Địa bàn chung quanh mèo mập Đại Vương trước đó đã kinh qua cơ
số những trận đánh của Tang Lộ, dấu vết chiến đấu của đám
con rối biến hóa khôn lường hãy còn lưu lại trên mặt đất.
Đối với Hạ Vị Sương, người đã trải qua mấy lần dịch chuyển mà
nói thì để suy đoán ra vị trí đại khái của một đường ranh
giới cũng không phải quá khó, huống hồ còn có Lục tiên sinh ở đây. Tuy ông chú gà quèn này gần như đã bị Châu Châu từ bỏ nhưng khi Châu Châu hạ lệnh, Lục tiên sinh vẫn có thể cảm giác được
suy nghĩ của cô ta. Châu Châu thao túng con rối dịch chuyển không
gian càng nhiều thì kinh nghiệm tích lũy của Lục tiên sinh cũng càng dày dạn, phạm vi đường ranh giới cũng càng chính xác.
Nếu thật sự cho rằng hai kẻ cùi bắp này chỉ biết đứng yên chờ
chết, không chuẩn bị gì cả thì quá ngây thơ rồi. Càng yếu thì lại càng phải chuẩn bị vẹn toàn, huống chi vừa rồi suy nghĩ
của Hạ Vị Sương còn hăng hái, tích cực lạ thường!
Cô
đẩy Lục tiên sinh đi vòng vòng là để tìm kiếm đường ranh giới
giữa hai vùng không gian dịch chuyển nơi đây. Cô thu hút sự chú
ý của Châu Châu, Lục tiên sinh thì phụ trách đi chặn đường. Lúc này, mọi sự đã đủ, chỉ chờ Tang Lộ.
Châu Châu phẫn nộ hét lên một tiếng. Không thể dịch chuyển không gian đang đứng, vậy dịch chuyển chỗ của Tang Lộ!
Nhưng Tang Lộ quá nhanh. Cô thật sự quá nhanh!
Châu Châu đảo mắt, tinh thần tập trung cao độ, hoàn toàn không cách nào phân tâm đi để ý đến ai khác.
Lục tiên sinh vẫn lăn bánh xe đi về phía Hạ Vị Sương, độ lượng tha
thứ cho cô: “Không sao. Cái đó không quan trọng.”
Nói đoạn, ông ta lại đẩy xe đụng hướng Hạ Vị Sương. Bánh xe cán lên ngón chân cô một chút. Hạ Vị Sương vội nhảy lò cò lùi lại: “Lục
tiên sinh, không tới nỗi đó chứ!”
Lục tiên sinh vẫn hết
sức kiên quyết mà lăn bánh xe đụng vào Hạ Vị Sương, bình tĩnh
nói: “Không liên quan đến tôi, là Châu Châu bắt tôi tấn công cô. Cô ta bực cô rồi.”
Hạ Vị Sương: “...”
Không còn cách nào khác, cô đành phải giữ lưng chiếc xe lăn của Lục tiên sinh, không cho ông ta lộn xộn.
Lục tiên sinh vung tay đánh, Hạ Vị Sương lấy dây thừng cột hai tay
ông ta lại. Lục tiên sinh muốn cắn... Ầy, cắn hụt!
Hạ Vị
Sương đứng sau lưng Lục tiên sinh, giúp ông ta đẩy xe lăn. Lục tiên sinh không ngừng quay đầu ra sau hòng cắn cô, Hạ Vị Sương nhét
cái bao tay vào miệng ông ta.
Lục tiên sinh: “Ọe—“
Hạ Vị Sương: “...”
Cô quyết định vờ như không nhìn thấy phản ứng của Lục tiên sinh,
tiếp tục đẩy ông ta trở lại dưới cây đại thụ khô héo.
“Tiếp theo làm sao đây?”
Lục tiên sinh: “Ưm ưm!”
Hạ Vị Sương lẩm bẩm: “Hình như Châu Châu ghi hận tôi rồi. Ngoài
chú ra thì có thể cô ta sẽ phái thêm con rối đến đây. Cơ mà
hiện giờ cô ta đang bị Tang Lộ đuổi giết, chắc là không có tinh lực để dịch chuyển không gian nhiều nữa.”
Lục tiên sinh: “Ưm ưm!”
Đầu Lục tiên sinh ngửa mạnh ra sau, đập hướng bàn tay Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương rụt tay về theo phản xạ. ‘Binh’ một tiếng, Lục tiên sinh im lặng.
Hạ Vị Sương: “... Lục tiên sinh?”
Lục tiên sinh: “...”
Hạ Vị Sương lẩm nhẩm nói: “Hy vọng những con rối khác sẽ không
tấn công chú. Còn tôi thì... hừm, hẳn là có thể cầm cự được
một lúc. Lục tiên sinh, chú cảm thấy giờ tôi dùng dị năng có
được không?”
Màn sương mù xám trắng mênh mông bao phủ khắp căn cứ, thậm chí còn tràn ra bên ngoài một khoảng. Với những người đang ở trong căn
cứ mà nói thì hình như họ có chạy hướng nào đi nữa cũng
không thể thoát khỏi màn sương này.
