“Giờ có thích hợp không? Muốn gặp Hạ
Tình Tuyết thì đương nhiên phải thông qua phía Trần Giai Vĩ. Nếu ông ta biết quan hệ của cô và Hạ Tình Tuyết, sau đó dùng cô ta áp chế cô thì phải làm sao?”
Hạ Vị Sương lại không nghĩ thế: “Trong tình huống chúng ta và Dương Lộ Văn đã đạt được
thỏa thuận thì Trần Giai Vĩ không thể xem thường ta như lúc
trước nữa, bởi vì hiện tại, ta và Dương Lộ Văn là một phe.
Nếu Trần Giai Vĩ làm chuyện gì mạo phạm đến chúng ta, thỏa
thuận có sẵn rất có thể sẽ bị xé bỏ. Ông ta sẽ không mạo
hiểm như thế. So với việc dùng Tiểu Tuyết áp chế chúng ta thì khả năng cao là ông ta sẽ lựa chọn thông qua Tiểu Tuyết mà lấy lòng, thử khiến bọn mình ủng hộ ông ta hơn. Vậy cũng tốt... Tôi không định ở lại căn cứ lâu dài nhưng Tiểu Tuyết còn có rất
nhiều người thân ở đây. Em ấy sẽ được coi trọng hơn, càng an
toàn.”
“Vâng!” Mễ Nhạc Nhạc cũng không hỏi đến nữa.
Đối với Mễ Nhạc Nhạc mà nói thì lời Hạ Vị Sương rất ít khi sai. Chị nói mấy ngày tới đây nghĩa là thật sự sắp được gặp
rồi. Mễ Nhạc Nhạc đang chuẩn bị quà gặp mặt cho Hạ Tình
Tuyết. Vì ở đây cũng chỉ còn Ngụy Vân Lang là biết chị Tiểu
Tuyết nên em muốn kéo Ngụy Vân Lang chuẩn bị cùng mình.
Món quà này, chính là phỏng theo kiểu dáng chiếc mũ đã tặng cho
Hạ Vị Sương và Bạch Thiến. Mễ Nhạc Nhạc cũng muốn tự học đan cái mũ len đội đầu, dù sao chỗ này của Hạ Vị Sương cũng có
đủ cả kim đan lẫn len sợi.
Tiếc là cô nhóc chỉ mới vừa
mày mò, đan loạn xạ. Mà Hạ Vị Sương không biết đan mũ, cũng
không nhìn thấy được kết cấu cụ thể của chiếc mũ, cô nhóc
đành lôi kéo Ngụy Vân Lang cùng ngâm cứu.
Nhưng Ngụy Vân
Lang mấy hôm nay thật sự không có tâm trạng ngâm cứu cái này.
Cậu ta cứ thở ngắn than dài, khiến ngay cả Hạ Vị Sương cũng
nghe không nổi nữa.
“Làm sao? Tai tinh kia càng ngày càng rõ ràng à?”
Ngụy Vân Lang gãi đầu, hỏi Hạ Vị Sương tâm sự riêng được không.
“Được.”
Hai người vào phòng ngủ, Hạ Vị Sương ngồi xuống ghế, nói: “Em
muốn nói gì thì nói thẳng đi. Giờ chị không có dị năng, không
thể giúp em quá nhiều nhưng phân tích giùm em một chút thì vẫn được.”
Ngụy Vân Lang vội nói: “Chị biết không? Em tính ra tai tinh ở ngay gần đây. Nó vờn quanh chúng ta, bóng tối vẫn
luôn bao trùm không trung. Điều đó khiến em cảm thấy rất bất an.
Rất có thể nó đang ẩn náu ở ngay bên cạnh ta.”
Từ khi
vào căn cứ, Ngụy Vân Lang đã bói toán mấy lần, kết quả tính
ra đều rất xấu. Bất luận là thông qua tinh tượng hay là đoán
chữ, cách bói toán nào cũng cho ra cùng một đáp án: điềm báo đại hung, cửu tử nhất sinh.
Quẻ tượng biểu hiện rằng
tai tinh chẳng những hung ác mà sơ sẩy một tí là sẽ gây ra tai
họa liên lụy cực lớn. Hiện giờ tai tinh đang lớn lên, không lâu
nữa nó sẽ làm rung chuyển thế gian.
