Khí lạnh không ngừng lùa vào từ ô cửa sổ mở toang trong phòng bếp. Hạ Vị Sương hỏi: “Sao thế này?”. Truyện Xuyên Không
“Đừng gấp, em mang đèn tới đây.”
Bật đèn lên nhìn, ngoài Hạ Vị Sương ra thì tất cả mọi người đều thấy được tình cảnh trong phòng bếp.
Vẫn đỡ hơn so với tưởng tượng. Ngoại trừ máu màu xanh lá đậm của con quái vật làm phòng bếp trông hơi dơ thì những đồ đạc khác không bị hư hao nhiều lắm. Điều khiến cả bọn cảm thấy kinh
ngạc chính là thứ nằm trên mặt đất không phải con khỉ mà lại
là một con thằn lằn to tướng người đầy lông xanh.
Con
thằn lằn này dài cỡ Mễ Nhạc Nhạc, có thể đứng lên mà chạy,
trong bóng đêm đúng là rất dễ nhầm thành con khỉ. Quái vật
thằn lằn lúc này đã hấp hối, trên người là mấy cái lỗ, máu
xanh tanh tưởi chảy đầy mặt đất. Tuy không nhìn thấy nhưng nghe
bạn bè miêu tả, Hạ Vị Sương cũng mường tượng ra được cảnh ấy.
“Hình như hơi lạ.” Bạch Thiến sai Ngụy Vân Lang đi lấy đèn pin siêu
sáng đến. Cô nói: “Thịt của con quái vật này không bình thường lắm.”
Đột nhiên, quái vật thằn lằn nằm trên mặt đất
giãy giụa, ré lên từng tiếng kêu chói tai, bén nhọn, khiến mọi người giật nảy.
Nói là làm ngay. Ngụy Vân Lang giơ đèn pin siêu sáng, lại mang cái
dao đánh xác sống đến, cùng Bạch Thiến cắt lát quái vật thằn lằn. Hạ Vị Sương bảo hai người chờ một chút, sau đó sai Tang
Lộ đánh nát sọ não con quái vật, để nó chết hẳn, không thể
giãy giụa, nhúc nhích gì được nữa.
Thành Mẫn thật ra
cũng dậy, chỉ là anh ta hơi nhát gan nên chỉ đứng xa xa ló đầu
ngó vào phòng bếp. Thấy Tang Lộ bóp nát quái vật thằn lằn
hệt như bóp đất dẻo cao su, hai chân anh ta không khỏi run rẩy.
Lại thấy Bạch Thiến và Ngụy Vân Lang hung tàn chuẩn bị giải
phẫu xác quái vật, Thành Mẫn sắp không kiềm được cơn nôn: “Mấy
người không sợ à?”
Trong khoảng thời gian gần đây, Ngụy Vân Lang vẫn luôn trông coi Thành Mẫn, làm trợ thủ, còn chăm lo cho
cuộc sống hàng ngày của anh ta. Quan hệ của hai người khá tốt. Thành Mẫn thậm chí còn nghĩ đến việc nhận Ngụy Vân Lang vào
làm trợ thủ cho mình. Trong mắt Thành Mẫn thì Ngụy Vân Lang
lúc nào cũng cười hi hi, thoạt trông có vẻ tốt tính, hiền
lành.
Nhưng lúc này, Ngụy Vân Lang âm trầm quay đầu. Ánh
sáng đèn pin lạnh lẽo rọi lên gương mặt kia trắng bệch, khủng
khiếp. Cậu ta cười ha hả, nói: “Sợ cái gì? Xác sống cũng đã
giết rồi, còn sợ một con thằn lằn sao?”
Thành Mẫn: “... Ọe.”
Xin lỗi, ở đây hình như chỉ có mình anh ta là chưa từng giết xác sống.
Thành Mẫn thật sự không dám nhìn. Chỉ ngửi cái mùi tanh tưởi kia
thôi là đã muốn mửa rồi. Anh ta vội xua tay, lui về phòng ngủ.
Chó con, bầy chuột và cây cối còn sống vẫn đáng yêu hơn.
Bên kia đang hừng hực khí thế mà giải phẫu xác quái vật. Hạ Vị
Sương không nhìn thấy, nên là không đến gần tham dự, chỉ cần
đợi bạn bè nói cô nghe kết quả cuối cùng là được.
“Rõ ràng
tự làm được mà cứ một hai bắt em lau.” Gương mặt Hạ Vị Sương
thoáng hiện lên nụ cười cam chịu, “Thiệt tình. Em lại không
thấy đường, làm sao mà biết lau có sạch hay không.”
