Sau lưng Tang Lộ là một quái vật đang thoi thóp nằm trên mặt đất.
Cả người cô ta nhầy nhụa máu me và thương tích, thê thảm đến
mức người ta không nỡ nhìn.
Nửa người trên của quái vật
là hình người, kích thước cũng như bình thường, từ eo trở
xuống lại nối với thân nhện. Tám cái chân nhện bị đứt hết năm, thân thể khẽ run rẩy, song đã không còn sức giãy giụa.
Đó là Châu Châu, là vong linh của Kha Tiếu Tiếu, là kẻ sát nhân
tàn nhẫn, cũng là người cô độc, không được tròn vẹn.
Tang Lộ không giết ngay khiến Hạ Vị Sương khá kinh ngạc. Cơ mà thế
cũng tốt, có thể giao Châu Châu cho Thượng tá Dương xét xử.
Người mà Châu Châu gây tổn thương sâu sắc nhất không phải bọn Hạ Vị
Sương. Hạ Vị Sương có điều thua thiệt cô ta, lòng không nỡ, nhưng cô hiểu mình không có tư cách thay mặt người khác tha thứ cho
cô ta, thế nên giao cho mấy người Thượng tá Dương xử lí là
thích hợp nhất.
Dưới tình huống ấy, ưu khuyết
điểm gì cũng bộc lộ rõ rệt. Càng đấu, khoảng cách giữa hai
người càng chênh lệch. Dù rằng đối với những dị nhân bình
thường, Châu Châu có lực phòng ngự cao, lực công kích cao, lại
còn thần bí khó lường, nhưng loài sinh vật dị thường như họ
vẫn có điểm mạnh riêng. Năng lực lợi hại nhất của Châu Châu
chính là khống chế. Cô ta có thể khống chế không gian, khống
chế con người, khống chế xác sống, duy chỉ không khống chế
được Tang Lộ. Cô ta có thể tạo ra sương mù, có thể chạy trốn
thật nhanh, có thể điều khiển tất cả con rối trong trận cùng
lúc. Nếu nói Châu Châu là hệ khống chế, vậy Tang Lộ chính là
hệ cận chiến.
Khi Châu Châu bị Tang Lộ đuổi sát, năng lực thần bí, khó lường không thể phát huy. Cho dù bản thân cô ta
đã mạnh hơn dị nhân bình thường rất nhiều nhưng dưới sự áp
đảo về sức mạnh, cũng chỉ có duy nhất một kết cục.
Chiến đấu ở cường độ càng cao thì sức chịu đựng cũng tiêu hao càng nhanh chóng. Dần dà, Châu Châu nhận ra cái chết đã cận kề.
Cảm xúc u ám, tuyệt vọng không ngừng nảy sinh. Trong khoảnh
khắc ấy, sự hận thù đã lên đến đỉnh điểm. Cô ta dùng quyết
tâm to lớn cùng toàn bộ sức mạnh để ứng chiến với Tang Lộ,
rồi lại thua trận nhanh chóng, bảo sao cô ta có thể cam tâm?
Châu Châu không muốn chết. Cô ta muốn Tang Lộ phải chết!
Vì sao không có ai bảo hộ cô ta? Vì sao không ai đứng ra yêu thương
cô ta? Vì sao cô ta không cảm nhận được tình yêu từ những người
thân mà mình khống chế?
Sự hận thù đó không chỉ áp lên
mỗi Tang Lộ mà tất cả mọi người, bất luận còn sống hay đã
chết, cô ta đều hận!
Cô ta muốn trả thù hết bọn họ, trả thù tất cả mọi người, vậy nên không thể chết, cô ta không thể chết được...
Máu làm nhòe đi đôi mắt, thế giới cũng biến thành màu máu. Châu
Châu không muốn chết. Cô ta muốn sống sót, trả thù người khắp
cả thiên hạ. Nếu tất cả họ đều không yêu mình, vậy khiến họ
chết đi trong đau khổ, biến thành “người thân” của mình!
Vì thế, Châu Châu lừa Tang Lộ, lợi dụng Hạ Vị Sương mà Tang Lộ quan tâm nhất.
Châu Châu nói con rối của cô ta đã bắt được Hạ Vị Sương, nếu Tang
Lộ giết cô ta, như vậy con rối cảm nhận được cái chết của cô
ta sẽ xuống tay với Hạ Vị Sương.
