Quầng sáng rọi đến trước chiếc giường nhỏ trong phòng. Trên chiếc giường nằm lọt thỏm giữa bóng tối, người phụ nữ trắng tái, gầy nhom với mái tóc dài rối bù kia đang ngồi, vẻ mặt sợ hãi.
“Các người muốn làm gì? Không phải tôi đã nói nhường hết đồ đạc bên ngoài cho các người rồi sao? Tôi không còn cái gì hết. Cầu xin các người buông tha cho tôi đi!”
Một phụ nữ yếu đuối như thế, khi tội nghiệp khẩn cầu người khác, ắt hẳn là có thể khơi dậy lòng thương hại của đối phương ngay lập tức.
Người phụ nữ kia lập tức thét lên, tay ôm lấy bụng, liên tục lui về sau. Nhưng đằng sau cô ta đã là vách tường, không thể nào lui được nữa. Tang Lộ bước đến trước mặt cô ta, hơi khom lưng, dùng một vẻ nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm vào chiếc bụng bên dưới lớp chăn của đối phương.
Hạ Vị Sương nhắm mắt lại, như có chút không đành lòng. Cô nói: “Phải, chị không có tự mình ra tay. Nhưng con quái vật ngoài kia xuất phát từ chị. Nó săn con người, cho thứ trong bụng chị ăn.”
Vẻ kích động của người phụ nữ dần lắng xuống, cô ta nghi hoặc: “Sao cô biết?”
Hạ Vị Sương lạnh nhạt đáp: “Chuyện này không liên quan đến chị. Chỉ là tôi đoán được quái vật bên ngoài không phải thứ gì khác, mà chính là nhau thai.”
Độ cong trên khóe môi Tang Lộ nở rộng, như có vẻ hưng phấn. Cô vươn tay, một lần nữa biến thành hình dạng móng vuốt với vảy trắng bao phủ, toan đâm xuống bụng người phụ nữ.
“Khoan đã!” Người kia chật vật nghiêng người sang một bên, bò một quãng tránh đi Tang Lộ. Hình như có một cái ống nhỏ sẫm màu thấp thoáng dưới chăn. Cô ta nói: “Các người không thể giết tôi!”
Tang Lộ như chú mèo vờn chuột, chuyển ánh mắt theo hướng đối phương một cách tràn đầy hứng thú. Chỉ là từ đầu đến cuối, thứ cô nhìn chằm chằm chỉ có phần bụng của người phụ nữ, dường như không hề quan tâm đến bản thân cô ta.
Người phụ nữ cũng hiểu cơ hội sống sót của mình và thứ trong bụng đều do cô gái con người trước mắt nắm giữ. Cô ta khóc lóc với Hạ Vị Sương: “Vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Rõ ràng hai ta mới là đồng loại. Quan hệ của cô với cô gái này không tầm thường đúng không? Cô cũng nuôi một sinh mệnh đặc thù như thế, vì sao lại đuổi tận giết tuyệt bọn tôi? Còn nữa, tôi là một người mẹ. Một người mẹ đứng về phía con mình thì có gì là sai?”
“Đó là không còn là con của chị nữa. Vốn cuống rốn nối với nhau thai, nhau thai nối với chị. Nhưng hiện giờ, chất dinh dưỡng mà nhau thai nhận lấy là sinh mệnh của người khác, không phải chị… Nó vẫn trốn trong bụng chị, không phải bởi vì chị là mẹ nó mà chỉ vì ở trong bụng chị thì có thể che giấu hơi thở, an toàn hơn.” Hạ Vị Sương nói, “Nó muốn sinh mệnh người khác, đồng thời cũng sẽ rút cạn sinh mệnh của chị.”
Dáng vẻ khô quắt queo như biến thành thây khô trong hình ảnh tiên tri vẫn còn ngay trước mắt. Mà hiện tại, người phụ nữ mang thai này còn chưa suy yếu đến mức đó.
