“Tôi cảm thấy con
gái đừng nên đi.” Anh chàng dân văn phòng mang mắt kính, thoạt
trông có vẻ thư sinh nói, “Bên ngoài quá nguy hiểm. Mấy gã trai
tụi tôi đi là được rồi.”
Hạ Vị Sương biết suy nghĩ như
anh ta rất bình thường. Trên thực tế, nếu không có Tang Lộ, Hạ
Vị Sương cũng sẽ nhận định mình không thích hợp đi ra ngoài.
Thể năng của cô rất kém, chạy không nhanh lại còn yếu sức, ra
ngoài chỉ biết liên lụy người khác. So với bôn ba bên ngoài thì Hạ Vị Sương tương đối thích hợp ở lại chỉ huy. Nhưng có Tang
Lộ, điểm yếu của cô đã được bù đắp, đồng thời, cô tự ra
ngoài sẽ càng linh hoạt hơn.
Hạ Vị Sương bèn nói: “Bọn
tôi từ bên ngoài đến, có càng nhiều kinh nghiệm đối mặt xác sống.
Tôi cho rằng so với mọi người từ đầu vẫn luôn nấp trong khách
sạn đây thì tôi có nhiều ưu thế hơn.”
Về phần thân phận
dị nhân, Hạ Vị Sương còn đang lưỡng lự không biết có nên nói ra hay không. Dị năng của cô nhiều lúc chỉ là râu ria. Dị năng của Tiểu Tuyết làm không tốt sẽ khiến người khác ghen ghét. Dị
năng của Nhạc Nhạc không đến thời khắc mấu chốt thì tuyệt đối không thể để lộ. Vốn mọi người sẽ không đi cùng nhau lâu, thế
nên không cần thiết phải cho bọn họ biết. Nhưng hẳn là có thể
nói Tang Lộ là một dị nhân rất mạnh. Như vậy nếu Tang Lộ đột
nhiên biến hình thì mọi người cũng có chuẩn bị tâm lý, hơn
nữa còn có thể hù dọa một số kẻ có ý đồ xấu.
Song,
nên nói như thế nào thì Hạ Vị Sương vẫn chưa nghĩ kĩ. Cũng
không rõ bọn họ có biết đến sự tồn tại của dị nhân hay không. Sau, có một chuyện xảy ra khiến cô quên luôn việc này.
Lời Hạ Vị Sương nói là sự thật không cách nào phản bác. Anh
chàng dân văn phòng ngẫm nghĩ rồi cũng thôi, không khuyên nữa,
chỉ nói: “Vậy được rồi. Đến lúc đó có chuyện thì cũng đừng
trách tôi không báo trước.”
Một chiếc ô tô con, số người
chở được thật sự không nhiều lắm. Băng sau chen chúc một tí có thể ngồi ba người. Tất cả đều nhất trí cho rằng càng nhiều
người đi sẽ càng an toàn, vì thế, bọn họ muốn chọn ra thêm
một người nữa. Già yếu, bệnh tật được loại trừ đầu tiên.
Diệp Thần lại mất tích, cuối cùng chỉ còn người đàn ông trung niên đến trước bọn Hạ Vị Sương ba hôm là thích hợp nhất. Anh
ta tên Dương Đại Quân, ít nói, giản dị, nhưng thoạt trông có vẻ
hung ác, không dễ chọc.
Nhưng
trước khi xuất phát, bọn họ cần phải thay lốp. Vũ khí của họ cũng đều là tự chế, cột dao vào cán cây lau nhà hoặc là
trực tiếp cầm cây dao phay. Nhóm người vừa đẩy bàn ghế chặn
cửa, cẩn thận định ra ngoài dời xe đến cạnh cửa lại thay lốp
thì Anna đã bịch bịch chạy từ trên lầu xuống.
Cô ta khóc lóc nói: “Thật sự không thấy Diệp Thần!”
Chị Lưu an ủi: “Không chừng cậu ta trốn đâu đó thôi.”