Mắt phải Ngụy Vân Lang giật mấy cái, nói: “... Ở cùng tai tinh.
Công lực của em không thâm hậu được như sư phụ, chỉ tính ra được tới đó. Mấy hôm nay cẩn thận cân nhắc cũng chỉ có thể nhìn
ra tai tinh và sinh cơ kia đều ở trong căn cứ.”
Đối với hai người, cái tên này tượng trưng cho một đoạn hồi ức
cực kì đau thương. Không một ai có thể trơ mắt chứng kiến người bạn mới cách đây không lâu còn cười nói với mình đột nhiên
chết đi mà không để lại bóng ma tâm lí.
Lúc trước, khi còn chưa thể xác định Châu Châu chính là Kha Tiếu Tiếu, Hạ Vị
Sương đã ám chỉ với Ngụy Vân Lang. Ngụy Vân Lang hiểu ý cô,
nhưng mãi vẫn không gặp được Châu Châu. Sau này, Hạ Vị Sương xác định Châu Châu chính là Kha Tiếu Tiếu, bèn dứt khoát nói cho
Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc, còn nhân tiện kể cho Bạch Thiến nghe một chút về chuyện đã qua, giúp Bạch Thiến có chuẩn bị
tinh thần.
Đương nhiên, cô cũng không giấu giếm chuyện Kha
Tiếu Tiếu có thể đã biến thành sinh vật đồng loại với Tang
Lộ. Cô nói cho mấy người bạn chuyện Châu Châu chính là Kha Tiếu Tiếu, song lại không nói cho Tang Lộ.
Nếu Kha Tiếu Tiếu cũng là loài quái vật không giống tầm thường kia thì bộ mặt thật của cô lại là thế nào?
Ngụy Vân Lang nói: “Hồi đó em tính ra tai tinh ở Thúy Sơn, có Tang
Lộ, cũng có cô ta. Sau đó, cô ta bị giết hại, tai tinh bị sương
mù che khuất. Nay, em tính ra tai tinh ở căn cứ, có Tang Lộ,
cũng có cô ta. Tang Lộ không phải tai tinh, như vậy... chẳng
phải...”
Cậu ta không nói ra được, không dám chắc chắn.
Hạ Vị Sương im lặng một lúc. Khả năng
này, thật ra cô cũng từng nghĩ đến. Nhưng chính như lời Ngụy
Vân Lang nói, cô không thể nào khẳng định Kha Tiếu Tiếu chính
là tai tinh. Lần gặp mặt thoáng qua lúc trước, cô không thấy
được hình dáng Kha Tiếu Tiếu nhưng cũng có nghe được giọng đối phương, nói qua lại mấy câu.
Tình trạng của Kha Tiếu
Tiếu còn đặc biệt hơn một chút, cô ta mất trí nhớ, bị dị năng của Cố Mẫn Chi áp chế, cảm xúc rất bất ổn. Ai cũng biết Cố Mẫn Chi không phải thanh niên ba tốt gì, như vậy rốt cuộc Kha
Tiếu Tiếu hiện đang nghĩ thế nào, suy nghĩ của cô ta xuất phát
từ bản thân hay bị ảnh hưởng bởi người khác, không ai có thể
xác định.
Cuối cùng, Hạ Vị Sương nói một câu, không biết là khuyên Ngụy Vân
Lang hay khuyên chính bản thân mình, rằng: “Giờ cô ta không phải
Kha Tiếu Tiếu, mà là Châu Châu.”
Ngụy Vân Lang buồn bã
nhìn ra cửa sổ, không đáp lời Hạ Vị Sương nhưng trong lòng lại
thầm hỏi một câu: Như vậy Tang Lộ thì sao? Chị ta là Tang Lộ
mà chị muốn ư?
...
Căn nhà thuê ẩn dật khuất trong
khu dân cư, thoạt trông không chút gì liên quan đến những biến cố bên ngoài nhưng lại có rất nhiều tin tức mà cả những người
trong căn cứ cũng không biết đang ồ ạt đổ vào. Dưới yêu cầu
cương quyết của Hạ Vị Sương, Dương Lộ Văn và Trần Giai Vĩ đã
bắt đầu hợp tác, xuống tay với Lưu Thành Bình và nhà họ Cố.
