Vì nhà họ Cố hiện tại đã nằm bên bờ sụp đổ, dưới tình huống
ấy, Lục tiên sinh rơi vào tay Cố Mẫn Chi e là phải lành ít dữ
nhiều.
Không ngoài dự đoán của Hạ Vị Sương, hai cha con
Cố Đường, Cố Mẫn Chi này tuyệt đối không cam tâm nằm yên chờ
chết. Cả hai người họ đều có thủ đoạn tàn nhẫn, đồng thời
cũng nhanh chóng phản công.
Sau khi phân tích những vụ án kì
quái trong căn cứ, mọi người đã biết thủ đoạn mà nhà họ Cố
có thể sẽ sử dụng, cộng thêm Ngụy Vân Lang trông thì như đắm
chìm trong chuyện nuôi chuột nhưng thực ra vẫn không ngừng bói
cát hung cho người khác. Vì thế, dù thi thoảng bị tập kích đôi
lần nhưng cũng chỉ có mỗi một người bất hạnh lâm nạn, còn lại
đều thoát chết. Mà những nhân vật quyền quý tìm được đường
sống trong chỗ chết ấy lại càng căm hận nhà họ Cố hơn, dù sao cũng suýt mất mạng. Vì thế, nhà họ Cố cũng càng trở nên cô
độc, quạnh quẽ.
Chuyện bên ngoài, Hạ Vị Sương không tham dự nhiều, nhưng thế không có nghĩa cô chẳng biết gì cả.
Đầu tiên là sự phản bội của nhà họ Tang. Sau cuộc hội đàm rạng
sáng hôm đó, nhà họ Tang đã quyết đoán cải tà quy chính. Minh
hữu ngày xưa đột nhiên trở mặt không chỉ khiến nhà họ Cố mất
đi quyền khống chế luồng thông tin trong căn cứ mà còn bị lôi ra
thêm một số chuyện xấu xa không muốn ai biết của họ.
Ngay
sau đó là Thị trưởng Trần công khai vạch trần những vụ án
quái dị trong căn cứ, thông qua đợt điều tra bí mật trong thời
gian gần đây, chỉ thẳng hung thủ sau màn chính là Cố Đường và
Cố Mẫn Chi.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nhà họ Cố
từng sừng sững liên tục bị người khác tấn công vào điểm yếu,
rút đi khung trụ, ầm ầm sụp đổ.
Gần như toàn bộ thế
lực bên ngoài của họ đều bị cưỡng chế tiếp quản hoặc cắt
giảm. Rất nhiều người từng đồng mưu với nhà họ Cố bản chất
vốn không phải hạng lương thiện gì, thấy họ Cố thất thế thì
chẳng những không vươn tay giúp đỡ mà còn nhân cơ hội cắn một
ngụm thịt. Bọn họ chỉ suy tính xem phải làm sao mới không bị
liên lụy, vốn dĩ chẳng màng bận tâm những gì nhà họ Cố phải
chịu.
“Chúng ta không ở lại
căn cứ này được nữa!” Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Cố Đường
như đã biến thành một người khác. Sự sang trọng, điềm tĩnh
từng có nơi ông ta đã rút đi hết, thoạt trông hệt như một con
bạc vừa thua sạch gia sản.
“Tiểu Mẫn, ta đi thôi. Mẹ con
đã đi trước, mang đồ chờ chúng ta ở ngoài thành rồi.” Cố
Đường vội vã đến gọi Cố Mẫn Chi đi tị nạn cùng mình.
Bọn họ dẫn theo người, mang vũ khí, mang lương thực, đi đâu mà không được? Nếu căn cứ đã không cần họ thì họ đổi một chỗ khác!
Cố Mẫn Chi ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh cửa sổ sát đất, sắc mặt hết sức âm trầm: “Ba, con không thể đi.”
“Tại sao?” Cố Đường cau mày, “Cô bạn kia của con im ru không có động
tĩnh gì, con còn trông vào cô ta à? Chờ cô ta ra thì nói không
chừng tro cốt của chúng ta cũng chẳng còn nữa!”
Cố Mẫn Chi bật ra một tiếng thở hắt từ cổ họng: “Ba, con không cam lòng. Chỉ còn thiếu một chút thời gian.”
