫm. Mái tóc dài nhẹ nhàng bay múa như rong biển dày đặc. Cô càng lúc càng chìm sâu, càng lúc
càng rời xa mặt biển lấp lánh sóng nước. Trong bóng tối, giữa biển sâu, đau đớn giãy giụa. Rồi cô chạm đến một hạt giống.
Nó hòa tan vào máu thịt, tiến đến trái tim. Tiếng nước khuấy
động bên tai tựa như sinh mệnh đang cuồn cuộn rút đi không ngừng. Cuối cùng, cô chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Tất cả ánh sáng
trước mắt vụt tắt, cô trở thành tù binh của bóng tối.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, cô nghĩ, tiếc quá, không thể về kịp sinh nhật A Sương.
Thân thể lạnh băng có cùng nhiệt độ với đáy biển. Cá tôm bơi ngang rỉa xé máu thịt cô. Làn váy đỏ thắm cọ qua mặt cát đá thô
cứng cùng vỏ sò vỡ nát. Cô gái chết đi đưa theo dòng nước,
không biết đến phương nào.
Thời gian vẫn trôi dù người ta không cách nào cảm nhận được. Trong thân thể kia lại chậm rãi
sinh ra mầm sống mới. Vô số những đường mạch đỏ tím kết thành một cái kén khổng lồ, bao lấy thân thể tàn dại thuộc về cõi chết bên trong. Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày,…
Vô vàn những ngày đêm không sao đếm xuể trôi qua. Mầm sống từ yếu ớt
trở nên mạnh mẽ, tỏa ra sức sống kinh người. Nhịp tim và mạch
đập sục sôi như hòa cùng tần số của đáy biển, hòa cùng quy
luật của thủy triều, hòa cùng bầy cá đang chuyển động.
Cuối cùng, cái kén kia bị xé rách từ bên trong. Cô gái với nước da trắng bệch chậm rãi mở đôi mắt tím thẫm. Giữa đáy biển tối
tăm, cô khẽ quay đầu, nhìn về một hướng. Cô ngẩng cổ, được đại dương tàn nhẫn mà lại hiền hòa đưa trở về mặt biển.
Khi được tắm mình trong ánh nắng sớm mai đầu tiên của sinh mệnh
mới, cô ngơ ngác mà mịt mờ gọi lên hai tiếng: “Sương… Sương…”
…
Hạ Vị Sương cuộn người, rúc vào lòng Tang Lộ. Cô cắn lấy tay
mình, cắn thật chặt, thật mạnh. Như một con non bất lực, yếu
ớt, không yên, đánh mất hoàn toàn năng lực phản kích.
Cô đang lặng lẽ khóc than, cho Tang Lộ.
Tang Lộ nhẹ nhàng kéo tay Hạ Vị Sương. Trên đó hãy còn in hằn một dấu răng thật sâu. Cô dùng tay chậm rãi mân mê từng chút một,
lại vuốt ve mái tóc của Hạ Vị Sương. Thấy Hạ Vị Sương vẫn
chìm trong sự dày xéo nội tâm, cô bèn nâng tay đối phương, liếm
nhẹ lên dấu răng kia.
Hạ Vị Sương rụt tay về, Tang Lộ
lại hỏi: “Vì sao lại… khóc? Chị trở về… không vui sao?” Cô không hiểu. Hình như có một số việc cô vẫn không thể nào hiểu
được.
Nếu có mặt
nào đó thay đổi hoàn toàn, nhưng đồng thời mặt khác vẫn liên
quan chặt chẽ với vốn gốc thì cô nên xem đối phương như bản thể ban đầu hay là một sinh mệnh hoàn toàn mới?
Đây là Tang Lộ, lại không phải Tang Lộ.
Đúng rồi, thật ra còn một vấn đề muốn hỏi…