Đầu tiên là chuyện phòng thí nghiệm hạt giống nói dối lại một
lần nữa trở nên xôn xao trong căn cứ. Dưới yêu cầu mãnh liệt từ dân chúng, ở trên thành lập tổ điều tra nghiên cứu, cương quyết tiếp quản phòng thí nghiệm hạt giống, bất chất sự uy hiếp
và phản đối từ Cố Đường, đồng thời cũng tiến hành kiểm tra
thành quả nghiên cứu tại đây.
Để tránh gây ra khủng hoảng diện rộng, kết quả kiểm tra tạm thời không được công bố cho
dân chúng, nhưng các quản lí cấp cao trong căn cứ thì ai cũng
biết. Cứ thế, những người có liên can đến phòng thí nghiệm
đều gặp tai ương, đặc biệt là nhà họ Cố, mất sạch danh tiếng. Cố Đường thế mà lại phản ứng nhanh, kịp thời đẩy người gánh tội thay là Thành Duệ và Lưu Thành Bình ra, hy sinh người khác giữ được bản thân.
Trần Giai Vĩ thuận lợi nhậm chức
Thị trưởng, cùng Dương Lộ Văn thừa thắng xông lên, ép Cố Đường
giao ra rất nhiều vật tư để bồi thường cho dân chúng, trấn an
lòng người. Cố Đường giờ tuy vẫn chưa mất chức nhưng cũng đã
bắt đầu bị chèn ép khắp nơi.
Đồng thời, vị Thứ trưởng
là Cố Mẫn Chi này dẫn đội có tỉ lệ hy sinh quá cao, tính
tình tùy hứng và thái độ làm việc không nghiêm túc cũng bị
tố giác. Mấy người Quan Lân dùng thủ đoạn cương quyết tước
chức vị của Cố Mẫn Chi, lần lượt điều hết thuộc hạ của cô ta đi, khiến cô ta không còn ai để sử dụng.
Nhờ đó, gần như tất cả mọi người đã biết chuyện Dương Lộ Văn hợp tác với Trần
Giai Vĩ. Một số quan chức nhỏ chỉ biết làm đúng bổn phận,
không thuộc thế lực ba bên nhận ra tình thế bất thường, cũng
bắt đầu dao động. Dù sao thì con át chủ bài lớn nhất của nhà họ Cố chính là phòng thí nghiệm và số vật tư đang nắm giữ.
Giờ một lợi thế đã mất, chỉ còn lại một, ông ta thật sự có
thể lật ngược tình thế sao?
Chỉ có đồ ngốc mới đi giúp nhà họ Cố vào lúc này, không giậu đổ bìm leo đã khá lắm rồi.
Ngoài sự nghiệp của Cố Đường và Cố Mẫn Chi bị gây khó khăn ra thì
phía bà Cố cũng bị lấy cớ điều tra. Bà ta biết chuyện mình
đã làm một khi bị vạch trần thì đương nhiên sẽ không có kết
cục tốt, dứt khoát xin từ chức trước khi Trần Giai Vĩ ra tay,
sau đó đích thân dẫn người đi thủ kho lúa hiện đang là quan
trọng nhất của nhà họ Cố.
Chỉ trong khoảng thời gian
ngắn, nhà họ Cố liên tục chịu đả kích. Cố Đường tức giận
đến mức tối ngủ cũng không yên, lại phát hiện đứa con gái vốn dĩ nên nóng tính hơn cả mình vậy mà vẫn bình tĩnh.
“Ba, ba giận cái gì? Bọn chúng có kiếm chuyện thế nào đi nữa thì chỉ cần lương thực còn trong tay ta, chúng sẽ không dám làm
quá.” Cố Mẫn Chi nhìn bóng cây bị gió quật nghiêng ngả ngoài
cửa sổ, tựa vô số lệ quỷ đang nhảy múa. Đã mấy ngày rồi cô ta không có được một giấc ngủ ngon.
Từ khi Châu Châu và Hạ
Tình Tuyết gặp nhau, tối nào cô ta cũng gặp ác mộng. Cô ta mơ
thấy mình cheo leo bên bờ vực, cố gắng bườn lên, nhưng bên dưới
lại có một đôi mắt nhìn chòng chọc vào mình, sau đó là vô số những đôi cánh tay vươn ra, kéo cô ta xuống...
Cố Mẫn Chi
rầu rĩ trong lòng, thậm chí còn không rảnh để mà tức giận vì lão già Quan Lân kia đối xử với mình bằng thái độ kì quái.