Ngày đó, sau khi tạm biệt Hạ Tình Tuyết, Châu Châu còn muốn đi gặp
thêm lần nữa. Cố Mẫn Chi không đồng ý, Châu Châu cũng không nói
gì thêm, nhưng cô ta kéo một cái kén, tự bao mình lại. Cô ta
nói mình quá yếu, muốn ngủ say một thời gian để tiến hóa.
Đến tận hôm nay, Châu Châu vẫn chưa trở ra. Châu Châu im lìm, số con
rối mà Cố Mẫn Chi khống chế được lại có hạn, giờ dường như
đã chẳng còn ai để sử dụng.
Cố Đường bước đến bên
cạnh, vuốt ve mái tóc con gái. Ông ta chỉ có mỗi một đứa con.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Mẫn Chi muốn gì ông ta cũng thỏa mãn.
Trong mắt Cố Đường, con gái là đứa bé ưu tú nhất trên đời. Con bé quyết đoán, tàn nhẫn, giống hệt tính ông ta. Cố Mẫn Chi
là kẻ khống chế trời sinh, là hòn ngọc quý trong tay mà Cố
Đường tự hào nhất.
Nhưng Cố Mẫn Chi vẫn còn quá non trẻ, nông nỗi. Cáu lên là chẳng màng bận tâm bất kì thứ gì.
“Tiểu Mẫn, không còn thời gian nữa rồi.” Cố Đường tận tình khuyên
nhủ, “Còn không đi là không kịp mất. Lão già họ Dương và Trần
Giai Vĩ nếu đã dám làm đến nước này thì nghĩa là chúng muốn tận diệt rồi, tuyệt đối sẽ không cho chúng ta cơ hội chống
trả."
Vốn tưởng rằng nắm giữ vật tư thì Dương Lộ Văn có làm sao cũng không dám cá chết lưới rách với nhà họ. Nào
ngờ chẳng biết ông ta lấy tin từ đâu mà lại lặng lẽ dẫn người
khống chế được kho lúa kia.
Có lần một là sẽ có lần
hai, cộng thêm sự phản bội của những kẻ bên cạnh, vị trí của
những kho lúa bí mật lần lượt bị tiết lộ. Đám phản đồ kia,
vì lấy lòng Dương Lộ Văn và Trần Giai Vĩ, mưu cầu cho tương lai
sau này mà chẳng hề nể nang chút tình cảm năm xưa!
Nhân
lúc này, kho lúa của bọn họ còn chưa bị cướp sạch, gốc rễ
vẫn chưa bị hủy hoại hoàn toàn, họ phải mau chóng rời đi thì
mai sau mới có thể lật ngược tình thế!
Từ quân doanh đến đây cũng không xa. Gã đeo hoa tai cúi đầu đáp:
“Tiên sinh, đừng thu gom đồ đạc nữa, chúng ta mau lên xe rời đi
thôi. Vẫn còn kịp!”
Cố Đường nghe hiểu ẩn ý trong lời này, chính là không cần gì hết, chỉ cần người.
Nhưng ông ta còn cả một cơ ngơi đồ sộ như thế, vật tư của ông ta vẫn chưa kịp an bài thỏa đáng, còn có rất nhiều thuộc hạ hiện
vẫn trung thành còn chưa nhận được tin...
Đột nhiên, Cố Mẫn Chi cười một tiếng, vô cùng lạnh lẽo: “Bọn chúng không sợ ta chó cùng rứt giậu hay sao?”
Gã đeo hoa tai nói: “Lúc sớm hôm nay, những người ở lô một đã lục tục ra ngoài, đến tối vẫn chưa về. Mới vừa rồi... đợt người
cuối cùng cũng đã đột ngột rời đi hết.”
Rất nhiều
người ở lô một có chức vị và công tác riêng, việc di chuyển
vào ban ngày là hết sức bình thường. Nhưng những người còn
lại đột nhiên rút lui toàn bộ, có thể thấy kẻ địch đã hạ
quyết tâm.
