“Không sai.” Hạ Vị Sương giải thích, “Lão Dư chỉ là một người mua
bán nhỏ mà lại có thể buôn mặt hàng đạn dược, như vậy mối mà
anh ta móc nối được tuyệt đối không phải quân nhân bình thường.”
Trước đó, khi Hạ Vị Sương hỏi lão Dư có truyền tin tức cho Dương Lộ
Văn được hay không thì lão Dư đã nói Tiểu Thiền có thể tự do
ra vào quân doanh. Tiểu Thiền chỉ là cô nữ sinh cấp ba, cũng
không phải quân nhân. Thế thì chỉ còn một thân phận, cô nàng là người nhà của quân nhân.
Đồng thời, đã quá rõ ràng,
người đồng ý giật dây giúp lão Dư, để anh ta làm tư lái mua
bán đạn cũng chỉ có Tiểu Thiền từng cùng nhau vào sinh ra tử. Kết hợp với họ của cô nàng, mọi thứ đã sáng tỏ.
Hạ Vị Sương tuy không thấy hai người họ nhưng cũng không nhịn được
cười: “Đừng căng thẳng thế, mọi người đều quen biết nhau cả
mà.”
Tiểu Thiền nhìn đôi mắt Hạ Vị Sương. Trước khi đến
đây, lão Dư đã kể qua tình hình với cô, cô lại không nhịn được
nói: “Chị, em ở trong quân doanh, ra vào không được tiện lắm, hôm
nay mới gặp được mọi người. Em thật là... nếu biết mọi người
đến thì em đã ra sớm hơn một chút rồi.”
Tiểu Thiền có hơi kích động: “Sao vậy được. Nếu biết trước cũng là mọi người đã cứu ba em thì em nên chuẩn bị quà cáp đến tận
nơi cảm tạ!”
Đầu tiên là cứu cô cùng cậu bạn trai, sau
đó lại đến cứu ba cô. Ân tình của mấy người Hạ Vị Sương thật
sự là trả mấy cũng không hết. Tiểu Thiền quyết phải báo đáp.
Cô nói: “Chị, tuy không biết đôi mắt của chị gặp chuyện như thế
nào nhưng quân doanh có dị nhân hệ chữa lành, chị yên tâm. Em đã nói với ba em rồi, ba sẽ tìm người chữa cho chị!”
Thật
ra đối với chuyện chữa mắt, Hạ Vị Sương gần như đã không còn ôm hy vọng gì nữa. Song, cô cũng không từ chối ý tốt của Tiểu
Thiền, ngộ nhỡ thật chữa được thì sao?
Mà người góp phần thuyết phục Dương Lộ Văn có Tiểu Thiền và ba của cô nàng.
Tiểu Thiền không ngờ chuyện Hạ Vị Sương cần mình làm lại là
chuyện ấy, nhưng nghe Hạ Vị Sương phân tích lợi ích và tác hại xong, cô nàng lập tức nhận lời.
“Tuy em không biết rốt
cuộc nhà họ Cố xấu xa đến thế nào nhưng em biết mọi người
không phải người xấu. Mọi người sẽ không làm chuyện gì gây hại cho người khác, cũng sẽ không muốn làm hại căn cứ.”
Tiểu Thiền nghiêm túc nói: “Em tin tưởng chị, tin tưởng các chị.”
Hạ Vị Sương bèn lên tiếng: “Vậy tiếp theo phải nhờ em giúp chị nói tốt trước mặt Thượng tá Dương.”
Nhưng Tiểu Thiền lại đột nhiên bật ra một tiếng ‘không’, đồng thời
như sực nhớ ra điều gì, cô nàng nói: “Thế này đi, chúng ta đổi
một cách khác. Em phải đi báo cho ba em... Mọi người đi gặp
dượng của em trước đi. Yên tâm, chắc chắn em sẽ giúp mọi
người!”
Vừa dứt lời, Tiểu Thiền đã túm tay Tiểu Hiên vụt chạy đi mất, khiến ngay cả Hạ Vị Sương cũng không hiểu mô tê.
Cơ mà cô nàng chạy mất rồi, cũng không quản được. Mấy người Hạ
Vị Sương bèn lặng lẽ tiến vào quân doanh, đến một nơi kín đáo
để gặp nhau dưới sự sắp xếp của Trịnh Phách Tường và Dương
Lộ Văn.
Trước khi vào phòng gặp mặt, Trịnh Phách Tường
nói với Hạ Vị Sương: “Hy vọng cô có thể thành công ngay trong
lần đầu, bằng không thì muốn rời khỏi nơi này chắc hơi khó.”
Hạ Vị Sương chống gậy, vẫn bình thản, tự nhiên: “Tôi còn tưởng cô đã nói với ông ta xong hết rồi, ra là chưa. Cô Trịnh, tôi hơi
thất vọng đó nha.”
