Hạ Vị Sương lắc đầu: "Tôi không rõ
lắm. Chỗ này nhìn không giống như là do con người gây ra." Tuy
không có nhiều chứng cứ nhưng Hạ Vị Sương vẫn nói ra hết những suy đoán của mình.
Có điều nơi này trông im ắng, nào
có chuột bọ gì? Lưu Đại Dân bọn họ không để trong lòng, cũng
không hỏi tiếp nữa mà bắt đầu đẩy xe tìm kiếm những thức ăn
còn nguyên trong siêu thị.
Sau đó trở về, chuẩn bị chuyển tiếp lần hai.
Khi cô trở lại siêu thị, đẩy xe đẩy trống tiếp tục tìm kiếm đồ
ăn thì mới phát hiện siêu thị này thoạt trông thì đồ ăn khắp
nơi nhưng thật ra những thứ không hư lại tương đối tiện lợi căn
bản không được bao nhiêu. Lưu Đại Dân bọn họ cũng thế, chỉ tìm
được một ít, hoàn toàn không cách nào thỏa mãn.
Không
biết tự bao giờ, anh chàng dân văn phòng đã đứng trước một
cánh cửa trong góc. Anh ta nói: "Trước kia tôi có làm ở siêu
thị một thời gian. Bình thường siêu thị đều có kho trữ hàng.
Chúng ta đến thẳng kho hàng lấy đồ, càng tiện!"
Căn cứ vào kinh nghiệm của anh ta thì cánh cửa này chính là cửa kho hàng.
Anh chàng văn phòng giữ chặt tay nắm cửa, kéo kéo một chút theo
bản năng, miệng còn đang nói: "Có điều Dương Đại Quân anh phải
mở cửa trước... A!"
Cửa... sao chẳng cần cạy khóa đã mở ra rồi?
Mọi người đều sửng sốt. Dương Đại Quân đứng ngay bên cạnh anh chàng văn phòng, Lưu Đại Dân thì tiến lên một bước theo bản năng.
Bỗng nhiên, anh chàng dân văn phòng phát ra tiếng kêu sợ hãi. Trong
giây phút ấy, một làn sóng đen trào ra từ khe cửa. Cửa 'rầm'
một tiếng bật mạnh ra ngoài. Bàn chân anh chàng dân văn phòng
lập tức bị bao phủ.
Nhìn kĩ lại, kia nào phải sóng
nước gì, rõ ràng chính là vô số con chuột đen thùi, chen chúc! Vô cùng to lớn, mắt lóe ánh đỏ, chí chít không ngừng.
Mọi người đều bị hoảng sợ. Anh chàng văn phòng kêu rên càng thê
lương. Bọn họ liều mạng chạy ra ngoài, bởi vì bầy chuột kia
thật sự quá nhiều, vẫn không ngừng tràn ra mỗi giây, dường như
vĩnh viễn cũng không hết.
"Tang Lộ!" Không rõ chị đang nghĩ gì, Hạ Vị Sương lo lắng gọi một tiếng.
Tiếng gọi ấy vừa phát ra, Tang Lộ đã lập tức quay đầu, 'xoạt' một tiếng vọt về phía này.
Thể lực của Lưu Đại Dân và Dương Đại Quân đều tốt hơn Hạ Vị Sương, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp. Đặc biệt là Dương Đại Quân, vừa
rồi đứng ngay bên cạnh anh chàng dân văn phòng nhưng cuối cùng
vẫn nhanh chân thoát nạn.
Chỉ trong mấy giây, khoảng cách giữa bọn họ đã gia tăng đáng kể. Nhưng ngay sau đó, Tang Lộ
đột nhiên bế Hạ Vị Sương lên. Trong tiếng kinh hô ngắn ngủi của
Hạ Vị Sương, mấy xúc tu mọc ra từ sau lưng Tang Lộ, móc lấy lan can phía trên, 'vèo' một tiếng bay vọt lên. Ngay lập tức, các
cô vượt mặt hai người kia mà đi đến tầng một. Lưu Đại Dân tụt
lại sau cùng, mồ hôi đầy đầu, khổ không nói nổi.
Vừa
trở lại tầng một thì bầy chuột chi chít đã theo thang máy
chạy lên. Hạ Vị Sương được Tang Lộ ôm trong lòng, chỉ cảm thấy
tầm nhìn lúc cao lúc thấp. Hóa ra là Tang Lộ mang cô tiếp tục
tiến lên phía trước, chỉ thoắt mấy cái, các cô đã vọt từ cửa vào siêu thị bên dưới lên đến tầng ba. Hạ Vị Sương chỉ kịp
nói với hai người kia một câu đến KFC tập hợp đã bị Tang Lộ
đặt trên nóc lầu ba.
Vô số những con chuột đen thùi, đỏ
mắt lan tràn với tốc độ khủng khiếp. Lưu Đại Dân và Dương Đại
Quân chạy đến góc khuất trong tầm quan sát của Hạ Vị Sương.
Tang Lộ buông Hạ Vị Sương, rồi bỗng nhiên nhảy qua lan can, thả
người rơi xuống.
Hạ Vị Sương vươn tay bắt lấy theo phản
xạ, không dính. Sợi tóc đen mượt mà trượt qua kẽ hở ngón tay.
Cô đành trơ mắt nhìn cái người váy đỏ kia rơi vào giữa đàn
chuột.