“Đi! Tiểu Mẫn, chúng ta đi mau!” Cố Đường kéo
Cố Mẫn Chi lao ra ngoài. Cố Mẫn Chi thất tha thất thểu đi theo
ông ta đến cửa. Mà tin xấu lại ập đến.
Thân tín đáp: “Địa điểm tiếp ứng của chúng ta bị lộ rồi. Tôi
nhận được tin các anh em chờ bên ngoài đang bị vây đánh. Chúng
ta không thể đi con đường ban đầu nữa! Giờ tín hiệu của ta đã
bị chặn, không cách nào nhận hay gửi tin được. Ta cần phải mạo hiểm đổi đường.”
Cố Đường nổi trận lôi đình: “Rốt cuộc là ai tiết lộ?! Tay trong là ai?!”
Ông ta sẽ không bao giờ biết được tay trong là ai, bởi vì đã đến
nước này, căn bản không còn tay trong nào chịu ở lại bên cạnh
Cố Đường nữa. Sở dĩ vị trí đám người tiếp ứng nhà họ Cố
bên ngoài bị lộ đều chỉ bởi một người – Ngụy Vân Lang.
Ngụy Vân Lang, một cậu chàng điển trai mang tín ngưỡng lạ đời. Vì
lời dặn của sư phụ và an nguy của người trong thiên hạ mà một
lòng tận tụy, hễ có thời gian rảnh là lại bói toán vị trí
của tai tinh, lập chí diệt trừ tai tinh, tiếc là đến nay vẫn
chưa thực hiện được.
Cậu ta làm trợ lí cho Thành Mẫn suốt n ngày, ngày nào cũng phụ trách cho chó, cho chuột ăn, nhân tiện dọn phân, còn phải ghi chép tình hình sinh trưởng của động
vật thí nghiệm. Trong tình huống đó mà cậu ta vẫn không quên tâm nguyện ban đầu, kiên trì xem diệt trừ tai tinh là chuyện quan
trọng nhất.
Nhưng thứ lợi hại như tai tinh, một người trẻ tuổi như Ngụy Vân Lang sao có thể nhìn thấu? Trải qua trăm cay
ngàn đắng, cậu ta cũng chỉ tính được tai tinh ở trong căn cứ.
Sau khi Hạ Vị Sương suy đoán tai tinh có thể chính là Châu Châu
thì năng lực của cậu ta dường như cũng mất đi tác dụng.
Nhưng có một ngày, niềm hy vọng cho đôi mắt của người bạn bị Cố Mẫn Chi bắt đi.
Ngụy Vân Lang phẫn nộ.
Được lắm cô ả Cố Mẫn Chi này, vừa là kẻ thù của bạn tôi mà lại
vừa là kẻ thù của tôi nữa. Không khiến cô trả giá đắt thì tôi
tuyệt đối không để yên!
Không thể nói nhà họ Cố rơi
đài hoàn toàn là công lao của Ngụy Vân Lang, nhưng có thể nhanh
chóng như thế, trôi chảy như thế, tuyệt đối có sự góp phần của
cậu ta.
Mà điều vô cùng quan trọng, cũng chính là vị
trí tiếp ứng của chủ mẫu nhà họ Cố, người đã âm thầm đi
trước, cũng là do Ngụy Vân Lang tính ra được. Một khi đã khống
chế được điểm ấy, Cố Đường đừng mơ có thể mang vật tư đi bày
keo khác.
Ngoài ra, Ngụy Vân Lang còn khuyên Dương Lộ Văn
và Trần Giai Vĩ hạ một quyết định vô cùng trọng đại. Nhờ
những bí mật về tai tinh mà phe Hạ Vị Sương tiết lộ, Thượng
tá Dương Lộ Văn đã âm thầm sắp xếp trước khi tiến hành hành
động cuối cùng. Ông ta lên kế hoạch bao vây lô một khu gia quyến
trung tâm khi hành động, để những người bên trong rút hết, chỉ
chừa lại người của nhà họ Cố. Trong tính toán ông ta thì như
thế đã đủ rồi. Suy cho cùng thì cuộc chiến chỉ diễn ra trong
phạm vị nhỏ, mà dân chúng bình thường sẽ không đến gần chỗ
này.
