Bạn Gái Quái Vật
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 C 101 C 102 C 103 C 104 C 105 C 106 C 107 C 108 C 109 C 110 C 111 C 112 C 113 C 114 C 115 C 116 C 117 C 118 C 119 C 120 C 121 C 122 C 123 C 124 C 125 C 126 C 127 C 128 C 129 C 130 C 131 C 132 C 133 C 134 C 135 C 136 C 137 C 138 C 139 C 140 C 141 C 142 C 143 C 144 C 145 C 146 C 147 C 148 C 149 C 150 C 151 C 152 C 153 C 154 C 155 C 156 Chương tiếp
Hạ Vị Sương ngỡ mình đang nằm mơ, hoặc là xuất hiện ảo giác
trong đầu. Cô đã mù lâu thế rồi, bất luận có ai chữa trị thì
trước mắt vẫn một màu tối đen, sao tự dưng lại có thể nhìn
thấy cho được? Vì thế, cô chớp chớp mắt, thử nói: “Tang Lộ, chị cười một cái xem.” Tang Lộ tháo khẩu trang, lột mũ, để lộ gương mặt khiến Hạ Vị
Sương thương nhớ ngày đêm. Chị cong khóe miệng cười cười, nhu
hòa hơn, cũng sống động hơn hình tượng trong trí nhớ Hạ Vị
Sương một chút. Hạ Vị Sương biến sắc: “Thôi rồi, hình như em gặp ảo giác rồi.” Nụ cười trên gương mặt Tang Lộ vẫn giữ nguyên độ cong đó. Cô
thoáng nghi hoặc nghiêng đầu. Mái tóc xoăn dài xõa tung đã mượt hơn nhiều. Gương mặt ma mị, mê hoặc đã lâu không gặp kia hình
như cũng đẹp hơn một chút. Đồng thời, cảm giác cứng đờ, giả
tạo quen thuộc vồ đến. “Ảo giác?” Tang Lộ như nghĩ mãi không ra vì sao lại xuất hiện ảo giác. Hạ Vị Sương phì cười. Không hiểu vì sao, Tang Lộ như thế này
thoạt trông có phần đáng thương, khiến cô không nỡ trêu chị nữa. Hạ Vị Sương vươn tay bẹo hai bên mặt Tang Lộ, hốc mắt không kiềm
được mà rưng rưng. Cô cười nói: “Em không tin chị là ảo giác.
Chị là Tang Lộ của em.” Tang Lộ cũng phối hợp chịu
đựng, nhẹ nhàng đưa đầu nương theo tay Hạ Vị Sương, nụ cười
cũng càng nở rộng: “Chị đương nhiên là— a, Sương Sương nhìn thấy rồi.” Hạ Vị Sương hỏi: “Vui không?” Tang Lộ chạm vào ngực mình, suy tư nói: “Hẳn là vui.” Hạ Vị Sương nghẹn ngào: “Em rất vui. Cho dù không quên hình dáng
của chị nhưng vẫn rất vui vì có thể nhìn thấy chị lần nữa.” Vì thế, đôi mắt Tang Lộ càng trở nên sáng ngời, như ngôi sao màu
tím ở nơi sâu thẳm của vũ trụ mà sương mù cũng không thể nào
che khuất. Cô vươn tay bắt lấy hai tay Hạ Vị Sương kéo xuống,
còn bản thân thì cúi người ra trước, chìa gương mặt quyến rũ
đến sát mặt Hạ Vị Sương. Sắc đẹp như dao, đâm vào lòng người. Hạ Vị Sương không kiềm được phải ngưng thở. Tang Lộ cong môi, nói: “Nhìn thêm nữa, nhìn nhiều một chút, nhớ kĩ.” Hạ Vị Sương nhấp môi cười, cũng nghiêng người ra trước, trán chạm
trán. Cô nhẹ giọng nói: “Em đã nhớ rõ lắm rồi. Tốt quá, vừa
thấy lại là nhìn đến chị đầu tiên.” “Tốt quá, vừa thấy lại là nhìn đến chị đầu tiên.” Tang Lộ bắt chước nói lại,