Trịnh Phách Tường cười một tiếng, không đùa nữa.
Dương Lộ Văn đã không chịu được mà cất cao giọng: “Vào đi, đừng xì xầm ngoài cửa nữa.”
Cửa vừa mở, Bạch Thiến đã nhanh chóng quét mắt một lượt, sau đó
nhỏ giọng nói bên tai Hạ Vị Sương: “Chị thấy Thượng tá Dương
rồi, chừng năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, trông còn rất đẹp trai. Đằng sau ông ta có hai cảnh vệ, còn có hai người khác
phía cửa nữa.”
“Về chuyện hạt giống, gần đây anh Thành vẫn đang nghiên cứu. Ngài
có thể tự nói chuyện với anh ta để xác nhận.”
Dương Lộ
Văn nhìn Hạ Vị Sương một cái, cảm thấy hơi sầu não. Đã rất
lâu rồi ông ta không có loại cảm giác ấy, không ngờ lần này
lại do một cô nàng trẻ tuổi, mù lòa mang đến cho mình.
Song, Dương Lộ Văn cũng không từ chối. Ông ta đã mất thế chủ động ban đầu, không muốn sĩ diện mà thua thiệt thêm.
Thành Mẫn bên kia thật ra đã chờ sẵn. Dương Lộ Văn vừa mở bộ đàm thì lập tức nối máy thẳng với Thành Mẫn.
“Thượng... Thượng tá Dương...” Thành Mẫn hơi căng thẳng. Trước giờ, chuyện giao tiếp với người có chức quyền đều do chú của anh ta làm.
Giờ bảo anh ta tự xử, thật khôing biết nên bắt đầu từ đâu.
Hồi hộp lên thì đầu óc cũng đờ ra, Thành Mẫn dứt khoát đọc số
liệu nghiên cứu về những cây biến dị của mình mấy hôm nay. Vì
thời gian nghiên cứu ngắn nên số liệu cũng không nhiều lắm. Đọc xong, anh ta lại chuyển sang đọc tiếp số liệu về thành quả ươm giống của phòng thí nghiệm.
Dương Lộ Văn cầm bộ đàm,
yên lặng nghe bên kia đọc làu làu từng chuỗi số. Một người
thật sự có khả năng hay không, đôi khi chỉ cần nghe lời anh ta
nói là có thể xác định.
“... Tôi nói xong rồi.” Thành Mẫn nuốt ngụm nước bọt, cổ họng bắt đầu khô. Thật ra trước giờ
anh ta khá nhát, là nhờ Ngụy Vân Lang mỗi ngày tẩy não, truyền đạt cho anh ta quan niệm phải phản kháng lại ông chú thì mới
có được tương lai tươi sáng thật sự nên anh ta mới có thể kiên
trì đến tận giờ.
Ngụy Vân Lang vừa lúc bưng đến cho Thành Mẫn một ly nước, để anh ta từ từ thả lỏng.
Dương Lộ Văn nghe bên kia bộ đàm truyền đến tiếng uống nước và thở
dốc, bèn cất giọng hỏi: “Vì sao anh lại đồng ý rời khỏi phòng thí nghiệm hạt giống?”
Thành Mẫn đang uống giữa chừng
bị sặc, ho sù sụ cả buổi. Không còn cách nào khác, Ngụy Vân
Lang đành phải giúp Thành Mẫn nói ra mâu thuẫn giữa anh ta và
người chú, cùng với lí tưởng và mục tiêu của Thành Mẫn. Cuối
cùng, Ngụy Vân Lang tổng kết một câu: “Đều là vì nhân loại cả!”
Dương Lộ Văn không nhịn được cười, lại hỏi: “Vậy anh có thể đảm
bảo sẽ tạo ra được giống lương thực sản lượng cao trong vòng
một tháng không?”
Đây là lần đầu tiên Hạ Vị
Sương thẳng thừng ngắt lời Dương Lộ Văn từ khi gặp nhau đến
giờ. Biểu cảm trên mặt cô thay đổi một cách khó tả. Trong giây
phút ấy, dường như cô đã chuyển từ người ở thế dưới đang cầu
hợp tác với Dương Lộ Văn sang người trên cơ.
“Thượng tá
Dương, khi nào hành động, làm đến đâu, những chuyện này không
nên do ngài quyết định. Đây là điều kiện của tôi, nên để tôi
quyết định.”
Từ sau khi tiến vào phân đoạn đàm phán thì
Dương Lộ Văn đã không còn khách khí như trước nữa. Ông ta cười
sang sảng, nói: “Nhưng các cô tìm đến tôi và lão Trần để hợp
tác chẳng phải là bởi vì chính các cô không làm được đấy sao?