Tang Lộ nhìn về phía Châu Châu lúc này hãy còn thở dốc bằng ánh mắt u ám, khấp khởi
vui mừng mà lẩm bẩm: “Chị nghĩ, phải chăng cứ chờ đến lúc nó tự chết đi thì cũng được? Nhưng mãi nó vẫn không chết. Cơ mà
không sao, Sương Sương không bị bắt, giờ giết nó được rồi!”
Ra là vậy. Không phải Tang Lộ không giết Châu Châu mà là đợi đến lúc tìm được mình mới giết!
Hạ Vị Sương vừa nghe Tang Lộ nói xong, còn chưa kịp phản ứng lại
thì đã thấy Tang Lộ cử động đám xúc tu đang quấn quanh người
Châu Châu, chia ra cuốn lấy cánh tay, eo cùng đám chân của cô ta,
trông như muốn xé nát, phanh thây!
Dù có suy yếu đến mức
nào, Châu Châu cũng không giữ im lặng nổi nữa. Cơ thể cô ta bị
kéo bay lên không trung, lập tức hét lên sợ hãi: “Hạ Vị Sương,
chị Vị Sương, cứu em với! Cứu em với. Em biết chị sẽ cứu em.
Em biết, em biết mà. Chị đã từng cứu em một lần, giờ nhất
định cũng sẽ cứu em lần nữa, đúng không? Cứu em với!”
Châu Châu thê lương kêu gào Hạ Vị Sương cứu mình. Trong lòng cô ta,
Hạ Vị Sương chính là người duy nhất sẽ ra tay cứu giúp. Quá
khứ là vậy, hiện tại cũng vậy. Thế nên cô ta lừa Tang Lộ, nếu khiến Tang Lộ trực tiếp từ bỏ chuyện giết mình thì tốt quá, nếu Tang Lộ vẫn không tha thì vẫn còn gặp lại được Hạ Vị
Sương, cũng có đường sống.
Chỉ có Hạ Vị Sương. Cô ta hy vọng, khát cầu chị Vị Sương có thể cứu mình một lần nữa.
Tiếng gào của Châu Châu khiến Hạ Vị Sương nhận ra tình thế cấp
bách. Cô vội ôm eo Tang Lộ, la lên: “Từ đã Tang Lộ. Khoan hẵng
giết cô ta!”
Tang Lộ thoáng nghi hoặc nghiêng người nhìn
xuống. Mái tóc dài đen như mực xõa trên vai, khiến gương mặt cô
trông trắng bệch như giấy. Tuy đã chiến thắng nhưng Tang Lộ hẳn
cũng bị thương, đương nhiên đã phải tốn rất nhiều công sức mới
trói được Châu Châu mang về.
Hạ Vị Sương nắm tay Tang Lộ,
đau lòng ôm chặt, muốn cho Tang Lộ một chút ấm áp. Cô nói: “Em
biết chị không màng để ý người khác, nhưng Kha Tiếu Tiếu biến
thành thế này cũng có liên quan đến chúng ta. Mình không tận
tay giết cô ta, xem như chấm dứt hết thảy ân oán trong quá khứ
kể từ hôm nay. Giao cô ta cho mấy người Thượng tá Dương, Thượng
tá Dương sẽ đưa ra quyết đoán công bằng. Chuyện nào ra chuyện
đó, nợ ai nấy trả, thế có được không?”
Dường như cô đã lờ
mờ hiểu ra gì đó, nhưng lại không thật sự rõ ràng. Cơ mà trí
tuệ của cô bảo rằng, nếu bây giờ giết con nhện ngay thì con
nhện sẽ để tại dấu vết càng sâu đậm trong lòng Sương Sương.
Không không không, không muốn thế. Tang Lộ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu lia lịa như cái trống bỏi.
Hạ Vị Sương có hơi rầu rĩ, cho rằng Tang Lộ đang phản đối mình,
bèn nhẹ nhàng ôm lấy đối phương mà giải thích: “Không phải em
muốn xin xỏ cho cô ta, chẳng qua là giao cho Thượng tá Dương thì
có lợi hơn. Ông ta có thể tập họp rất nhiều dị nhân, lắng nghe ý kiến từ mọi người, nói không chừng sẽ cứu được Lục tiên
sinh.”
Những con rối khác đã đánh mất bản thân, khả năng
cứu được có lẽ là rất thấp, nhưng Lục tiên sinh vẫn giữ được
ý thức tự chủ.