dường như làm thế thì cô sẽ có thể cảm nhận tâm trạng Hạ Vị
Sương rõ ràng hơn. Bất kì ai từng mất đi ánh sáng đều
biết rõ ánh sáng trân quý đến nhường nào. Thời gian chìm trong
bóng tối càng lâu thì khi tìm lại được ánh sáng sẽ càng kích
động. Hạ Vị Sương gần như có thể nói là tham lam mà nhìn chăm
chú vào Tang Lộ. Đây là một Tang Lộ mới, không giống hình
tượng quá khứ in sâu trong trí nhớ lắm. Cô không muốn bỏ qua
bất kì một chi tiết thay đổi nào. Nhưng rõ ràng, tình
hình hiện tại cũng không tiện cho cô chú ý mỗi Tang Lộ. Hạ Vị
Sương và Tang Lộ mặt đối mặt nhìn nhau, tình cảnh khá buồn
cười, may mà chung quanh không có ai. Hạ Vị Sương không nỡ
dời mắt, bèn hỏi Tang Lộ: “Chị biết màn sương mù này là sao
không? Em cẩn thận ngẫm lại, hình như từ lúc mọi người nhắc
đến sương mù thì đã thấy có gì đó là lạ rồi. Em hoài nghi
chuyện mắt em thấy lại được có liên quan đến màn sương này.” Tang Lộ lại đưa mặt ra trước. Cô ôm lấy gương mặt Hạ Vị Sương, liếm nhẹ lên mi mắt, lẩm bẩm nói: “Là con nhện làm.” “Con nhện? Ý chị là Châu Châu à?” “Ừ.” Thật ra Hạ Vị Sương cũng đoán được điều đó. Cô chỉ không rõ vì sao một màn sương mù lại khiến cô phục hồi thị lực. Lí nào màn
sương này lại có tác dụng chữa thương? Nghĩ sao thì Châu Châu
cũng không thể chữa thương cho kẻ thù chứ? Đột nhiên, đâu
đó vang lên những âm thanh kì quái lúc xa lúc gần. Hạ Vị Sương
nghe thấy nửa câu tiếng người, chỉ là quá nhỏ, quá ngắn nên cô chưa thể nghe ra nội dung. Vù! Vù vù! Tiếng
gió như lưỡi sao sắc bén cắt qua sương mù, vẫn là lúc xa lúc
gần. Hạ Vị Sương còn thấy được trong màn sương những bóng mờ
vụt qua, có bóng đậm, bóng nhạt, khiến người ta không tài nào
hiểu nổi. Hiện tại, Hạ Vị Sương cần quan tâm đến chính
sự. Cô đành phải buộc mình thoát ra khỏi niềm vui sướng vì
hồi phục thị lực. Nhưng đối với Tang Lộ mà nói thì Hạ Vị
Sương mới là chính sự lớn nhất. Cô còn muốn để Sương Sương nhìn mình thêm nữa cơ mà. Vì thế, Tang Lộ vươn tay moi hai con
mắt ra, duỗi dài lên trên như cái râu của ốc sên. Thế là mình
có thể tiếp tục mặt đối mặt với Sương Sương được rồi! Hai con mắt ốc sên kia đảo vòng quan sát bốn phương, vô cùng tiện lợi, nhanh chóng, lại cực kì hiệu quả. Tang Lộ nói: “Lạ lắm. Không gian ở đây lạ lắm. Tụi mình bị tách ra.” Hạ Vị Sương không đáp. Tang Lộ nghi hoặc ngoẹo hai mắt xuống nhìn Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương nhắm mắt thở dài: “Chị không thể để hình tượng tốt
đẹp em vừa thấy tồn tại lâu hơn một chút được à?” Tang Lộ bừng vỡ lẽ: “Ò.” Vì thế, cô lại ấn đôi tròng mắt trở về chỗ cũ, lay Hạ Vị Sương để em tiếp tục nhìn mình. Hạ Vị Sương đành phải nắm lấy tay Tang Lộ, dỗ dành: “Sau này có