Một khi đã thế thì có tư cách gì mà đưa ra điều kiện?”
Thật ra ngay từ ban đầu, Dương Lộ Văn đã để ý đến cô gái ăn mặc
kín mít, thoạt trông như chưa tỉnh ngủ này rồi. Trực giác
chiến đấu rèn luyện qua nhiều năm nói cho ông ta biết, cô gái
này vô cùng nguy hiểm. Nhưng hình như cô ta là vệ sĩ của Hạ Vị Sương, thế nên ông ta cũng không hỏi nhiều.
Hiện tại, cô
gái ấy đã cử động, nhưng vẫn không rời Hạ Vị Sương. Cô ta như
một vị thần bảo hộ, sừng sững đứng đó bảo hộ chủ nhân, lại
sở hữu sức mạnh vượt mức bình thường giúp cô ta đe dọa kẻ
địch.
Chỉ thấy mái tóc dài đen tuyền kia từ từ dài ra,
quấn quanh Hạ Vị Sương và Bạch Thiến. Cùng lúc đó, từ ống tay và vạt áo của cô ta, hơn mười cái xúc tu màu trắng ngà, nửa
trong suốt thò ra. Cái nào cũng được bao phủ bởi lớp vảy trắng li ti, lấp lánh, khiến chúng trông như lớp da và xương của loài sinh vật máu lạnh nào đó.
Không xác định được đó là
kết cấu thịt hay xương. Như đàn rắn đột nhiên túa ra khắp bốn
phương tám hướng, quấn quanh Dương Lộ Văn và tất cả cảnh vệ
của ông ta bằng một sức mạnh mà người thường không cách nào
chống cự.
Tất cả xảy ra quá nhanh. Trước mắt mới thoáng qua một mảng trắng mờ ảo, mê ly. Đầu óc mới chỉ thất thần,
ngơ ngác trong giây lát. Đến khi nhìn lại thì đã ở trạng thái
bị bắt làm tin mất rồi.
Một cái xúc tu nhọn, có gai
chỉa ngay giữa trán Dương Lộ Văn. Ông ta cảm nhận được một làn
hơi lạnh lẽo, rét buốt truyền đến từ người cô gái trước mặt.
Mãi đến lúc này, cảnh vệ của ông ta mới hoàn hồn, muốn tấn công Tang Lộ, giải cứu Thượng tá.
“Dừng tay!” Dương Lộ Văn quát một tiếng, cưỡng chế lệnh cho cảnh vệ
dừng lại. Ông ta giơ tay, bắt lấy cái gai nhọn mà Tang Lộ chỉa
vào trán mình. Chỉ thấy bàn tay Dương Lộ Văn đột nhiên trở nên
giống đá, đồng thời cũng dùng lực thật mạnh mà kéo cái gai
nhọn kia rời đi từng chút một.
Tang Lộ ngẩng đầu lên từ mũ và khăn choàng cổ. Cô lười biếng ngáp một cái, nghiêng đầu tựa vào vai Hạ Vị Sương.
Dương Lộ Văn hơi híp mắt. Ông ta nghe hiểu ngụ ý trong lời nói của cô gái này. Cô ta đang uy hiếp ông. Cô
ta có thể vặn ngã nhà họ Cố mà không cần phải dựa vào ông.
Nếu ông không đồng ý điều kiện của đối phương thì cô ta sẽ ra
tay mà chẳng màng gì cả.
Cô ta không phải người xấu, cũng sẽ bận tâm người khác. Nhưng... cái bận tâm ấy là có hạn.
Dương Lộ Văn thầm cắn răng. Thật ra trong lòng ông ta biết mình đã
thua trong cuộc đàm phán này từ lâu rồi. Bởi vì bản chất là
ông ta cần đối phương chứ không phải đối phương nhất thiết cần
mình. Ông ta chỉ muốn khống chế cục diện theo thói quen, muốn
giành thêm càng nhiều lợi ích, muốn tránh đi những nhân tố
không xác định mà thôi.
Nhưng giờ xem ra... mấy cô gái này, thật sự không phải dễ gạt.
Đã đến nước này, ông ta cũng nên nhận thua. Nhưng mà... thật sự vẫn hơi muối mặt!
Hạ Vị Sương vươn tay bưng chén trà trước mặt, không uống mà đút
cho Tang Lộ một hớp. Cô đang yên lặng chờ đợi lựa chọn của
Dương Lộ Văn.
Thế mới nói cô không thích giao tiếp với
người khác. Có một số chuyện thật ra rất đơn giản nhưng người
khác, đặc biệt là đàn ông, đặc biệt hơn nữa là đàn ông có tuổi ngồi trên cao đã lâu, cứ thích lật tới lật lui, trông như phức
tạp lắm.