“Tôi nghe nói thai nhi sẽ tiết ra hormone khiến cơ thể mẹ nảy sinh tình mẫu tử*, dùng nó để đảm bảo cho sinh mệnh của mình. Chúng nó liên tục giành lấy chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ. Rõ ràng, về phương diện này, thứ trong bụng chị càng thành thạo.”
*Chắc đang nói Oxytocin. Nhưng hormone này không phải do thai-nhau thai tiết ra. Nên đọc thì đọc vậy thôi chứ độ chính xác còn phải kiểm chứng lại ==”.
Người phụ nữ co rúm, van cầu: “Không, không, đó chính là con tôi. Bên cạnh cô không phải cũng thế sao… Chúng ta có thể làm bạn. Người thường sẽ không hiểu được tâm trạng và hoàn cảnh của chúng ta. Xin cô tha cho tôi đi. Sau này nếu có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ dốc toàn lực giúp cô, được không? Xin cô. Cầu xin cô. Rõ ràng chúng ta giống nhau. Cô không thể đối xử với tôi như thế.”
Hạ Vị Sương: “Chị sai rồi. Chúng ta không giống nhau. Tôi sẽ không dùng sinh mệnh của đồng bào để nuôi Tang Lộ, cũng không trơ mắt nhìn chị ấy tổn thương đến người khác mà chẳng làm gì. Huống hồ, Tang Lộ và thứ trong bụng chị cũng không giống nhau.”
Lời nói vô tình ấy trực tiếp phân họ thành hai loại người. Vẻ sợ hãi, van cầu trên mặt người phụ nữ thoáng chốc đã biến thành lạnh nhạt: “Cô đang nói bậy gì thế? Sao cô dám nói ả này không giống? Tôi còn tưởng cô thông minh lắm, hóa ra chỉ là một kẻ ngốc tự lừa mình dối người!”
Hạ Vị Sương không hề dao động. Tang Lộ dường như đã xem kịch đủ rồi, một lần nữa vươn tay hướng về phía bụng người phụ nữ.
Chính ngay lúc này, bụng cô ta đột nhiên phình lên, biến to gấp năm lần kích thước cũ với một tốc độ nhanh đến khủng khiếp. Bản thân người phụ nữ lại mau chóng gầy đi. Gương mặt cùng đôi mắt hóp thật sâu, cánh tay tựa da bọc xương, dường như chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi mà máu thịt dưới da đã vội hóa thành chất dinh dưỡng để cung cấp cho thứ trong bụng cô ta.
Cùng lúc đó, người phụ nữ đột nhiên bật ra phía trước. Cô ta hét lên một tiếng, bởi vì hành động ấy không phải xuất phát từ ý nguyện của cô ta mà là sinh vật trong bụng đang muốn đào thoát. Cô ta phải gánh chịu những thương tổn đến từ chính bên trong. Sự đau đớn ấy khiến gương mặt cô ta trở nên vặn vẹo, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hành động lần này của nó gần như đã khiến người phụ nữ mất mạng. Cô ta ngã quỵ trên mặt đất, không cách nào cử động, song ánh nhìn vẫn dõi theo con mình.
Quái thai máu me kia la hét, nhảy lên, vọt ra cửa chạy trốn, để lại một vệt máu kéo dài. Mắt Tang Lộ lóe lên sự hưng phấn, không chút do dự cất bước đuổi theo.
Hạ Vị Sương không nỡ nhìn vào tình trạng thê thảm của người phụ nữ. Không phải cô cảm thông cho kết cục của cô ta, chỉ là vẫn chưa thể quen khi tình trạng máu me ấy xảy ra với người sống.
Hạ Vị Sương mang tấm chăn mỏng đắp lên cho người phụ nữ, che khuất phần bụng khủng khiếp kia.