Tang
Lộ đâu chịu thay đổi chỉ vì bị nói mấy câu. Cô nghiêng nghiêng
đầu, mái tóc dài xõa trên vai, toát lên một phong thái dịu
dàng.
“Chị đây cũng muốn giúp Sương Sương rửa. Rửa sạch
sẽ.” Nói đoạn, cô muốn đè tay Hạ Vị Sương lại, bị Hạ Vị Sương vỗ một cái, sai đi đổ nước.
Chuyện rửa tay hết sức đơn
giản, chỉ ba phút là xong, bị hai người nhão nhão dính dính
rửa suốt một lúc lâu. Chờ đến khi cả hai rửa xong thì phía
phòng bếp bên kia cũng đã giải phẫu hoàn tất.
Không ai là chuyên nghiệp, giải phẫu cũng không có trình tự, quy tắc gì.
Cơ mà phát hiện ra kết quả là được rồi.
“Thế nào?”
Hạ Vị Sương vẫn đứng bên ngoài phòng bếp, sợ mình vào sẽ gây
thêm phiền cho mọi người. Cô hỏi: “Phát hiện cái gì?”
Con dao nhỏ trong tay Bạch Thiến khảy một đống sợi dính đầy máu,
thả vào nước đảo mấy vòng, lộ ra hình dạng thật sự của thứ
này. Bạch Thiến nói: “Chị phát hiện thứ này trong mạch máu
và thịt của nó. Thoạt trông hình như là sợi tơ, nửa trong
suốt, ánh trắng, rất mềm, rất nhỏ, lại dinh dính. Cả cái xác của con thằn lằn gần như đều là thứ này. Ngoài ra thì chị
còn lục trong não nó, tìm được tinh thạch. Nhưng lạ lắm, viên
tinh thạch này cũng quá nhỏ rồi.”
Viên tinh thạch ấy chỉ
to bằng hạt gạo, bất luận là kích thước hay màu sắc đều không giống như tinh thạch nên có của con quái vật thằn lằn. Ngay cả tinh thạch trong não xác sống bình thường còn to hơn cái này
một chút.
Loại tơ này thoạt trông cũng không giống thứ
mà bản thân quái vật thằn lằn có sẵn. Dựa vào lời của Mễ
Nhạc Nhạc thì rất có thể đây là thứ kí sinh trong con quái
vật. Nhưng thứ này rốt cuộc là gì? Tại sao lại thao túng được quái vật thằn lằn? Cả bọn túm tụm ngồi xổm phân tích cả
buổi vẫn không ra.
Mễ Nhạc Nhạc tập trung nhìn kĩ, đột
nhiên nói: “Giống tơ nhện nhỉ. Lúc Spider Man bay trên trời thì
lòng bàn tay sẽ bắn ra tơ nhện dính vào tường. Phụt phụt.”
Tơ nhện?
Tại sao trong cơ thể quái vật thằn lằn lại có tơ nhện? Chẳng lẽ còn có quái vật nhện đang điều khiển nó?
Tạm thời, mọi người chỉ có thể nghĩ được như vậy. Muốn kiểm tra cũng không phải lúc này.
Trên con đường tối đen, trăng lạnh bị mây mù che khuất, ánh sáng lờ mờ, leo lét, kiến trúc chung quanh tựa như những người khổng
lồ im lặng. Đêm nay không có gió, không lạnh lắm. Hạ Vị Sương
chống gậy bước chậm rãi. Trong mắt cô, trắng hay đen đều như
nhau. Cô không bị ảnh hưởng bởi bóng tối.
Tang Lộ lại
càng không cần phải nói. Năng lực nhìn đêm của cô rất mạnh,
khiến cô vẫn có thể ghim chặt mục tiêu dù là trong bóng tối
thế này. Hiện tại, mục tiêu quan trọng nhất của cuộc đời đang
được cô nắm trong tay.
Đường rất dài, sẽ phải đi lâu lắm. Hạ Vị Sương ngủ sớm, lúc này cũng không buồn ngủ. Hiếm khi
có được thời gian thế này, để các cô có thể tay nắm tay mà
tản bộ, không cần lo sẽ có ai khác đến quấy rầy.
Trên
đường, ngoài các cô ra thì không còn người thứ ba. Đằng xa
loáng thoáng vang lên tiếng thú dữ tru, như núi xa phát ra lời
triệu hoán. Ngay cả gió cũng trở nên vô cùng tĩnh lặng, sẽ
không quấy rầy các cô thì thầm.