Hạ Vị Sương hơi ngẩng đầu, không ngờ Châu Châu lại nhớ đến sự tồn tại của mình. Chẳng lẽ kí ức của cô ta đã hồi phục phần
nào?
Hạ Tình Tuyết đứng trong gió, từ từ khuỵu xuống.
Cô đưa tay che mắt, xoa mặt, muốn để mình trông đừng quá chật
vật vào những lúc thế này.
Châu Châu nghi hoặc hỏi: “Tiểu Tuyết?”
Cố Mẫn Chi đỡ lấy bả vai Châu Châu, khoa trương cất tiếng cười
lớn. Tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời. Người như Hạ Tình
Tuyết sao có thể chấp nhận giống loài bẩm sinh đã xấu xa như
Châu Châu cơ chứ?
“Xem kìa, Châu Châu. Cô ta và em vốn không
phải người của cùng một thế giới. Trong số tất thảy, chỉ có
chị là chịu đón nhận em thôi. Thế nên em cũng phải nghe lời
chị. Em phải giúp chị!”
Châu Châu vẫn
đứng thẳng bên cửa sổ nhìn Hạ Tình Tuyết. Thái độ hờ hững
như thế khiến Cố Mẫn Chi hận thấu xương.
Cô ta túm lấy Châu Châu giật ra sau. Châu Châu bị kéo mà lảo đảo.
“Em không nghe lời hả? Em đang nghĩ cái gì thế? Hạ Tình Tuyết vốn không thể nào chấp nhận em đâu!” Cố Mẫn Chi âm trầm nói, “Cắn
nuốt cô ta. Thao túng cô ta mãi mãi. Thế không tốt sao?”
Châu Châu hơi nghiêng đầu, có phần kinh ngạc nhìn Cố Mẫn Chi: “Mẫn
Chi, em muốn Tiểu Tuyết yêu em, không thể làm thế. Cậu ấy sẽ
quan tâm em hơn bất kì ai.”
“Nằm mơ cái gì vậy? Rốt cuộc em có chịu ra tay hay không?” Cố Mẫn Chi cười nhạo, “Cô ta sẽ không
yêu em đâu. Thức tỉnh đi. Hai người căn bản không thuộc về cùng
một thế giới. Hết hy vọng đi.”
Cố Mẫn Chi thật sự sắp bị Châu Châu làm phiền đến chết. Bất
luận có nói bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn cứ hỏi hỏi hỏi. Một
con quái vật thì có gì mà hỏi. Rốt cuộc yêu có gì tốt chứ?!
Hiện giờ cô ta hai bàn tay trắng, mang theo quyết tâm muốn đồng quy vu tận mà ở lại đây. Nhưng tại sao Châu Châu không chịu nghe lời
một chút? Tại sao cứ phải làm phiền cô ta?
Tại sao tại sao tại sao?!
Tại sao Châu Châu không thể ngoan ngoãn? Tại sao trông Châu Châu như muốn quan tâm người khác hơn?!
Đủ rồi!
Chút kiên nhẫn cuối cùng của Cố Mẫn Chi gần như đã bị hao mòn
hết. Giọng cô ta gắt gỏng hệt như được phun trào từ lồng ngực: “Con điếm, rốt cuộc mày có giết hay không? Ai muốn yêu thứ quái vật như mày chứ? Mau ra tay đi!”
Lộp độp, lộp độp.
Gương mặt Châu Châu không hề có biểu cảm, vài giọt nước mắt tuôn rơi.
“Vậy vì sao... Tang Lộ lại có người yêu thương?” Châu Châu nhìn Tang
Lộ đứng trên đầu xe, đôi tròng mắt khuất dưới vành mũ và mái
tóc vẫn lạnh nhạt như thế. Vì sao Tang Lộ lại may mắn đến
vậy? Bất luận có xảy ra chuyện gì, Hạ Vị Sương vẫn yêu thương
cô ta?
“Tôi ghen tị với cô thật đấy...” Châu Châu nhỏ giọng nỉ non một câu.
Tang Lộ nghiêng nghiêng đầu, mắt hơi híp, như đang trào phúng Châu Châu từ phía xa.
Cố Mẫn Chi thúc giục Châu Châu như mất trí. Dường như cô ta đã
hoàn toàn quên mất người tình trên danh nghĩa của mình là thứ
đáng sợ thế nào. Lí trí của cô ta rõ ràng đã bị phá hỏng,
chỉ chìm đắm trong sự hưng phấn bất thường.
Vào khoảnh khắc Châu Châu hôn Cố Mẫn Chi, Dương Lộ Văn đã cảm thấy
không thích hợp. Châu Châu quả nhiên có một bộ mặt máu lạnh
cùng suy nghĩ khác thường. Cô ta giết chết chủ nhân của mình.
Ngay lập tức, Dương Lộ Văn nhận ra, rằng một khi đã thoát khỏi sự
khống chế của con người, Châu Châu có thể sẽ càng nguy hiểm hơn
cả tưởng tượng. Có lẽ cô ta vốn dĩ không phải kiểu có thể
thuyết phục được. Năng lực của cô ta vẫn quỷ dị, khó lường,
không ai nắm rõ, nhưng Dương Lộ Văn đã không thể tiếp tục chờ
đợi được nữa.
Những lời nói vừa rồi của Châu Châu quá
kì quái, nghe thì có vẻ như cô ta không định ra tay với Hạ Tình
Tuyết, nhưng lại không hề nhắc đến những người khác. Nếu dựa
vào mỗi Hạ Tình Tuyết để thăm dò thì chỉ kéo dài thời gian
một cách vô nghĩa. Ngộ nhỡ trong lúc đó, cô ta đột nhiên ra tay
thì phải làm sao? Ai biết được cô ta nói không muốn giết Hạ
Tình Tuyết là nói thật hay nói dối?
Thời cơ chính là lúc này, Châu Châu đang ôm hôn Cố Mẫn Chi. Cô ta phân tâm!
Trịnh Phách Tường không quay đầu, chỉ liếc mắt nhìn sang Tang Lộ lúc
này vẫn còn đứng ngay đầu xe: “Nếu bây giờ Tang Lộ ra tay thì
chắc cô ta sẽ trốn không thoát. A... không biết cô ta trốn đâu
rồi, không tìm thấy.”. ngôn tình hài
Tang Lộ, người từ đầu đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Châu Châu,
cuối cùng cũng có hành động. Khi Trịnh Phách Tường cho rằng
Tang Lộ sẽ lao ra đại sát bốn phương thì Tang Lộ lại nhảy
xuống thùng xe, mở cái ghế xếp ra ngồi bên cạnh Hạ Vị Sương.
Gió mạnh như thế, cô
cũng không mở miệng nói chuyện được. May mà có người nghe được tiếng hô vừa rồi. Dương Lộ Văn đã bắt đầu hạ lệnh cho mọi
người lui về phía sau.
Hạ Vị Sương rúc trong lòng Tang
Lộ, tự che mặt lại. Hiện giờ cô hơi nóng ruột. Nếu rời xa đoàn quân thì không thể biết được tình hình của Tiểu Tuyết.
Nhưng Tang Lộ lại dừng. Cô vẫn ôm Hạ Vị Sương, quay một vòng nhìn chung quanh.