rất nhiều thời gian. Em có thể từ từ nhìn ngắm chị.” Dù không rõ hai mắt mình ra sao nhưng nếu còn có thể nhìn thấy
thì tức là còn cứu chữa được, chỉ là trước đó chưa làm đúng cách mà thôi! Nghĩ đến đấy, Hạ Vị Sương lại thử sử dụng dị
năng. Tiếc là vẫn vậy, vừa định khởi động một chút đã cảm
thấy đầu đau chói, căn bản không thể kích hoạt dị năng. “Tang Lộ, chị có nhớ tụi mình đang ở đâu không?” Hạ Vị Sương hỏi. “... Ở bên ngoài khu dân cư.” Tang Lộ cảnh giác nhìn chung quanh, “Chắc vậy.” Lúc trong căn cứ thì Hạ Vị Sương vẫn ở trạng thái mù lòa. Cô
không có bất kì khái niệm gì với địa hình trong căn cứ và lô
một khu gia quyến trung tâm, chỉ có thể trông vào Tang Lộ. “Hình như mình lạc mất mọi người rồi, lâu thế mà cũng không nghe
được tiếng ai khác.” Hạ Vị Sương nói, “Chuyện này quá nguy
hiểm. Chúng ta không thể ở lại đây mãi, cần hội họp với họ.” Tang Lộ phản bác: “Khônng nguy hiểm. Chị sẽ bảo vệ Sương Sương.” Hạ Vị Sương: “Em nói người khác.” Tang Lộ: “... Ò.” Bất luận thế nào, cứ dừng lại đây mãi cũng không phải lựa chọn
hay. Hạ Vị Sương bảo Tang Lộ dẫn mình đi tìm người khác. Hai cô vẫn tay nắm tay. Trên đường đi, Hạ Vị Sương nhớ đến thái độ tránh né của Tang Lộ với màn sương mù, bèn hỏi: “Có phải chị biết gì không? Sương mù này có độc à?” Tang Lộ cau mày nói: “Không tính là có độc, nhưng rất kì quái. Không nói được.” Chỉ đi thôi thì quá chậm, Tang Lộ lại muốn ôm Hạ Vị Sương lao về
phía trước. Kết quả chưa lao được mấy bước đã rầm một tiếng,
đụng vào tường... trực tiếp đâm nát. Mảnh tường vỡ trút xuống đầy đầu Hạ Vị Sương. Vừa rồi cô suýt đụng đầu, cảm giác hiện tại cũng rất tệ. Hạ Vị Sương ho khan mấy tiếng, giơ tay phủi tóc, khom lưng phủi hết bụi bặm lọt vào cổ ra. Tang Lộ cũng vươn tay giúp cô phủi
phủi chỗ này chỗ kia, hòng vớt vát chút đỉnh sự đáng tin
cậy. “Thôi đừng chạy nhanh quá. Sương mù này quá dày.” Màn sương mù chung quanh có thể nói là dày đến mức vươn tay không
thấy rõ năm ngón. Đảo mắt một vòng chỉ thấy từng mảng xám
trắng. Tầm nhìn thấp vô cùng. Nếu Hạ Vị Sương và Tang Lộ cách nhau chừng ba mét thì e là sẽ không thấy được người kia. Đồng
thời, màn sương mù này tuy xám xịt nhưng lại hơi ửng sáng,
khiến cho hiện tại trông như sương sớm chứ không phải sương đêm. Hạ Vị Sương phủi hết bụi bặm trên người, sau đó ngẩng lên nhìn
chung quanh. Lát sau, cô lại ngửa đầu nhìn lên không trung. “Lạ nhỉ, màu ở trên hình như hơi khác.” Bất cứ thứ gì ẩn trong màn sương đều trở nên mông lung, mơ hồ. Trên không hình như thấp thoáng bóng đỏ, diện tích vô cùng rộng