Loanh quanh không phương hướng, không manh mối. Màn sương này chính là mê cung vô tận.
Im lặng, quỷ dị, dường như đã tách biệt khỏi thế giới. Những
con người lượn lờ trong đó thế mà lại nảy sinh ảo giác như
mình đã biến thành du hồn.
Nhưng chỉ nhoáng cái, mê cung
sương mù im ắng đến mức khiến người ta sợ hãi trong lòng này
đã bị những âm thanh chấn động với tần số cao nhiễu loạn.
Gần như là cùng lúc, tất cả mọi người đồng loạt nhìn lên trên, sau đó lâm vào nỗi sợ hãi.
Trong màn sương xám trắng trên đỉnh đầu xuất hiện một quái vật
hình tròn khổng lồ, không nhìn rõ mặt mũi, chỉ có thể thấy
được bóng dáng mờ ảo. Mà trên cái hình tròn ấy còn có mấy
cái chân dài sắc nhọn chỉa ra tám hướng.
Đây là thứ gì? Giống như... một con nhện siêu siêu siêu lớn! Hay đây mới là hình dạng thật sự của tai tinh?
Đúng vậy, đó chính là hình dạng thật sự của tai tinh. Châu Châu từ bỏ việc dịch chuyển không gian. Khi nhận ra Tang Lộ đã đuổi
theo, mình không còn đường lui nữa thì cô ta không thể không lựa
chọn đối đầu trực diện.
Đó không phải một lựa chọn hay, nhưng là lựa chọn duy nhất.
Châu Châu dừng bước, cơ thể cùng âm thanh kì quái kia càng biến
càng lớn, cuối cùng căng nứt toác lớp quần áo. Cơ thể biến dị hoàn toàn, trở thành hình dạng như hiện tại.
Một con
nhện mà thân thể chi chít những hoa văn hình mặt người màu đỏ
đen, đầu mọc đầy những bướu thịt mắt kép mum múp, nung núc.
Khi nó ngửa đầu ra sau, đám bướu thịt ấy nhẹ nhàng trượt
xuống, để lộ gương mặt người, trông như Medusa trong thần thoại
phiên bản nhện.
Khác với hình dạng khổng lồ, khủng
khiếp của Châu Châu, Tang Lộ vẫn giữ lại hình thái con người cơ bản, ít nhất là không xé toạc hết quần áo trên người thành
mảnh vụn. Cô đứng trước mặt Châu Châu, bị con nhện đối lập
trông càng nhỏ nhắn, yếu ớt. Nhưng thế thì phải xem nhẹ chuyện mà cô đang làm - chậm rãi rút một cánh tay ra khỏi ngực một
con rối dị thú.
Từng bụm máu đen ồ ạt trút xuống. Con
rối ngã trên mặt đất, nằm im lìm. Tang Lộ móc cái não đã
thối rữa của nó ra, vung vẩy, óc văng xuống đất thành một bãi cháo. Cô nắm viên tinh thể teo tóp kia, không chê mà quăng thẳng
vào mồm.
Khi nhận ra mình đánh mất Sương Sương, cô đã phẫn nộ đến thế, sợ hãi
đến thể. Cô gần như không thể tưởng tượng nổi hậu quả của việc ấy. Gần như chỉ trong khoảnh khắc, những cảm xúc đè nén dưới biển sâu kia chợt bùng nổ như núi lửa dưới đáy biển. Mặt
biển vẫn yên lặng, núi lửa dưới đáy lại bùng nổ. Tang Lộ
nghĩ, cô muốn giết con nhện, nhất định phải giết con nhện,
giết chết nó trong thời gian ngắn nhất!
Chỉ có như thế mới đảm bảo được an toàn cho Hạ Vị Sương tối đa.
Cần phải làm sao?
Con nhện là đứa nhát cáy, cứ trốn biệt... A, đúng rồi, Sương
Sương không ở đây, cô có thể dùng tốc độ tối đa để mà đuổi
bắt nó!
Thật buồn cười!
Tang Lộ bỏ mặc ba con rối phiền phức cứ quấy rầy mình như ruồi bọ. Cô làm lơ tất thảy, chỉ tập trung tinh thần cao độ, định vị phương hướng của con
nhện. Cho dù không gian chung quanh luôn biến hóa khôn lường, trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý niệm – giết con nhện!
Con
nhện chưa chết thì dù mình có ở bên cạnh Sương Sương, nó cũng
sẽ nghĩ cách chia cắt! Vậy nên phải đuổi nó ra xa Sương Sương,
không để nó có cơ hội tẩu thoát, thà rằng tách khỏi Sương
Sương một lúc cũng phải kết liễu được nó!
Giết nó.
Giết nó giết nó giết nó!
Để nó vĩnh viễn không thể cản trở nữa!
Tại giây phút ấy, sự căm ghét của Tang Lộ đối với con nhện đã lên
đến đỉnh điểm. Bất cứ thứ gì muốn tách cô và Sương Sương ra
đều phải bị tiêu diệt!