Thật ra ngoài lãng phí thời gian thì chẳng còn ý nghĩa gì sất.
Dương Lộ Văn đang ngẫm xem nên làm sao để kéo lại tình thế một
chút. Đúng lúc này, đột nhiên có cô gái đẩy một người đàn ông vọt vào.
“Dượng, dượng, con tìm được ân nhân cứu con lúc trước rồi! Ai da, không phải mấy chị ân nhân của con đây à? Sao
trùng hợp ghê... Ơ, dượng, mọi người đang làm gì vậy?”
Tiểu Thiền sửng sốt, ba Chương ngồi trên xe lăng cũng đơ người.
Hạ Vị
Sương vuốt tay Tang Lộ. Vô số xúc tu và lọn tóc rút về từ từ
như có sinh mệnh. Tang Lộ vẫn im lặng, lạnh lùng, như thể vừa
rồi chưa có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Thiền lí nhí nói:
“Dượng, khéo thật đó! Không ngờ ân nhân cứu mạng của con lại ở đây. Mấy chị này đều là người tốt. Dượng, dượng nhất định
phải giúp con báo đáp mấy chị nha!”
Ba Chương liếc mắt ra hiệu cho con gái, lại ‘ai da’ một tiếng, nói: “Anh rể, không
phải anh nói hôm nay ân nhân giúp em sẽ tới sao? Xem ra đúng là
họ rồi. Không ngờ lại có duyên như vậy, là ân nhân chung của cha con em! Anh rể, anh phải giúp em chiêu đãi người ta cho đàng
hoàng đấy!”
Dương Lộ Văn sao lại nhìn không ra em vợ và
cháu gái mình đang diễn trò, kẻ tung người hứng cơ chứ? Có điều mấy người Hạ Vị Sương còn cứu Tiểu Thiền, điều này đúng là
khiến ông ta hơi bất ngờ.
Đồng thời cũng làm ông ta tự dưng thấy có cảm tình.
Lúc trước, Tiểu Thiền vừa chạy về căn cứ đã kể cho ông ta nghe
chuyện mình được cứu. Dương Lộ Văn rất kính nể những người
làm việc tốt mà không cần báo đáp, nhưng Tiểu Thiền nói bọn
họ không muốn bị quấy rầy nên ông cũng đành từ bỏ ý định
phái người đi đón họ về căn cứ.
Thì ra... chính là mấy người này.
Chỉ trong khoảnh khắc, ngay cả Hạ Vị Sương cũng không ngờ rằng
hình tượng âm trầm, quái dị của mấy người các cô trong lòng
Dương Lộ Văn đang từ từ tiệm cận với hình tượng người tốt thật sự.
Vốn cho rằng mấy người này là kẻ thù không đội
trời chung của nhà họ Cố, vì không làm lại đối phương nên mới
phải dùng âm mưu quỷ kế để châm ngòi ly gián. Khống chế Thành
Mẫn chắc chắn là không có ý tốt, hành động lén lút, không hề quang minh chính đại thì ắt là phường tiểu nhân. Giờ cẩn thận ngẫm lại, đại khái có lẽ chắc là... những cô gái này thật sự
có lòng bác ái, vì dân chúng nên mới đối phó với nhà họ Cố
chăng?
Một màn kịch vụng về khiến Dương Lộ Văn nhìn mấy
người Hạ Vị Sương thuận mắt hơn hẳn. Ông ta thậm chí còn không
tính chuyện vừa rồi Tang Lộ mạo phạm. Ai da, đều cho mình bắt
nạt mấy cô nàng quá, bằng không người ta cũng đã chẳng ra tay...
“Ầy.” Dương Lộ Văn thở dài nói, “Hôm nay tới đây vậy, phía lão Trần
bên kia giao cho tôi đi. Với cả, tôi hy vọng có thể kịp theo bước thành quả nghiên cứu của Thành Mẫn. Nếu không có chuyện thì
khác thì cứ thế thôi.”
Ba Chương: “Anh rể, anh
đừng quên lời hứa với chị của em. Anh phải lo cho em chứ!
Chuyện họ cứu em, chúng ta còn chưa báo đáp họ nữa là!”
Dương Lộ Văn: “...”
Tiểu Thiền/ba Chương: “Dượng/anh rể~”
Dương Lộ Văn đau đầu vỗ bàn: “Rồi, rồi, im lặng giùm tôi! Tiểu
Thiền, con lại đây, nói rõ ràng cho dượng nghe rốt cuộc bọn họ là người như thế nào. Còn nữa, đừng giả ngu, chắc chắn là
con đã lén gặp họ rồi. Nói những gì? Không được gạt dượng...”