Hạ Vị Sương khuyên nhủ Dương Lộ Văn, rằng phạm vi
ảnh hưởng của tai tinh có thể sẽ rất rộng. Dương Lộ Văn nghe
thế, bèn tìm đủ lí do để lần lượt di tản cư dân trong căn cứ
sang nơi cách xa lô một khu gia quyến trung tâm.
Tuy nhiên,
theo ý Ngụy Vân Lang thì thế vẫn chưa đủ. Cậu ta dông dài, lải
nhải, dùng kết quả bói toán trước đó của mình thuyết phục
Dương Lộ Văn, cuối cùng cũng thuyết phục được ông ta và Thị
trưởng Trần đồng ý di tản hết tất cả dân chúng ra ngoài căn
cứ.
Còn về nơi an toàn bên ngoài căn cứ, Ngụy Vân Lang
cũng tìm được một chỗ không quá nguy hiểm, có thể để mọi
người tạm dừng chân. Không có chỗ nào tuyệt đối an toàn, chỉ
có tương đối. Rời khỏi căn cứ, suy cho cùng vẫn là mạo hiểm.
Thật sự là Ngụy Vân Lang có chút tài năng nên Dương Lộ Văn mới
bằng lòng nghe theo sắp xếp của cậu ta.
Đó cũng là yêu
cầu của Hạ Vị Sương. Thật ra những gì cô muốn trước sau vẫn
thế, đó chính là giảm bớt sự hy sinh không đáng có, không làm
hại đến một người vô tội nào. Tính thời gian thì chờ đến lúc bọn họ ra tay với nhà họ Cố, dân chúng trong căn cứ hẳn cũng
đã rút lui xong.
“Những kẻ thời điểm này vẫn lựa chọn
theo nhà họ Cố thì chắc không ai vô tội. Thế thì...” Trong lúc
vô thức, Hạ Vị Sương thế mà lại nở một nụ cười cực kì tương
tự Tang Lộ, hững hờ mà tàn nhẫn, “Thế thì, Lộ Lộ có thể
chơi đùa thỏa thích rồi.”
Trong đêm tối, thi thoảng có vài tiếng quạ kêu. Dương Lộ Văn đứng bên cạnh Hạ Vị Sương nói như thế: “Khi mới thành lập thì căn cứ
xây dựng dựa trên hy vọng bảo vệ nhân loại. Đối với chúng tôi
hiện tại, không có gì quan trọng hơn những người chung quanh.”
Nhân loại đã gặp phải đả kích tàn khốc nhất từ thiên nhiên. Những người sống ở đây, có ai mà chưa từng mất đi người thân, rời xa quê quán? Bọn họ tìm được đường sống trong chỗ chết, bọn họ
canh gác, hỗ trợ lẫn nhau. Bất luận gian nan, hiểm trở gì cũng không thể đánh bại con người kiên cường, bất khuất. Thế nên,
họ tuyệt không chấp nhận những người đã đến nước này mà còn
giết hại lẫn nhau.
Hành vi sát hại đồng bào của nhà họ Cố một khi bị tố giác thì ắt sẽ khiến dân chúng oán hận.
Nhà họ Cố đã không còn đường gỡ gạc trong căn cứ. Họ Cố đã hết hy vọng.
“Nhân đợt này, diệt con sâu làm rầu nồi canh, căn cứ sẽ tiến cao hơn một bậc.”
Hạ Vị Sương không nhìn thấy gì, lại có thể ngửi được mùi thuốc
súng ngập tràn trong không khí. Cô nghe thấy rất nhiều những
chiếc xe nặng nề chạy đằng trước, nghe thấy từng mệnh lệnh dứt khoát, chính xác vang lên trong gió.
Cô chống gậy, bên
cạnh có Tang Lộ, Ngụy Vân Lang, Hạ Tình Tuyết, Trịnh Phách
Tường. Không có Bạch Thiến và Mễ Nhạc Nhạc, cũng không có
Trần Dung Tiêu.
