Nhưng
rõ ràng, hiện giờ không có thời gian rảnh để cho người ta theo
đuổi sự lãng mạn. Cùng với một tiếng keng giòn giã, xúc tu
của Tang Lộ va chạm với cái người mà mới giây trước thôi còn
kẹp ngay giữa cô và Hạ Vị Sương.
Tốc độ của người nọ nhanh cực kì, đã thế còn như không hề sợ hãi
Tang Lộ, chạy đi rồi bất chợt quay đầu lao trở lại tấn công.
Bịch.
Tang Lộ chặt đứt cánh tay người nọ.
“Hì hì—“
Hạ Vị Sương được Tang Lộ che chở đằng sau, từ đầu đến giờ vẫn luôn tập trung quan sát, cuối cùng cũng thấy rõ.
Đó là một dị nhân nữ, xem gương mặt thì không bị biến thành xác
sống. Vũ khí cô ta sử dụng là một cái dùi nhọn và mảnh. Tốc
độ cô ta cực nhanh, hẳn là có dị năng thuộc hệ liên quan.
Sau khi mất đi một cánh tay, dị nhân kia vẫn phát ra tiếng cười hì hì quái dị. Cô ta không hề kêu đau, cũng không có vẻ gì là sợ hãi mà vẫn đeo dính, lợi dụng dị năng của mình điên cuồng đâm vào Tang Lộ.
Soạt...
Nhưng đối với Tang Lộ thì
màn tập tích của người này chỉ là phí công. Tuy cô ta rất
nhanh, nhanh đến mức Tang Lộ không thể lập tức bắt được ngay,
nhưng đó chỉ là nhất thời. Cô ta công kích càng thường xuyên,
thời gian Tang Lộ bắt kịp cô ta càng thu ngắn.
Chỉ mới
mấy phút mà hai người đã chạm trán mấy chục lần, khoảng cách cũng đã rời xa địa điểm ban đầu không biết bao nhiêu.
Không thích hợp. Trên người kẻ tập kích đã đầy kín thương tích,
nếu đổi thành bất kì một người bình thường nào thì giờ phút này dù chưa tắt thở đi nữa thì tuyệt đối cũng không bò dậy
nổi. Nhưng cô ta vẫn còn đang hoạt động, dù rằng chân bị thương
nên tốc độ cũng ngày một chậm... Đây không phải người sống. Đây là con rối hệt như ban nãy.
Thảo nào tiếng cười kia nghe hệt như được phát lại, trước sau không một chút khác biệt.
Chiêu cuối cùng.
Xúc tu của Tang Lộ đâm xuyên qua đôi mắt của kẻ tập kích, quấy não cô ta thành một đống hồ nhão. Ruồi bọ tuy nhỏ nhưng lại rất
phiền, cuối cùng cũng đánh chết, Tang Lộ rất hài lòng. Cô
thoải mái hoạt động gân cốt, còn vươn vai một cái.
Nhưng đúng lúc này, đồng tử Hạ Vị Sương lại co rụt. Cô hô lớn: “Ở trên.”
Hèn gì bị xem là tai tinh. Nếu Châu Châu
trưởng thành hơn một chút, số lượng con rối trong tay cô ta trở
nên nhiều không đếm xuể. Đến lúc đó, cô ta mà dốc hết sức thì mấy khu căn cứ may mắn còn tồn tại của con người đều khó
thoát nạn.
Mà chấp niệm của Châu Châu hình như chính là
sở hữu. Cô ta lòng tham không đáy, vĩnh viễn không cách nào
thỏa mãn. Cả đời cô ta chạy theo cái gọi là “tình yêu”, sau đó lần lượt biến hết những người không yêu cô ta thành “người
thân”.
Nếu không thể tiêu diệt Châu Châu trong hôm nay thì tương lai cô ta ắt sẽ trở thành tai họa của toàn nhân loại.
Được
khen, Tang Lộ cuối cùng cũng hài lòng một chút, không mải rối
rắm ở vấn đề ai lợi hại hơn nữa. Cô nhìn ngó chung quanh, rồi
ngẩng mặt trông lên, đồng thời lặp lại hành động vươn râu thăm
dò ban nãy.
Vẫn không có thu hoạch gì.
Hạ Vị Sương nhìn mảng tường mà trầm ngâm. Hiện tại, gần như đã có thể
xác định rằng Châu Châu có thể biến một số dị nhân, tính cả
dị thú và xác sống thành con rối do mình khống chế. Những con rối ấy vẫn giữ được dị năng lúc còn sống, thậm chí năng lực
tư duy và ý thức chiến đấu cơ bản cũng còn tồn tại. Mà màn
sương mù quỷ dị này hẳn cũng do Châu Châu tạo ra, mục đích là
chia cắt mọi người.
Hiện tại vẫn chưa biết số lượng con
rối tối đa mà Châu Châu có thể khống chế. Rất có thể cô ta
định sẽ từ từ đột phá, như thế thì những dị nhân chết trong
màn sương mù khả năng cao cũng sẽ bị cô ta biến thành con rối.
Giờ Hạ Vị Sương và Tang Lộ ở bên nhau, sự an toàn xem như được đảm bảo. Nhưng những người khác đơn độc đối mặt Châu Châu... thế
thì quá nguy hiểm, phải nói là chết chắc.