“Con nói đúng.” Cố Đường hừ lạnh một tiếng, nói, “Nhưng chuyện
này ba vẫn thấy lạ. Rốt cuộc bọn họ làm sao mà biết hạt
giống có vấn đề? Còn cả người bắt Thành Mẫn đi nữa, đến nay
vẫn chẳng có tin tức gì. E là sau lưng hai lão kia còn có
người khác nhúng tay.”
Cố Mẫn Chi nói: “Ba, chuyện này
giao cho con đi. Con đã tra ra được chút manh mối rồi. Bên kia của ba tạm thời dừng lại, cố gắng ổn định những người chung
quanh, đừng để bọn họ tìm cớ kiếm chuyện thêm nữa. Con còn
cần thêm chút thời gian, cho con thêm chút thời gian... Đến khi
đó, cho dù Dương Lộ Văn và Trần Giai Vĩ hợp tác đi nữa thì có thể làm được gì? Cũng chỉ là hai thứ phế phẩm thôi.”
Cố Đường mừng rỡ vỗ vỗ vai con gái, nói: “Không hổ là con gái của ba. Hổ phụ vô khuyển nữ. Vậy giao cho con.”
Cố Mẫn Chi trông ra cửa sổ, mắt hiện lên vẻ âm ngoan và điên
cuồng. Chó cùng rứt giậu, nếu bọn chúng không nể tình thì
cũng đừng trách cô cá chết lưới rách.
Khi nhà họ Cố bên này phụ từ tử hiếu thì Dương Lộ Văn đang trò chuyện với Hạ
Vị Sương. Bọn họ trao đổi vài việc. Dương Lộ Văn muốn hoãn thế công, nhưng Hạ Vị Sương không đồng ý.
“Thượng tá, thời
gian qua hẳn ông cũng đã biết mức độ đáng tin của những tin
tức mà phía tôi nắm giữ. Như vậy, tôi có thể nhắc nhở ông một lần nữa.” Hạ Vị Sương nói, “Những chuyện ác của nhà họ Cố
mà các người đang chứng kiến đây vẫn chưa phải thứ đáng sợ
nhất của bọn họ. Thứ đáng sợ nhất... thật ra còn chưa hoàn
thiện.”
Sau khi sắp xếp các nhân tố lại thì Hạ Vị Sương
có thể dễ dàng liên kết một số chuyện thoạt trông như chẳng hề
liên quan lại với nhau. Nhớ đến một lần tiên tri trước kia, trong
cảnh tiên tri, Cố Mẫn Chi liên tục nhấn mạnh nói còn cần thêm
một chút thời gian. Cô không thể không nhắc nhở Dương Lộ Văn
rằng:
“Cố Mẫn Chi khống chế được một quái vật vô cùng
đáng sợ. Những trường hợp kì lạ mà tôi liệt kê cho ông, e rằng đa phần là do quái vật đó gây ra. Quái vật đó có thể khống chế dị nhân, dị thú, thậm chí là xác sống. Năng lực này không
phải tầm thường, cô ta rất nguy hiểm. Quan trọng nhất chính là
cô ta còn chưa hoàn toàn trưởng thành. Nếu không bóp chết trước khi cô ta kịp trưởng thành, như vậy sau này... tình thế sẽ nguy hiểm hơn hiện tại cả vạn lần.”
“Quái vật?” Dương Lộ Văn nói, “Cô nói thế thì tôi hiểu được vì sao lại có nhiều dị
nhân hy sinh, mất tích như vậy, mà sau khi họ mất tích thì lại
xuất hiện những trường hợp dị năng của bọn họ tấn công người
khác rồi.”
Ông ta truy vấn: “Quái vật đó là gì? Ở đâu?”
Tối mấy ngày qua, Hạ Vị Sương thường cùng Tang Lộ tiếp cận nhà Cố
Mẫn Chi để mà giám sát. Cùng lúc đó, mấy người lão Dư trà
trộn trong đám đông cũng không ngừng hỏi thăm tin tức. Hẳn vì
tình thế rối ren nên hành động của Cố Mẫn Chi đã lặng lẽ hơn
rất nhiều. Chuyện kì quái trong căn cứ gần như là không diễn ra nữa. Châu Châu cũng không hề lộ mặt.