Bạch Thiến và Mễ Nhạc Nhạc là vì dị
năng không thiên về chiến đấu, nhằm đảm bảo an toàn nên được sắp xếp rút đi cùng số đông. Trần Dung Tiêu lại không phải do cô an
bài. Vì rất nhiều lúc, cho dù có hai vệ sĩ kia nhưng Trần Dung
Tiêu cũng sẽ lãnh trách nhiệm bảo hộ Hạ Tình Tuyết, song lần
này cô ta lại không ở bên cạnh.
Trước khi hành động bắt
đầu, Trần Dung Tiêu đã nhờ Ngụy Vân Lang tính cho mình một quẻ, xem mình nên ở bên trong hay ngoài căn cứ thì có lợi cho mọi
người nhất. Kết quả của Ngụy Vân Lang chính là Trần Dung Tiêu
nên theo cha ra ngoài, như thế chẳng những tốt cho mọi người mà
cũng tốt cho bản thân cô.
Dương Lộ Văn phụ trách giải
quyết lực lượng cuối cùng của nhà họ Cố bên trong căn cứ. Thị trưởng Trần thì phụ trách trấn an quần chúng, đồng thời dẫn
dắt một bộ phận dị nhân bảo hộ mọi người bên ngoài. Thân là
người từng nhiều lần lãnh nhiệm vụ ra ngoài, Trần Dung Tiêu
đương nhiên hiểu rõ rời khỏi căn cứ sẽ nguy hiểm thế nào, đặc
biệt là khi số lượng người làm mục tiêu quá lớn. Thế nhưng cô
vẫn đi, bởi vì cô phải bảo vệ nhân dân, để những binh lính và
dị nhân trong căn cứ được an tâm tác chiến.
Còn về phần
Hạ Tình Tuyết, thân là dị nhân hệ không gian quý giá, theo lí
mà nói thì không nên để cô nàng tham gia vào tiền tuyến chiến
đấu. Nhưng cô nàng kiên quyết muốn đến, thái độ vô cùng cứng
rắn.
“Chị, chị đi được thì em cũng đi được!” Hạ Tình Tuyết nói như thế.
“Em nghĩ kĩ rồi. Chị, chị tin em
đi, em sẽ không làm chuyện dại dột.” Hạ Tình Tuyết cụp mắt,
che đi vẻ bi thương, “Em chỉ mong không để lại nuối tiếc. Ngộ
nhỡ Châu Châu không xấu xa đến thế, có em ở đây cũng có thể cho cậu ấy một cơ hội giải thích.”
Hạ Vị Sương ôm lấy cô em họ yêu quý, nói: “Chị tin em.”
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, tất cả đều đang cố gắng hướng
về một tương lai tốt đẹp hơn. Có ai dám bảo đảm quyết định của mình sẽ thật hoàn mỹ? Không ai cả. Thế nên chúng sinh bình
đằng.
Khi binh lính từ từ bao vây lấy lô một khu gia quyến trung tâm thì bầu không khí bên trong nhà họ Cố cũng hoàn toàn khác với bên ngoài.
Tuyệt vọng, phẫn nộ, khủng hoảng...
Cố Đường muốn mang con gái đào tẩu khẩn cấp. Trong tình huống vô
cùng nguy cấp thế này, bọn họ không rảnh bận tâm bất kì điều
gì, chỉ một lòng muốn chạy trốn.
Nhưng dù thế, họ vẫn nhận ra căn bản không có đường để trốn.
Lão sư tử giảo hoạt Dương Lộ Văn này, một khi đã đứng dậy thì
tuyệt đối sẽ không để con mồi có cơ hội đào tẩu. Cố Đường
tuyệt vọng phát hiện bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng có
người của quân đội. Bất luận chạy hướng nào, bọn họ cũng sẽ
bị chặn. Chờ đến lúc quân chủ lực đến đây thì sớm muộn gì
cũng chết.
“Ba.” Cố Mẫn Chi nói, “Ba đi đi, để con ngăn họ lại.”
“Không được. Muốn đi thì cùng đi!” Cố Đường làm sao có thể bỏ con gái rượu ở lại cho được?
“Ba!” Cố Mẫn Chi hất tay Cố Đường ra. Gương mặt cô ta lúc này bị
bóng tối che đi, tranh tối tranh sáng, trông có vẻ vô cùng dữ
tợn, “Con muốn ở lại. Nếu chúng ta cùng đi thì sẽ chết hết.
