Hạ Vũ cũng đứng trên lầu hai gọi đáp lại: "Sao vậy? Chuyện gì?"
Cậu thanh niên kia bằng tuổi Hạ Vũ, tên Trương Văn Hạo. Hai người là anh em tốt. Cậu ta nói: "Mày phát hiện gì chưa? Hôm nay ngoài
đường không có xác sống."
Hạ Vũ hô: "Tao ở miết trong nhà, không để ý. Mày chắc chứ?"
Trương Văn Hạo lớn tiếng nói: "Chắc mà! Bằng không mày đợi thêm chút nữa. Hôm qua hai đứa mình lớn tiếng như vậy là đã có xác
sống chạy tới rồi, hôm nay lại chẳng thấy đâu."
Xác
sống trong thôn nếu không phải bị nhốt trong nhà thì chính là
lượn lờ khắp nơi. Suy cho cùng thì nhà nào cũng đóng chặt
cửa, xác sống lại vụng về, không biết suy nghĩ, chỉ cần đừng
xuất hiện tình huống xác sống quá nhiều, chồng chất lên nhau
thì cũng không cần lo chúng sẽ leo tường vào. Dân quê lại có
thói quen dự trữ đồ ăn, nên tạm thời không lo thiếu ăn thiếu
uống.
Hai người này đợi một lúc, quả nhiên không thấy xác sống nào đến, lập tức hưng phấn hẳn lên.
"Làm sao tao biết? Nói không chừng thật sự đã đến lúc chết sạch."
"Mày đợi chút, tao báo cho bác cả nhà tao đã."
"Được, tao cũng đi nói với ông nội tao."
Hai người ai về nhà nấy báo tin. Mấy cô nàng Hạ Vị Sương cũng đi
theo sang nhà họ Hạ. Thấy vẻ vui mừng khôn xiết trên gương mặt cả nhà, Hạ Vị Sương không thể không tạt nước lạnh:
"Rốt
cuộc xác sống có chết hết chưa vẫn không ai biết chắc. Tạm
thời chớ nên lơ là cảnh giác. Thứ này trước giờ rất manh động, không lí nào mà tự nhiên chết sạch được."
Căn cứ vào
hình ảnh tiên tri thì xác sống chẳng những không bị tuyệt chủng mà virus xác sống còn trở nên càng đáng sợ hơn. Chỉ là Hạ
Vị Sương không quá muốn để lộ dị năng của mình với quá nhiều
người như vậy, cũng không tiện nói thẳng là mình biết tiên tri.
Ông nội Hạ nhếch râu, vỗ vỗ chiếc radio kiểu cũ mà ông nâng như
nâng trứng: "Quả nhiên vẫn phải tin tưởng chuyên gia. Chuyên gia
nói trời nóng, xác sống sẽ thối rữa mà chết sạch thật chẳng
sai. Ai da, Nhà nước còn nói dân ta cứ tiếp tục ở trong nhà
chờ cứu viện. Giờ tốt rồi, không cần quốc gia hao tâm tổn sức
nữa, dân chúng ta cũng nên bắt đầu góp sức!"
Chú Hai
cũng hớn hở nói: "Đúng vậy. Nhiều nơi gặp nạn như thế, chỉ
trông chờ nào Nhà nước thì phải đến khi nào. Chúng ta cũng
không thể một mực ngồi yên chờ được cứu."
Trương Văn Hạo: "Tao loại ba lựa chọn sai lầm ra trước. Chẳng phải vẫn còn một người cưa được đấy sao?"
Hạ Vũ: "... Tao thấy mày là đũa mốc mà đòi chòi mâm son. Thành
thật một chút. Coi chừng xác sống nhào ra cắn đít bây giờ."
Trương Văn Hạo vui vẻ cười mấy tiếng rồi cũng thôi, không nói giỡn nữa.
Hạ Vị Sương đi trước, vừa đi vừa quan sát ven đường. Cô nghe được
cuộc đối thoại của hai người phía sau, dù họ đã hạ giọng nhưng
vẫn còn loáng thoáng. Có điều, Hạ Vị Sương cũng không có tâm
trạng đùa giỡn với người khác. Chỉ cần đối phương đừng đặc
biệt quá đáng thì cô cũng lười để tâm.
So với người lạ, vẫn là Tang Lộ khiến cô tương đối đau đầu.
Trong lúc cả bọn đảo một vòng con phố giữa hai dãy nhà, Hạ Vị
Sương cũng hỏi thăm hai người Hạ Vũ xem nhà ai có cái ang nước
lớn trồng hoa sen. Cả hai đều nói không biết.
Mà đi hết con phố, bọn họ thật sự không phát hiện tung tích gì của xác sống.
"Lạ thật. Cho dù xác sống có chết hết đi nữa thì cũng chẳng thể nào biến mất hoàn toàn như thế được." Kha Tiếu Tiếu cắn ngón tay, suy ngẫm nói, "Bọn chúng hẳn phải sõng soài ven đường
mới đúng. Hay là vì xác sống lượn lờ trong thôn tương đối ít,
phần lớn đều bị nhốt trong nhà?"
Hạ Vũ cũng không rõ
lắm nguyên do. Cậu ta nói: "Sắp đến nhà Bí thư Chi bộ thôn rồi, bằng không chúng ta vào hỏi thử xem?"
"Được."
Trưởng thôn Thúy Sơn chết mất rồi, tạm thời do một tay Bí thư Chi bộ
dẫn dắt mọi người cùng nhau vượt qua thảm cảnh. Mấy người Hạ
Vị Sương không biết nhà Bí thư Chi bộ thôn ở đâu, bèn để Hạ Vũ dẫn đường.