Tuy luôn miệng nói không muốn sống nhưng
Lục tiên sinh cũng chưa chủ động tìm đến cái chết bao giờ. Nếu được, Hạ Vị Sương hy vọng ông ta có thể tự quyết định sự
sống chết của bản thân chứ không phải bị buộc phải chết.
Thương lượng xong, Hạ Vị Sương lại nhìn sang Châu Châu. Cô không đành
lòng mà chuyển mắt, hỏi: “Tang Lộ, giờ cô ta còn năng lực phản kích không?”
Thấy bên đây đã nói xong, Châu Châu càng cảm thấy tuyệt vọng. Cô ta
ý thức được rằng Hạ Vị Sương tuy ngăn cản việc Tang Lộ tra tấn mình đến chết nhưng vẫn không có ý định bỏ qua cho cô ta.
“Hạ Vị Sương, chị cứu em đi. Em không thể chết được. Em thật sự không thể chết được!”
“Ồn quá.” Hai tay Tang Lộ nhét hết vào tay áo Hạ Vị Sương để sưởi ấm. Cô lạnh giọng nói một câu, sau đó, những cái xúc tu quấn
quanh người Châu Châu bắt đầu hành động. Vảy nhuốm máu, đầu có
gai nhọn, cái xúc tu kia từ từ đâm vào tai Châu Châu một đoạn,
sau đó dừng lại.
Lục tiên sinh ngồi dưới tán cây. Mèo
mập Đại Vương lại nhảy lên nằm trên đầu gối ông ta, cổ họng
phát ra những tiếng rù rù. Lục tiên sinh một lòng lo vuốt mèo, dường như cuộc nói chuyện bên này hoàn toàn không liên quan gì
đến mình.
Hạ Vị Sương quay đầu nhìn Lục tiên sinh một cái, có phần thương cảm: “Thật sự không thể thả ông ấy sao?”
Hạ Vị Sương biết Châu Châu hẳn là đã nói thật. Khi Tang Lộ còn
chưa mang Châu Châu đến thì cô đã âm thầm sử dụng dị năng với
Lục tiên sinh. Cô muốn nhìn xem tương lai của ông ta, nhưng ông ta
không có tương lai.
Thấy vẻ thương tâm trên mặt Hạ Vị
Sương, Châu Châu lại cảm thấy vừa sung sướng vừa ghen tị đến
điên cuồng. Cô ta phát ra tiếng cười the thé, hỏi: “Chị đã không muốn ông ta chết, cớ sao lại không chịu cứu tôi?”
Hạ Vị
Sương trầm tĩnh nhìn Châu Châu, đoạn nói: “Thế thì Châu Châu, cô
có thể cảm nhận được tình cảm lo lắng cho người khác hay
không?”
Châu Châu quay đầu nôn một ngụm máu, sau đó nhìn
Hạ Vị Sương bằng ánh mắt u ám. Đột nhiên, biểu cảm trên mặt cô ta trở nên điềm đạm, đáng yêu: “Chị Vị Sương, chị cứu em đi.
Đương nhiên là em biết lo lắng cho người khác chứ. Em không muốn
giết người, đều do Cố Mẫn Chi ép em. Chị cứu em đi, em nhất
định sẽ sửa. Em nhất định sẽ làm người tốt!”
Tang Lộ quay ngoắt lại mách: “Nó nói dối!”
Hạ Vị Sương thở dài.
Sợ Hạ Vị Sương không tin, Tang Lộ còn lấy mình ra làm ví dụ: “Hồi trước chị cũng lừa em như vậy. Đừng tin!”
“Không ổn. Sao cô ta vẫn còn sử dụng được dị năng? Không được để cô ta chạy thoát!”
Nhận được sự nhắc nhở, người hành hình vội dùng vũ khí nóng với hỏa lực lớn nhắm ngay đầu Châu Châu. Tất cả đều cho rằng cô ta muốn dùng dị năng dịch chuyển không gian để chạy trốn, nhưng
từ đầu mọi người đã nhốt riêng cô ta, căn bản không tiếp tế
một thứ gì, hiện tại năng lượng và thể lực của cô ta đã cạn
kiệt, hẳn là không sử dụng được dị năng mạnh mẽ như thế mới
phải.
Không kịp nghĩ nhiều. Sương mù phát tán với tốc
độ cực nhanh. Gần như chỉ trong nháy mắt, nó đã bao phủ toàn
bộ quảng trường. Chưa đến nửa phút thì cả căn cứ đã phủ đầy
sương mù.