“Không đâu!” Anna nhìn thẳng về phía Hạ Vị Sương, tức giận nói, “Tối qua anh ấy nói chuyện với các cô ở hành lang. Ngoài tôi ra thì cũng chỉ có các cô từng gặp ảnh. Cô nói thật cho tôi, rốt
cuộc cô có biết Diệp Thần đi đâu không?”
Hạ Vị Sương lắc đầu.
Anna lại không tin. Có lẽ vì Hạ Vị Sương chính là khúc gỗ cứu
mạng cuối cùng mà cô ta có thể bám víu, thế nên mới khăng khăng
không chịu buông: “Tôi biết anh ấy trêu chọc các cô, chắc chắn
đã khiến các cô không vui. Ngoài hai người ra, ảnh cũng đâu có
chọc ai khác!”
Nói đoạn, Anna lại kích động muốn túm
lấy tay Hạ Vị Sương, không chịu để cô đi. Cô ta vẫn hoài nghi là bọn Hạ Vị Sương đã làm gì Diệp Thần.
“Bên ngoài nguy
hiểm như thế mà các cô còn đến được đây, chắc chắn là có
chuẩn bị. Tôi thay Diệp Thần xin lỗi các cô được chưa… A!”
Bàn tay với bộ móng được sơn tỉ mỉ của Anna muốn túm lấy Hạ Vị
Sương nhưng không được, ngược lại còn bắt trúng một thứ mềm
mềm, lành lạnh khác. Cô ta cúi đầu nhìn xuống, sửng sốt trong
thoáng chốc, phát hiện thứ mình chụp phải vừa quỷ dị lại ghê tởm mới nhịn không được mà thét lên.
Tang Lộ tựa lên
lưng Hạ Vị Sương, mỉm cười, áp mặt vào tóc người trong lòng.
Xúc tu mềm mại bất chợt cuốn lấy cánh tay Anna, rồi dùng một
sức mạnh người thường không cách nào chống cự mà soạt, ném
văng cô ta ra ngoài.
Tất cả diễn ra quá bất ngờ, đến
nỗi những người còn lại trơ mắt thấy hết cả quá trình rồi
vẫn chưa kịp phản ứng lại giữa Tang Lộ, xúc tu và Anna có mối liên quan thế nào.
Anna văng ra, té lên chiếc sô pha trong
phòng khách, lại vì quán tính quá mạnh mà lăn nửa người khỏi tựa lưng sô pha, ngã sấp. Chiếc sô pha đỡ được cô ta khá mềm,
tuy nói cũng va đập đôi chỗ nhưng nhìn chung thì không có gì
nghiêm trọng.
“Dị nhân?” Anna lau nước mắt, hoài nghi nói, “Hóa ra các cô là dựa
vào đó mà rong ruổi bên ngoài. Cô ta lợi hại như thế, hại chết Diệp Thần chẳng phải dễ như trở bàn tay rồi sao?”
Hạ
Vị Sương cau mày, nói: “Cô Anna, phiền cô đừng bôi nhọ người
khác khi không có chứng cứ. Bạn trai của cô đối với chúng tôi
mà nói chỉ là một người qua đường râu ria.”
Anna sợ hãi nói: “Nhưng anh ấy đã ghẹo cái người bên cạnh cô. Ai biết các người có ghim ảnh hay không…”
“Nana, tạm thời em đừng nói nữa.” Chị Lưu gượng gạo vỗ vỗ tay Anna,
nói, “Thật ra chị vẫn không tiện nói cho mọi người, bởi vì
chị cũng không muốn hoài nghi lung tung khi không có chứng cứ.”
“Chị có ý gì?” Anna rưng rưng nhìn sang chị Lưu.
“Không thể nào.” Anna chật vật che mặt, không nói nên lời, chỉ có
thể không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ ‘không thể nào’, “Không
thể nào, anh ấy sẽ không bỏ tôi mà đi một mình…”
Hạ Vị Sương liếc cô ta lần nữa, đoạn quay sang nói với mọi người: “Không còn sớm nữa, nên xuất phát thôi.”