lớn, hơn nữa còn có những đường biên hình bát giác sẫm màu
hơn. Hạ Vị Sương dụi dụi mắt, không dám xác định thứ mình nhìn đến là thật sự hay ảo giác. Đột nhiên, Tang Lộ vụt một cái râu, đâm thẳng ra trước. Cô vừa túm
Hạ Vị Sương vừa tập trung tinh thần. Lát sau, Tang Lộ chậm rãi
thu râu lại. “Không có gì hết.” “Tiếp tục tiến lên thôi. Có lẽ sẽ quan sát thấy nhiều thứ khác.” Tiếp tục tiến lên, sương mù chung quanh vẫn dày đặc như thế. Hạ Vị
Sương cầm đồng hồ quả quýt, phát hiện gần nửa tiếng đã trôi
qua nhưng các cô vẫn chưa gặp được người nào khác. Cứ như toàn
bộ thế giới bị bao phủ bởi màn sương dày đặc này chỉ có hai
người các cô. “Tang Lộ.” Hạ Vị Sương nói, “Chắc là tụi
mình vẫn còn ở loanh quanh lô một thôi. Bức tường lúc nãy chị
tông vỡ hẳn là tường bao của lô một. Giờ tụi mình không thấy
được đường dưới chân, rất có thể sẽ vô thức đi vòng tròn. Thế
này đi, dưới đất có tường và chướng ngại vật nhưng trên cao
thì chắc không có. Tang Lộ, chị di chuyển trên cao được không?” “Có thể thử xem.” Hạ Vị Sương định để kí hiệu chung quanh, nhưng mà cũng vô dụng. Bởi
vì sương mù quá dày, trừ phi lần sau đi ngang qua đúng ngay cạnh bên chỗ đã làm kí hiệu, không thì căn bản chẳng thấy được. Vì thế, cô đổi một cách ghi nhớ vị trí khác, trực tiếp ghi nhớ
những kiến trúc có thể nhìn đến chung quanh. Tang Lộ bế
Hạ Vị Sương, dùng xúc tu chống vươn lên cao, bắt đầu tăng tốc đi về một hướng. Với tốc độ hiện tại của cô thì ba phút là có
thể đi từ đầu này sang đầu kia của lô một. Bất luận vừa rồi
vị trí của hai người có ở đâu đi nữa thì hẳn cũng đã vượt
qua phần lớn khu một, đâu thể nào đi ngược được. Nhưng các cô vẫn không gặp được người thứ ba. Ngoại trừ một vài tiếng
động loáng thoáng như có như không vang lên từ xa thì cả thế
giới yên tĩnh đến mức làm người ta sởn gai ốc. “Tang Lộ, chị có chắc là chị đi đường thẳng không?” “Chắc.” Đâu đâu cũng là màn sương xám trắng dày đặc phủ khắp đất trời, u ám mà ẩm thấp. Các cô như bị nhốt trong màn sương mù này. Hạ Vị Sương bảo Tang Lộ thả mình xuống, tiếp tục tiến lên mấy
bước. Phía trước thấp thoáng bóng dáng công trình nào đó, hai
người vội đi qua, đến gần mới thấy rõ. Mà Hạ Vị Sương cũng không nhịn được phải cau mày. “Tang Lộ, hình như chị ra khỏi phạm vi lô một rồi.” Tang Lộ ‘a’ một tiếng rồi ngẫm nghĩ gì đó. Đột nhiên, cô túm lấy
Hạ Vị Sương kéo vào lòng. Cùng với một âm thanh xé gió, cánh
tay kia của Tang Lộ hóa thành cỗ máy giết chóc mang đao, đâm
xuyên thứ vừa lao ra từ sương mù. Lách tách, lách tách, lách tách... Soạt— Khi ngẩng đầu lên từ lồng ngực Tang Lộ thì Hạ Vị Sương cũng vừa
lúc nhìn đến xúc tu của Tang Lộ rút ra từ ngực thứ kia, kéo