Cô phải giết con nhện bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó trở lại bên cạnh Sương Sương.
Xúc tu xuyên qua màn sương mù dày đặc, vung ra những tiếng gió rít
chói tai, như vô số sợi roi thép quất về thân thể con nhện.
Mi mắt Châu Châu giật giật. Cô ta cũng hận chết Tang Lộ. Không chỉ hận mà còn có cả ghen tị: “Dựa vào đâu mà cô lại may mắn như
thế? Cô mới nên chết đi!”
Trận chiến giữa người tí hon và người khổng lồ thoạt trông không
có gì hấp dẫn. Chỉ những ai ở ngay trong đó mới biết cái gì
gọi là hùng mạnh.
Những cái chân cong như đao thép chém
về phía đám xúc tu mảnh dẻ. Xúc tu lại nhanh chóng được bao
phủ bởi lớp vảy li ti, đồng thời vụt chuyển hướng giữa không
trung, tấn công vào chỗ khớp nối trên những cái chân.
Xúc tu kia bí hiểm khó lường, phần đuôi nhô ra nhọn hoắt, nương tốc độ cao và lực lớn, đâm mạnh vào đám chân nhện.
Tốc độ
của Tang Lộ rất nhanh. Trọng lượng tương đối nhẹ khiến mớ xúc
tu của cô như bay thẳng đến mục tiêu, mà con nhện hãy còn ở
giữa không trung.
Đám chân dị dạng và những cái xúc tu dị dạng va vào nhau, quấn
quanh, chém giết như cuồng phong, mưa bão, khiến sương mù chung
quanh bị chia cắt thành mảnh nhỏ.
Thịt và da tái sinh sau khi bị xé rách. Vỏ và vảy tái hiện sau khi bị nứt vỡ. Dịch
nhầy đục ngầu pha lẫn máu tanh và nọc độc. Sát ý lạnh băng
đang hừng hực trong ý chí điên cuồng.
Mà tất cả những điều đó, con người ở dưới mặt đất đều không nhìn thấy.
Sương mù che khuất cuộc đấu giữa hai quái vật. Mọi người dưới mặt
đất kinh hãi nhìn lên không trung. Tuy không thấy gì nhưng bọn họ lại có thể cảm nhận được sự rung chuyển khiến người ta sợ
hãi kia, nghe được tiếng cự thú gào rống.
Ở phía trên,
ngay giữa không trung, tại nơi mà bọn họ tạm thời chưa thể chạm đến, đã xảy ra màn chiến đấu kịch liệt vượt quá tầm của con
người.
Những dị nhân đang ở đây đều là người xuất chúng, nhưng mãi đến hôm nay, bọn họ mới nhận ra cái gì gọi là chênh lệch. Đó căn bản không phải thứ mà loài người có thể chống
lại. Sức mạnh mênh mông, khổng lồ kia, rốt cuộc phải đến khi
nào thì loài người mới có thể bắt kịp...
Nhưng chỉ lát sau, những người dưới mặt đất cũng chẳng còn tâm tư để mà suy ngẫm mấy vấn đề đó nữa. Sau khi phía trên đột ngột xuất hiện
ảnh mờ của một con nhện thật lớn đang đánh nhau với thứ gì
đó còn chẳng thấy được bóng thì cảm giác che chắn mà màn
sương mù mang lại cũng bắt đầu yếu đi. Bọn họ đã có thể nghe
được tiếng người ở phương xa, di chuyển cũng không cần phải lo
giây sau sẽ bị đổi chỗ nữa. Điều đó vốn nên khiến bọn họ
phấn chấn, tiếc là chẳng được bao lâu, cùng với những tiếng
vang phẫn nộ điếc tai mà sục sôi, đỉnh đầu không ngừng có mưa
máu cùng với những đoạn chân cụt nặng nề rơi xuống. Dị nhân
dưới mặt đất không thể không tìm cách né tránh. Đã thế còn
có những tiếng rít bất thình lình vang lên. Gần như tất cả
mọi người nghe được tiếng ấy đều cảm thấy khí huyết cuộn
trào, tức ngực váng đầu. Dưới tình huống đó, bọn họ đành
phải bảo hộ bản thân trước.
Rốt cuộc là ai đang anh dũng chiến đấu với tai tinh? Ai mà đáng sợ như thế? Chẳng lẽ là cô gái bí ẩn mà Thượng tá Dương rất mực coi trọng kia?
“Không!” Hạ Vị Sương phản bác, “Em không thông minh, cũng không phải biết tuốt. Em rất yếu ớt... nhưng mà em có thể tự bảo vệ bản
thân. Tang Lộ, chị không cần phải canh giữ bên cạnh em mãi. Chị
biết không? Như vậy rất tốt, em không cần chị phải bảo hộ
mãi...”
Tang Lộ không hiểu thế thì có gì liên quan. Nhưng
cô rất hài lòng với cái ôm của Hạ Vị Sương, nên cũng ôm đáp
lại thật chặt: “Cứ muốn bảo hộ Sương Sương, vĩnh viễn, vĩnh
viễn.”