Hạ Vị Sương đứng bên lan can
nhìn xuống dưới, vừa nhìn đã không nhịn được mà kinh ngạc.
Bởi vì bầy chuột quay trở về siêu thị khi nãy lại đột nhiên
tản ra, hơn nữa còn đang giết hại lẫn nhau. Quân đoàn chuột mới không lâu trước kia còn đồng tâm hiệp lực tấn công con người,
giờ bỗng dưng phát sinh nội chiến. Nếu nói Tang Lộ không hề
làm gì đó là tuyệt đối không thể nào.
Có điều như vậy cũng tốt. Như vậy thì bầy chuột sẽ không rảnh lo cắn người nữa.
Mà vấn đề này, Tang Lộ lại trả lời. Cô xòe bàn tay, trên đó là
một viên tinh thạch màu đỏ đen to cỡ trái bóng bàn.
"Đây là của chuột à?"
Tang Lộ thong thả gật đầu.
Những con chuột bên dưới thoạt trông không giống sẽ có viên tinh thạch lớn như thế, Hạ Vị Sương bèn đoán: "Chẳng lẽ bầy chuột cũng
có thủ lĩnh. Đây là của vua chuột?"
Rồi cô đỡ Kha Tiếu Tiếu vào cửa hàng, lại móc từ ba lô đằng sau
ra một chút bánh mì cùng đồ uống vừa lấy từ siêu thị đưa cho
cô nàng. Ba lô này của cô không chỉ lấy mỗi những món thực
dụng như trong xe đẩy, dù gì thì con người đôi khi cũng cần thả lỏng một chút.
Kha Tiếu Tiếu nhận lấy rồi lập tức ăn
ngấu nghiến. May mà chính cô ta cũng hiểu rõ nên chỉ ăn một
chút rồi ngưng, song tay vẫn nắm chặt bánh mì không buông.
"Đã mấy ngày rồi em không ăn không uống." Giọng cô ta khàn khàn, "Tưởng đâu mình đói chết trong đó rồi."
Hạ Vị Sương đang đứng bên cạnh chọn quần áo. Lần này ra ngoài
vốn dĩ đã định sẽ mang vài bộ quần áo trở về. Nghe Kha Tiếu
Tiếu nói vậy, cô bèn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại bị nhốt trong đó?"
Kha Tiếu Tiếu im lặng một chốc. Đồ ăn
giúp cô bổ sung thể lực. Cô lại cắn thêm hai ngụm bánh mì rồi
mới buông, bắt đầu tìm một chiếc quần mà mình có thể mặc
được.
"Nghỉ hè em làm thêm ở đây, có thuê cùng mấy
người khác một cái nhà kế bên xem như kí túc xá. Em đến cùng
với bọn họ, định qua đây tìm chút đồ ăn. Cửa sổ lầu ba phía
gần với kí túc xá của tụi em không đóng, nên tụi em bắc thang
bò qua."
Cô tìm được quần áo mới, đứng ngay sau quầy mà thay, lại nói tiếp: "Nhưng trong trung tâm thương mại có xác
sống, còn làm một người trong tụi em bị thương. Em tới tháng,
bọn họ cho là em thu hút xác sống tới, bèn dùng em làm mồi
nhử để nhốt đám xác sống đuổi theo đằng sau lại."
Kha
Tiếu Tiếu thay một chiếc áo thun xanh nhạt cùng quần jeans màu
lam, nói: "Nhưng bây giờ em hết kinh rồi, sẽ không thu hút xác
sống nữa."
Hạ Vị Sương than nhẹ trong lòng, lại không
biết nên an ủi cô nàng thế nào. Huống hồ, thời gian bây giờ
cũng khá là cấp bách, cô bèn nói: "Đó không phải lỗi của em.
Chỉ cần có động tĩnh của con người thì xác sống đều bị thu
hút. Này, giúp chị gấp lại đi."
Cô đưa mấy bộ quần áo
đã chọn sang chỗ Kha Tiếu Tiếu, sau đó đè lại cái người nãy
giờ vẫn đang từ tốn lựa đồ đẹp là Tang Lộ.
Lưu Đại Dân nhìn theo, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi: "Chỗ đó có xác sống."
Chiếc xe kia đóng cửa, chìa khóa cắm bên trong, nhưng ghế điều khiển lại nhốt một xác sống.
Hạ Vị Sương nói: "Nếu không mở được cửa xe thì thôi. Nếu mở được thì giết xác sống rồi lái xe đi. Sớm muộn gì các anh cũng
phải đối mặt với chúng. Hiện tại chỗ này không có mấy con,
còn dễ đối phó một chút. Không nhân lúc này mà bước ra bước
đầu tiên thì mai mốt phải làm sao?"