Lấy nơi Tang Lộ rơi xuống làm tâm, đám chuột vội
tản ra thành một vòng tròn như gặp phải thiên địch. Nhưng ngay
sau đó, chúng nó lại phát ra tiếng gào rống uy hiếp, rồi chen
chúc nhau mà vây hướng Tang Lộ một lần nữa.
Tang Lộ nắm trong tay con dao mà Hạ Vị Sương đưa ban nãy, nhìn cũng chẳng
thèm nhìn đám chuột bên chân. Vô số bóng mờ bay múa, cô trở
xuống siêu thị bên dưới.
Hạ Vị Sương vịn lan can, nhìn
theo bóng dáng Tang Lộ biến mất ngay cửa thang máy. Phía sau
chị là một loạt những xác chuột chết ngả nghiêng. Không biết
Tang Lộ đã làm gì mà sau khi chị xuống thang máy, phần lớn
đám chuột trào ra thế mà lại quay đầu trở về siêu thị dưới
tầng hầm.
Tang Lộ rất mạnh, Tang Lộ rất lợi hại, mình
đi cùng mới làm liên lụy đến chị... Hạ Vị Sương siết chặt lòng bàn tay, cố dằn xuống nỗi lo lắng trong lòng.
Cô ở lầu ba, không nhiều chuột bò lên nhưng lại dị thường hung mãnh, một chút cũng không sợ người. Hạ Vị Sương bê mấy bồn hoa bày
trước các cửa hàng, đập bẹp chúng nó, lại dùng dao cán cây
lau mà đâm chết những con chuột nhào tới.
Tiếng va chạm vang lên cách đó không xa. Hạ Vị Sương bước qua xem, kinh ngạc phát hiện có một cửa hàng nhốt mấy xác sống bên trong.
Nhưng đó chưa phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính
là trong cửa hàng còn có một cô gái!
Đó là một cửa
hàng bán đồ chơi. Cô gái kia thông minh đẩy mấy kệ hàng gác
vào nhau, tạo thành một khu vực an toàn hình tam giác để mình
trốn bên trong, tránh né những đòn tấn công đến từ xác sống.
Số xác sống vây quanh cô ta ước chừng có bốn con, bên cạnh còn
một thi thể rớt đầu.
"Cứu với. Cứu tôi với..." Cô gái
không biết đã trốn ở đây mấy ngày, ôm đầu gối, cả người lộ ra hơi thở tuyệt vọng. Cô phát ra những tiếng kêu yếu ớt mà máy
móc, như thế lời cầu cứu ấy chỉ là một thủ tục chứ căn bản
không ôm chút hy vọng nào.
Cô gái rúc giữa kệ bày hàng bỗng nhiên im bặt. Cô ta chậm rãi
ngẩng đầu, nhìn ra ngoài qua khe hở giữa các kệ. Dường như ngay chính bản thân người cầu cứu cũng không ngờ mình lại thật sự được cứu.
Xác sống nhào ra không chút do dự. Hạ Vị
Sương chạy nhanh dẫn chúng nó đến toilet, sau đó đè cửa toilet,
kẹp chặt xác sống trong kẹt cửa, một dao đâm vào hốc mắt đã
thối rữa. Giải quyết xong hai con quái vật đuổi theo, Hạ Vị
Sương lại chạy trở về, dùng dao cán cây lau thọc chết một con
khác.
Cô gái trong tiệm bất chợt đứng dậy, dùng lực
đẩy ngã kệ hàng, đè xác sống cuối cùng bên dưới. Rồi cô ta
cầm lấy một mô hình tháp Eiffel, cách kệ hàng mà đè mạnh vào miệng xác sống nhờ sức nặng của cơ thể. Tiếp sau đó, cô ta
đứng dậy, lảo đảo đi mấy bước rồi té lăn ra đất. Hạ Vị Sương
thấy mặt sau quần cô ta có vết máu khô sẫm màu.
"Cô sao
rồi?" Hạ Vị Sương bước qua đỡ lấy người nọ. Nói thật, cô có
hơi lo cô gái này đã bị xác sống làm bị thương. Nếu thế thì
dù cứu được cũng chẳng còn ý nghĩa. Vì vậy, Hạ Vị Sương vén tóc mái cô nàng lên, lại phát hiện cô gái này trông có phần
quen mắt.
Trí nhớ của Hạ Vị Sương rất tốt. Cô nghĩ ra ngay, đây chính là bạn cùng phòng đại học của Tiểu Tuyết!
"Kha Tiếu Tiếu?"
Các cô từng gặp qua vài lần thông qua Hạ Tình Tuyết. Hạ Vị Sương
nhớ rõ cô bé này. Mỗi lần gặp mặt, cô nàng đều vô cùng ham
học mà thỉnh giáo cô một số vấn đề.
Nhưng Kha Tiếu Tiếu lại đột nhiên thụt lùi, nhìn ra sau lưng Hạ Vị Sương với vẻ mặt hoảng sợ.
Hạ Vị Sương quay đầu. Cô thấy Tang Lộ đang khoanh tay đứng bên lan
can lầu ba, nghiêng đầu nhìn về phía mình. Cô nhìn cô gái trong
lòng, lại nhìn Tang Lộ. Tang Lộ mỉm cười, không nói một lời.