Nhưng con ở lại thì ba vẫn còn hy vọng đi cứu mẹ.”
“Tiểu Mẫn!”
“Đưa ba tôi đi. Tôi phụ trách cản truy binh. Tôi sẽ khiến tất cả bọn chúng chết không có chỗ chôn.” Cố Mẫn Chi nghiến răng nghiến
lợi nói, “Nếu hôm nay nhất định phải chết thì tôi cũng muốn
kéo bọn chúng theo chôn cùng!”
Thủ đoạn của Cố Mẫn Chi,
những thân tín ở đây đều biết ít nhiều. Huống hồ, mọi người
cũng không muốn ở lại chết cùng với cô ta. Nếu Cố Mẫn Chi đã
quyết lòng ở lại cản phía sau, điều đó đồng nghĩa với mở ra
một con đường sống cho tất cả mọi người. Chỉ cần bọn họ đánh liều một phen là sẽ có hy vọng phá vòng vây.
Không ai muốn chết. Cho dù Cố Đường có luyến tiếc con gái đi chăng nữa, mọi người cũng phải lôi ông ta đi.
Nhìn theo xe của Cố Đường khuất bóng, Cố Mẫn Chi xoay người trở lại biệt thự.
Trong biệt thự vẫn sáng đèn. Ngoài cô ta ra thì không ngờ vẫn còn
một người hầu đang run bần bật ở lại biệt thự. Người này vì
ham đồng lương cao mà nhà họ Cố trả nên trước sau vẫn không đi.
Có lẽ cho rằng người nhà họ Cố đã rút hết, nơi này chỉ còn
mỗi mình mình nên lúc này, người hầu đang điên cuồng cướp đoạt
đồ ăn cùng những thứ đồ đáng giá mà nhà họ Cố để lại.
Cố Mẫn Chi đột nhiên trở về khiến anh ta giật mình, không kịp trở tay.
Cố Mẫn Chi nở một nụ cười quái dị. Cô liếc nhìn cái túi căng
đến sắp nứt của anh ta, vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, anh giúp
tôi làm một chuyện cuối cùng, đồ trong nhà tôi anh cứ việc
lấy.”
Người hầu lập tức mừng ra mặt: “Cô chủ, cô muốn tôi làm gì?”
“Đưa Lục tiên sinh vào phòng tôi đi.”
Chuyện này thật sự quá đơn giản. Nghĩ đến việc mình sắp giàu to,
người hầu đã nhịn không được mà bắt đầu ảo tưởng cuộc sống
sau này sẽ tươi đẹp thế nào.
Anh ta bước vào căn phòng giam giữ Lục tiên sinh, mở cửa, đẩy cái người đang ngồi yên lặng trên xe lăn ra.
Lục tiên sinh bị đưa vào mấy hôm trước, vẫn luôn bị giam giữ ở đây. Cố Mẫn Chi thường đến tìm ông ta nhưng lần nào cũng quay về
trong tức tối, hình như là vì Lục tiên sinh không chịu hợp tác.
Y theo tính tình của Cố Mẫn Chi, tù binh không hợp tác thì không được đối xử đàng hoàng. Thế nên Lục tiên sinh không ít lần
phải chịu đánh, chịu đói, thậm chí lúc này trên người vẫn
còn trói dây.
Dù không biết Lục tiên sinh làm gì nhưng
người hầu vẫn thấy khá đồng cảm với người này, đồng thời cảm
thấy tiếc hận. Anh ta nghĩ thầm, người này đúng là cứng đầu,
không thể ngoan ngoãn nghe lời một chút hay sao? Chịu nghe lời
thì tốt biết mấy, nghe lời thì cái gì cũng có.
Chỉ
lát sau, người hầu đã đẩy Lục tiên sinh đến phòng Cố Mẫn Chi.
Đây là lần đầu tiên anh ta bước vào căn phòng này. Sự xa hoa
trong phòng thì không cần phải nói rồi, nhưng thứ đầu tiên thu
hút ánh mắt anh ta lại là một cánh cửa mở nằm dưới mặt sàn.