“Vì sao… Vì sao lại đối xử với chúng tôi như vậy? Con tôi nó chỉ muốn sống thôi. Con người ăn động vật. Nó ăn con người. Có gì không thể?”
Hạ Vị Sương bỗng nhiên cảm thấy thật vớ vẩn. Người trước mắt này hóa ra vẫn chưa nhận thức được mình cũng là một trong số những người bị ăn sao? Vì thế, Hạ Vị Sương nói: “Không có gì không thể. Con chị ăn người. Tang Lộ muốn ăn con chị. Vậy cũng không có gì không thể.”
Người phụ nữ hít vào một hơi thật sâu, phát ra âm thanh như tiếng kéo bễ rách nát. Mất máu quá nhiều khiến cả người cô ta rét lạnh, không ngừng run rẩy. Thần trí dường như đã trở nên mơ hồ. Cô ta nói: “Tên của nó là Vân Phi. Đại phong khởi hề vân phi dương. Nó nhất định sẽ là một đứa trẻ thật ưu tú… Nó là hy vọng của tôi. Vân Phi, Vân Phi của mẹ, con vốn nên giương cánh phi cao. Bọn họ sẽ nhớ kĩ tên con sao Vân Phi…”
Đến chết vẫn mong nhớ quái thai kia. Chẳng lẽ cơ thể mẹ bị khống chế rồi sẽ không suy xét cho bản thân mình dù chỉ một chút sao?
Người phụ nữ hấp hối chợt im lặng. Sau đó, bàn tay gầy rộc tựa năm nhánh cây của cô ta túm chặt lấy tay Hạ Vị Sương, chặt như thể bộc phát toàn bộ tinh lực cuối cùng của sinh mệnh. Ánh mắt cô ta trở nên vô cùng tàn nhẫn, nhìn Hạ Vị Sương thật sâu, như muốn hoàn toàn nhìn thấu con người cô.
Người phụ nữ cười rít lên quái dị: “Cô ả kia rất đáng sợ. Cô không thể chống cự lại cô ta, cũng như tôi không thể nào chống cự được nó. Đã bao giờ cô nghĩ… nếu một ngày cô ta cũng muốn ăn người thì sao… Quái vật chính là quái vật. Đến lúc đó, cô có thể làm gì đây…”
Phịch, cánh tay người phụ nữ rũ rượi trên mặt đất. Mang theo lời nguyền rủa và trào phúng dành cho Hạ Vị Sương, cô ta chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Hạ Vị Sương nhấp môi, dùng lực giằng tay mình ra khỏi sự kềm kẹp của người phụ nữ. Có lẽ do ngồi xổm lâu quá nên khi đứng dậy, trước mắt cô tối sầm đi từng đợt. Hạ Vị Sương khom lưng đỡ tường, nghỉ một lúc lâu mới bình thường trở lại. Cô lần theo vết máu trên mặt đất mà đi ra ngoài, phát hiện quái thai kia còn chưa chạy ra khỏi siêu thị đã bị Tang Lộ bắt được. Một viên tinh thạch tròn xoe rơi trên mặt đất. Thân thể quái thai hình như đã bị mổ xẻ. Bàn tay Tang Lộ đang ở trạng thái vuốt sắc, móc từ bên trong ra một miếng thịt màu đỏ. Miếng thịt ấy chỉ to bằng bàn tay, hơi dài mảnh, chung quanh còn có hơn trăm cái râu thịt vươn dài, lúc bị moi ra còn đang từ từ ngo ngoe co duỗi.
Theo bản năng, Hạ Vị Sương phân tích một chút, rồi lại đưa ra được một kết luận khá kì quái: Này hình như là miếng thịt thăn…
Tiếp sau đó, cô thấy Tang Lộ ngửa đầu, há miệng, nuốt cả miếng thịt và tinh thạch cùng lúc.
Hạ Vị Sương: “… Ọe! Chờ đã, em rửa cho chị cái!”