"Nhưng mà..."
"Được, tôi thử xem." Dương Đại Quân vẫn luôn im lặng thế mà lại đồng ý.
Lúc này, Lưu Đại Dân cũng không tiện nói thêm gì nữa. Hai người họ nhanh chóng chuẩn bị leo qua nóc xe, chạy ra ngoài, sau đó lại
thử mở cửa chiếc xe có nhốt xác sống kia.
Kha Tiếu Tiếu nhìn Dương Đại Quân như ngẫm nghĩ gì đó.
Vì chiếc xe này là tìm cho mấy người Lưu Đại Dân dùng, anh ta
cũng ngại làm phiền con gái người ta mãi, bèn nói để mình và Dương Đại Quân đi lấy xe.
Hạ Vị Sương cũng không khách
khí với họ. Dù sao không gian trong xe hữu hạn, đôi khi ít người lại càng linh hoạt hơn. Cô đưa ra chút ý kiến: "Hai người có
thể ngồi ngay trong chiếc xe chặn cửa này, từ từ dẫn các xác
sống bu ngoài xe chui vào kẹt cửa rồi giải quyết, sau đó lại
đi xem chiếc xe kia."
Lưu Đại Dân và Dương Đại Quân bỏ xuống túi vàng vẫn luôn đeo trên người, nắm vũ khí, bước lên xe.
Bên kia, hai người nam đang cẩn thận, dè chừng mà đối phó xác
sống. Hạ Vị Sương bên này thì lại tiếp tục tìm kiếm trong KFC. Kha Tiếu Tiếu quá yếu sức, nói nhiều một câu thôi cũng đã
mệt, không thể giúp được gì. Hạ Vị Sương bèn để cô nàng ngồi
trong KFC nghỉ ngơi. Tang Lộ thì căn bản không có khái niệm thu
thập vật tư. Chị nhảy tót lên quầy ngồi, yên lặng nhìn Hạ Vị
Sương tất bật tới lui.
Có điều thành quả thì vẫn khả quan. Hạ Vị Sương tìm được một
ít bột cà phê, lá trà, còn có một thứ như tương ớt chua ngọt. Những món này trong mắt Lưu Đại Dân bọn họ không phải đồ ăn
đứng đắn, không thèm, nhưng trong xe vẫn còn chỗ, Hạ Vị Sương
bèn lấy ra vài cái hộp, đựng mỗi thứ một ít mang đi.
Cô không lấy hết toàn bộ. Mấy thứ này có thể để được rất lâu.
Có lẽ sau này còn có người sống sót đến đây, khi đó có thể
giúp đỡ bọn họ được phần nào. Tuy nói người không vì mình,
trời tru đất diệt, nhưng đối mặt với thảm họa toàn cầu, nếu
con người vẫn không học được cách giúp đỡ lẫn nhau thì có lẽ
sẽ thật sự xong đời.
Bên kia, Lưu Đại Dân và Dương Đại
Quân vừa giết sạch những xác sống đang bu ngoài xe. Lưu Đại Dân
nắm dao cán cây lau nhà, thở hổn hển, biểu cảm hưng phấn: "Hóa ra cũng không khó tới vậy!"
Có điều khi nhìn một xác
sống ngã trên mặt đất, anh ta vẫn không khỏi lộ ra vẻ không
đành lòng. Mới không lâu trước đây, chúng nó vẫn là con người
sống sờ sờ, sống ở ngay bên cạnh mình.
Tang Lộ giơ tay, nhẹ nhàng xoa trán cô, như đang an ủi.
Hạ Vị Sương bật cười. Đúng vậy, vừa rồi tâm trạng cô quả thật
không được tốt lắm, hoặc là nói suốt đường trở về vẫn luôn
tệ. Dù rằng các cô đã tìm được rất nhiều vật tư. Dù rằng đã cứu được bạn thân của Tiểu Tuyết. Dù rằng Tiểu Trương và các cô chỉ mới quen biết nhau nửa ngày ngắn ngủi. Nhưng Hạ Vị
Sương vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu dị năng của cô hữu dụng hơn một chút thì có phải đã ngăn chặn được cái chết của
Tiểu Trương? Có phải sẽ tránh được càng nhiều những tai họa
bất ngờ?
Những suy nghĩ ấy, cô không nói với bất kì ai. Cô không muốn lan cho người khác cái áp lực của chính mình.