theo một đống máu dính và tơ mảnh. Tang Lộ giũ giũ, trên gương mặt không có chút cảm xúc dao động nào mà một con người nên có. Thứ kia ngã phịch xuống đất, thậm chí còn chẳng phát ra tiếng giãy giụa. Tang Lộ vẫn giữ nguyên nụ cười, cố gắng lưu lại hình tượng tốt đẹp trong mắt Sương Sương: “Đáng chết.” Đến tận giây phút này, Hạ Vị Sương mới có cảm giác sợ hãi: “Mới rồi em không nghe thấy tiếng gì cả. Tự dưng nó lao ra, em còn
chưa kịp phản ứng.” Cô là người đã trải qua một thời
gian huấn luyện, tuy gần đây bị mù nên hơi chểnh mảng một chút
nhưng trực giác chẳng những không thoái hóa mà ngược lại còn
nhạy bén hơn. Thứ này hệt như tự dưng xuất hiện bên cạnh từ hư
vô, cộng thêm sương mù che lấp, thế nên Hạ Vị Sương căn bản không phát hiện. Đó là cái gì? Hạ Vị Sương và Tang Lộ tiến gần hơn để quan sát, phát hiện đó là một xác sống tiến hóa. Thi thể xác sống đột nhiên giật nảy. Hạ Vị Sương lập tức nhắc nhở Tang Lộ: “Tinh thạch!” Cô còn chưa nói dứt lời thì Tang Lộ đã chọt thủng sọ não xác
sống, triệt để ngăn chặn khả năng làm loạn của nó. Không có gì bất ngờ xảy ra, trong cơ thể con xác sống tiến hóa này cũng có đầy loại tơ nhện mảnh mà dính nhớp kia, tinh thạch
trong đầu cũng bé xíu. Đây không phải thi thể thứ hai mà Hạ Vị Sương biết có tình trạng này. Sau khi giao quái vật thằn lằn
cho Thượng tá Dương Lộ Văn thì ông ta đã tìm được một thi thể
tương tự trong khi điều tra những vụ án quái dị trong căn cứ,
hơn nữa còn là thi thể của dị nhân. Điều đó rõ ràng đã làm tăng mức độ đáng tin của việc Châu Châu có thể nguy hiểm
thế nào, khiến Dương Lộ Văn càng chú tâm đến cô ta hơn. “Cút đi...” Một tiếng gầm giận dữ vang lên đằng trước. Tinh thần Hạ Vị Sương
chấn động. Đây chính là tiếng của người thứ ba gần nhất, rõ
ràng nhất tính đến giờ phút này! “Tang Lộ, tụi mình qua đó xem.” “Được.” Sợ Tang Lộ chạy nhanh quá lại đi lố, Hạ Vị Sương quyết định chậm lại một chút. Cô tiến lên một bước, Tang Lộ còn cảnh giác
đặt tay trên eo cô. Bên tai xuất hiện luồng hơi thở lạnh băng. Cùng lúc đó, một tiếng cười vui vẻ, xa lạ vang lên. Ở ngay bên tai, kề sát Hạ Vị Sương, chính giữa người cô và Tang Lộ. Đây mới là người thứ ba gần nhất, rõ ràng nhất.
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 C 101 C 102 C 103 C 104 C 105 C 106 C 107 C 108 C 109 C 110 C 111 C 112 C 113 C 114 C 115 C 116 C 117 C 118 C 119 C 120 C 121 C 122 C 123 C 124 C 125 C 126 C 127 C 128 C 129 C 130 C 131 C 132 C 133 C 134 C 135 C 136 C 137 C 138 C 139 C 140 C 141 C 142 C 143 C 144 C 145 C 146 C 147 C 148 C 149 C 150 C 151 C 152 C 153 C 154 C 155 C 156 Chương tiếp