Sắc mặt Hạ
Vị Sương càng sa sầm. Tai tinh đúng là có chỗ độc đáo riêng.
Muốn giải quyết cô ta bằng chiến thuật biển người quả thật
chính là mơ mộng hão huyền. May mà những người tham gia lần
này đều là tinh anh, chắc không đến mức bị Châu Châu giết nhanh
như thế.
Hạ Vị Sương bèn cười nói: “Không đói bụng. Hình như em phát hiện được một năng lực khác của Châu Châu rồi.”
Tang Lộ ‘a’ một tiếng: “Là cái gì?”
Hạ Vị Sương: “Dịch chuyển không gian. Cô ta có thể chuyển một bộ
phận không gian sang nơi khác. Giống như cục rubik của em vậy,
mỗi một ô vuông là một vùng không gian, sẽ bị người ta khống
chế để di chuyển. Năng lực của Châu Châu hẳn là còn tiện hơn
rubik một chút. Đám sương mù này chính là thứ giúp cô ta che
giấu dị năng. Nếu không thì em không nghĩ ra vì sao lại gặp
phải chuyện ban nãy.”
Tang Lộ trầm ngâm: “Chị chạy tới, cô ta dời về, không bao giờ đuổi kịp.”
Hạ Vị Sương gật đầu tán đồng: “Không sai. Hẳn cô ta đã lợi dụng
dị năng này để khiến chúng ta tách rời khỏi mọi người, hơn
nữa mãi vẫn chưa thể gặp lại. Cả chuyện mấy con rối kia đột
nhiên xuất hiện tấn công nữa, chắc là bởi vì tụi mình đến
rìa của phần không gian dịch chuyển. Khi đó, cô ta khống chế
chuyển một vùng không gian khác đến gần tụi mình, vậy thì mấy con rối kia có thể tập kích bất ngờ rồi. Còn vị trí của
tụi mình nữa, cứ lộn xộn. Những kiến trúc chung quanh gặp
được không xuất hiện theo vị trí bình thường cũng là vì lẽ
đó.”
Suy đoán ra được năng lực này cũng không khó. Mấu chốt chính là đối phó thế nào?
Tang Lộ mắng, vẫn là cái giọng đều đều: “Trơ tráo, không biết xấu hổ, quá yếu.”
Nhân cơ hội này, Hạ Vị Sương bắt đầu suy ngẫm về điểm yếu trong năng lực dịch chuyển của Châu Châu.
Đầu tiên, có thể khẳng định rằng năng lực này của cô ta chắc chắn sẽ có hạn chế, ví dụ như khi có sinh vật đứng ngay trên lằn
ranh giữa hai vùng không gian thì không gian không thể dịch
chuyển. Nếu không thì chỉ cần dùng dị năng này là Châu Châu đã
có thể khiến máu thịt Tang Lộ văng tung tóe.
Tiếp theo,
Châu Châu hẳn là không chống chịu được lâu. Dị năng với phạm vi
và quy mô lớn như thế, bằng vào trạng thái suy yếu mà Trịnh
Phách Tường kết luận, cô ta hẳn sẽ không cầm cự được quá lâu.
Bằng không thì chỉ cần dây dưa thôi là cô ta đã có thể làm cô
đói chết, làm Tang Lộ phiền chết, căn bản không cần phái con
rối đến tấn công Tang Lộ liên tục.
Cuối cùng...
Châu Châu nhất định sẽ chủ động xuất hiện, chỉ là không biết lúc
nào, bởi vì cô ta cần phải giết chết kẻ địch mạnh nhất ở
thời điểm này là Tang Lộ ngay trên sân nhà.
Cô
muốn ép Châu Châu ra mặt, khiến cô ta không thể tiếp tục sát
hại người khác mà buộc phải mau chóng hiện thân, tử chiến một trận.
Còn về khả năng Châu Châu đào tẩu, Hạ Vị Sương cho rằng tương đối thấp. Xét theo bản năng của loài sinh vật này
thì Châu Châu không lao đến chém giết với Tang Lộ ngay lập tức
đã là lí trí lắm rồi.
Tang Lộ ngẩng mặt, ánh mắt nhìn lên không trung đầy ngập sát khí.
Chiếc cổ thanh tú, thon dài hiếm khi lộ ra khỏi khăn choàng cổ
và lớp áo lông vũ, có thể thấy cô bức thiết muốn giết chết
Châu Châu đến độ nào.
Hai người lại tiến lên mấy bước.
Đột nhiên, Hạ Vị Sương cảm giác bóng mờ trong sương mù nảy sinh một chút biến đổi. Cô đã chứng kiến quá nhiều lần, dựa theo
kinh nghiệm thì chính là vị trí không gian lại thay đổi.
Tiếp tục đi tới, đi tới...
Tang Lộ nói: “Không có vật dễ cháy.”
Hạ Vị Sương lẩm bẩm: “Không phải không có vật dễ cháy. Mà là
Châu Châu nghe thấy chúng ta nói chuyện nên đã dời vật dễ cháy
đi xa hết.”
Tang Lộ: “Trơ tráo, không biết xấu hổ, quá yếu.”