Có lẽ Tang Lộ không hề biết cụ thể vì sao cô lại không vui,
nhưng chị đã nhận ra, còn có hành động an ủi.
Hạ Vị Sương đang vo sạch gạo, trút vào nồi. Vì không có điện nên
đành phải dùng khí than nấu cháo. Nghe thế, cô bèn đáp lời:
"Thật ra cũng không đến nỗi. Những xác sống bình thường không
đáng sợ như chúng ta vẫn nghĩ."
"Xác sống bình thường?" Cụ bà kinh ngạc hỏi, "Chẳng lẽ còn có xác sống không bình thường nữa sao?"
Hạ Vị Sương gật gật đầu, nói phải, đúng là có xác sống không
bình thường. Sau đó, cô lại kể cho họ nghe về sự tồn tại của
cây liễu quái, chuột mắt đỏ và xác sống tiến hóa.
Hai
vị trưởng bối nghe mà liên tục trầm trồ, vậy phải làm thế
nào, giờ đã khó khăn lắm rồi, nào ngờ trên đời này còn có
những sinh vật càng đáng sợ hơn nữa!
Hạ Vị Sương nhân cơ hội chạm vào tay cụ bà, không có phản ứng gì. Tiếp sau đó,
chị Lưu nấu đồ ăn xong, cô phụ mang lên. Khi chạm phải tay chị
Lưu, dị năng vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng chịu rục rịch.
Hạ Vị Sương hắng giọng, biết không nên bắt nạt trẻ em, như thế sẽ khiến trẻ em sinh ra tâm lí phản nghịch, thế nên cô nói: "Em
ngoan đi, chiều chị thưởng đồ ăn vặt."
"Dị năng của chị á?" Nói đến đây, Hạ Tình Tuyết lại không tự chủ được mà đè thấp giọng, lén lén lút lút như thể đang nói
chuyện gì vô cùng mờ ám.
Hạ Vị Sương gõ trán cô nàng: "Phải, là dị năng của chị."
Cô ngồi xuống mép giường, cau mày xoa huyệt Thái Dương: "Chỉ là
chị thấy không đầy đủ lắm. Nếu dị năng của chị lợi hại hơn
một chút, nếu chị có thể điều khiển được dị năng thì hay
quá..."
Hạ Tình Tuyết không biết nên an ủi chị họ như
thế nào. Đối với cái gọi là dị năng này, mấy người các cô
đều lạ lẫm. Phía trước sương mù dày đặc, còn đang mò mẫm qua
sông, chẳng ai đưa ra được đề nghị gì.
Đúng lúc này,
Tang Lộ sà xuống bên cạnh Hạ Vị Sương, nghiêng đầu tựa vào vai. Lòng bàn tay cô bỗng dưng xuất hiện một viên tinh thạch màu
xanh lá nhạt, đồng thời cũng áp viên đá ấy lên trán Hạ Vị
Sương.
Lần thứ hai. Đây đã là lần thứ hai Tang Lộ làm ra hành động này.
Hành động này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Lần này, Hạ Vị Sương không tránh đi bàn tay của Tang Lộ. Cô nhớ
lại hành động của chị lần trước, không phát hiện có gì lạ
thường. Nhưng lần này... nó xảy ra khi cô nói muốn dị năng của
mình lợi hại hơn một chút.
Đây không phải hành động
nhằm khoe chiến lợi phẩm ngay sau khi vừa săn thú. Viên tinh
thạch màu xanh lá nhạt này là của cây liễu quái, mà Tang Lộ
giết chết cây liễu quái đã rất lâu.
Hạ Vị Sương chợt
nhớ ra, Tang Lộ bình thường không ăn uống gì mấy, nhưng sinh vật muốn hành động thì ắt phải tiêu hao năng lượng. Chị đã ăn
không ít tinh thạch, cho nên nguồn năng lượng của Tang Lộ là đến từ tinh thạch.
Chẳng lẽ... chị là muốn để cô thử hấp thu năng lượng trong tinh thạch?
Cắn thì cắn không nổi rồi. Nuốt trọng chắc cũng sẽ không tiêu. Như vậy phải làm sao cô mới có thể hấp thu?
Hạ Vị Sương đưa tay đón lấy viên tinh thạch, nói: "Chị muốn em hấp thu nó đúng không?"
Tang Lộ nhoẻn miệng cười, gật gật đầu.
Lời hồi đáp rõ ràng ấy khiến tâm trí Hạ Vị Sương run lên. Cô nói: "Được, em nhất định sẽ làm được."