Châu Châu thầm cắn răng. Sở dĩ không nói năng lực đó ra chính là vì cô ta không muốn bị nhốt. Cô ta còn mong bọn họ sẽ thả mình đi nữa kia kìa!
Nhưng vì
sao Hạ Vị Sương lại có thể đối xử tốt với Tang Lộ? Trước kia
Tang Lộ hại chết cô ta, Hạ Vị Sương còn nguyện ý bao dung, yêu
quý Tang Lộ. Cớ sao đến mình thì lại tàn nhẫn như thế?!
Châu Châu bắt đầu lắc đầu. Cô ta kêu rên đau đớn: “Vì sao lại đối xử với tôi như vậy... Không không...”
Đột nhiên, Châu Châu nở một nụ cười ác liệt: “Đúng rồi, Hạ Tình
Tuyết. Hahaha... Cô ta dựa vào đâu mà bỏ mặc tôi chứ? Cô ta có
lỗi với tôi. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!”
Mấy cái râu của Tang Lộ ở gần, Hạ Vị Sương thấy rõ những cái
vảy rách toác cùng vết thương trên đó. Cô không khỏi đau lòng
nâng chúng lên: “Có phải đau lắm không?”
Đau, hay là không
đau? Nếu nói đau thì Sương Sương sẽ quan tâm mình hơn. Nếu nói
không đau, Sương Sương sẽ cảm thấy mình lợi hại. Đau hay không
đau, đây là một câu hỏi khó.
Tang Lộ cau mày, hết sức buồn rầu. Không biết nên chọn cái nào mới tốt.
Hạ Vị Sương cũng không phải thật sự muốn Tang Lộ trả lời mình.
Cô nâng xúc tu của chị lên, thổi thổi những chỗ bị thương: “Phù phù phù, không đau không đau. Tụi mình về ăn ngon, bồi bổ lại
cho Lộ Lộ.”
Cô ta dùng chút sức lực cuối cùng để mà vùng dậy, xoay người
lảo đảo chạy đi mấy bước. Hạ Tình Tuyết cũng chống đất đứng
lên: “Tiếu Tiếu!”
Cô tuyệt vọng gọi lên Châu Châu, nghĩ
thầm không thể, không thể tiếp tục sai nữa. Cô phải đuổi kịp
Tiếu Tiếu, chấm dứt hết mọi lỗi lầm!
Khi Châu Châu đẩy
Hạ Tình Tuyết, Tang Lộ đã định ra tay. Hạ Vị Sương bắt lấy
xúc tu của Tang Lộ lắc nhẹ: “Đừng.”
Các cô đứng đó,
nhìn hai cô gái trước mắt. Châu Châu chạy rất chậm, chỉ vài
bước, Hạ Tình Tuyết đã bắt kịp, tay cầm khẩu súng.
Đột nhiên, Châu Châu ngừng lại. Cô ta đứng đó, xoay người, nhìn Hạ
Tình Tuyết bằng ánh mắt quyến luyến: “Hình như hơi muộn
rồi...”
Hạ Tình Tuyết chỉa họng súng ngay Châu Châu, nhưng cô nàng khóc dữ dội như thế, căn bản không thể nhắm chính
xác: “Tiếu Tiếu, cậu đừng ép mình.”
Các dị nhân chạy đến, kích động bao quanh cô mà hoan hô.
“Tiểu Tuyết, cô lợi hại quá, cô thế mà đã giết được nó rồi!”
“Không ngờ cô lại giấu nghề đó nha!”
“Lần này cô thật sự đã thành anh hùng rồi. Phải mở tiệc ăn mừng!”
Mọi người... đang vui sướng vì cái gì thế? Hạ Tình Tuyết hơi nhếch
môi, cười không nổi. Đúng vậy, tai tinh đã chết, mọi người còn
sống. Bọn họ là người chiến thắng sau cùng, đáng ra nên vui
mừng mới phải.
Nhưng vẫn cười không nổi.
Cách đó
không xa, Hạ Vị Sương nắm chặt tay Tang Lộ. Cô đưa mắt nhìn ra
sau. Lục tiên sinh ngồi trên xe lăn đã lặng lẽ khép mắt, chú
mèo trên đầu gối cuộn tròn, yên lặng mà ấm áp, dường như ông
ta chỉ đang ngủ.