Đến nơi, gõ cửa, hỏi thăm.
Bí thư Chi bộ chừng năm mươi tuổi ngẫm nghĩ rồi nói: "Thật ra chuyện cháu nói, bác cũng có thấy. Nhưng mà bây giờ vẫn nên bình tĩnh
đã, không thể manh động. Nên biết, rất nhiều lúc, manh động là
hỏng việc."
Bí thư Chi bộ thôn lại nói: "Sao con bé không vào? Bây giờ vẫn chưa
thể xác định bên ngoài có an toàn hay không, một mình rất nguy
hiểm."
Hạ Vị Sương không thể ép buộc Tang Lộ thay đổi
suy nghĩ, bèn nói: "Chị ấy thích yên lặng. Bác đừng lo. Chị
ấy từng học võ, sẽ không sao đâu."
"Vậy cũng được, nhưng vẫn phải chú ý an toàn."
Trong nhà Bí thư Chi bộ thôn đông đúc, nhốn nháo. Trên thực tế, nếu
không phải muốn biết rõ tình huống từ những người khác, Hạ
Vị Sương cũng muốn ra ngoài tránh. Cô im lặng đứng nhịn một
lúc.
Mấy người Bí thư Chi bộ thương lượng xong, quyết
định gom lại thành từng nhóm nhỏ đi tìm kiếm những xác sống
biến mất trong thôn. Hạ Vị Sương lúc này mới âm thầm gật đầu.
Biết Bí thư Chi bộ là một người cẩn thận thì cô yên tâm rồi.
Mà Bí thư Chi bộ thôn đúng là rất cẩn thận. Ông ta không xếp
những cô nàng trẻ tuổi như Hạ Vị Sương đi. Ông ta cho rằng thanh
thiếu niên thời nay không giống đời cha ông, từ nhỏ tới lớn chưa
phải cực khổ bao giờ, da thịt non mềm, chiều chuộng, không bao
nhiêu sức, đi chung cũng chẳng giúp được gì. Nhưng được Hạ Vũ
và Trương Văn Hạo trông to con, sức lực chắc hẳn là không yếu.
Có điều, mấy người Hạ Vị Sương tuy không giúp được nhưng ít ra
thái độ của các cô vẫn khiến người ta khá hài lòng. Bí thư
Chi bộ thôn sợ đả kích sự tích cực của các cô, cật lực khen
ngợi phương diện thái độ.
Hạ Vị Sương cảm thấy sắp xếp như thế khá tốt, vừa tiện cho cô
tự do hành động. Xem ra đôi khi vẻ ngoài yếu đuối cũng có thể
mang đến rất nhiều lợi ích.
Lần này, suy nghĩ của Hạ
Tình Tuyết cũng giống Hạ Vị Sương, đều cảm thấy tự do hành
động cùng chị họ tốt hơn. Lại nói, cô cũng không định tiết lộ dị năng của mình cho quá nhiều người. Suy cho cùng thì dị năng hiếm hoi thật sự khiến người ta ghen tị quá mức, nói ra dễ dính phải phiền toái.
Khi mọi người bước ra khỏi nhà Bí thư Chi bộ thôn thì Tang Lộ đang ngồi trên một cái cây. Mùa hè, hoa dạ hợp nở rộ. Hương hoa thơm nức khiến cho mùi hôi thối chỗ
này cũng nhạt đi rất nhiều.
Hạ Vị Sương muốn tìm đến căn nhà mà mình đã thấy trong hình ảnh
tiên tri. Nhưng bản thân cô không biết phương hướng, đi tìm thật
sự quá chậm. Vì thế, thi thoảng Hạ Vị Sương lại "ngẫu nhiên
gặp phải" người của nhóm tuần tra mà hỏi thăm xem nhà ai có
một cái ang nước lớn trồng hoa sen. Đó là thứ cô nhìn thấy
trong lần tiên tri. Ngoài ra còn có tổ chim én dưới mái hiên.
Vì sợ người khôn khéo như Bí thư Chi bộ thôn nhìn ra điểm bất
thường nên Hạ Vị Sương không đi tìm ông ta mà chuyên chọn những
người tương đối chất phác, thành thật để hỏi.
Còn Tang
Lộ, hình như lại bắt đầu nữa. Lượn lượn một chốc lại lượn đến trước mặt Hạ Vị Sương. Soạt, tầm mắt Hạ Vị Sương lập tức bị quần áo của đối phương che hết. Chóp mũi thiếu chút nữa đụng trúng cằm. Cả người thậm chí còn đâm sầm vào lòng Tang Lộ,
tâm hồn mềm mại va vào nhau.
Mặt Hạ Vị Sương lập tức đỏ bừng. Cô vội lui về sau một bước: "Tang Lộ, chị làm gì vậy?"
Phía sau Tang Lộ, cậu thanh niên vừa được hỏi thăm vẫn còn đứng đó, rõ ràng là cũng bị Tang Lộ làm hoảng sợ.
Tang Lộ không chịu bỏ qua mà tiến lên một bước, tay ôm lấy mặt Hạ
Vị Sương. Cô hơi nghiêng đầu, ánh nhìn sâu thẳm mà mông lung,
dường như có hơi khó hiểu: "Tại sao?"
Hạ Vị Sương nghi hoặc: "Cái gì tại sao?"
Hạ Tình Tuyết vội vươn tay theo phản xạ, nhưng vươn giữa chừng lại chợt nhớ ra hôm nay Mễ Nhạc Nhạc không có đi theo.