Tối đến, Trịnh Phách Tường đưa tin cho Hạ Vị Sương.
Ngồi
trong phòng, Hạ Vị Sương vừa xoay tay cầm chiếc gậy chống, vừa
nghe Trịnh Phách Tường ở bên kia bộ đàm nói chuyện.
Cô ta nói, phía Trần Giai Vĩ thật sự đã tin chúng ta có hạt giống, chẳng qua ông ta muốn dùng phương thức thu mua mà mua lại hạt
giống và Thành Mẫn hơn. Ông ta đồng ý trả thù lao, nhưng tạm
thời không thể đáp ứng điều kiện gì khác, bởi vì ông ta cần
xác nhận xem những hạt giống này có thật sự gánh vác được
tương lai của căn cứ hay không.
“Tương lai?” Hạ Vị Sương
cười khẽ, nói, “Trần Giai Vĩ nghĩ chúng ta là thần tiên à? Có
ai mang đến cho căn cứ một tương lai xác thực được chứ? Không
bằng chúng ta đừng làm gì hết, cứ để ông ta tiếp tục ôm một
lời nói dối mà gìn giữ hòa bình đi.”
Trịnh Phách Tường bình tĩnh nói: “Tôi cũng phân tích với Trần Giai Vĩ như thế,
nhưng ông ta rất cẩn thận, sợ mất cả chì lẫn chài. Ông ta nói
có thể cùng chúng ta đối phó với nhà họ Cố, nhưng cần phải
xác định Thành Mẫn có thể tạo ra được giống lương thực đáng
tin cậy. Hạ Vị Sương, chắc cô cũng hiểu Trần Giai Vĩ nói thế
nghĩa là gì. Ông ta tin tưởng việc Thành Mẫn nằm trong tay
chúng ta, cũng tin chúng ta có thể cung cấp hạt giống, nhưng
cuối cùng hạt giống có thành hay không, không ai đảm bảo được.”
Trần Giai Vĩ còn đang do dự. Việc phòng thí nghiệm hạt giống một
khi mất đi Thành Mẫn có thật sự trở nên vô dụng hay không, ông
ta không dám xác định, cũng không dám mạo hiểm.
“Nhưng tôi không có nhiều thời gian như thế. Chúng ta đều không có.” Hạ Vị Sương biết, tất cả những thông tin cô có được đều đến từ dị
năng, tất cả những tương lai cô họa ra đều chỉ là lời nói một
phía từ cô. Trừ phi thời gian và sự kiện diễn biến đến thời
điểm ấy, bằng không thì trước đó ai lại dám tin tưởng một kẻ
chỉ nói miệng mà không có bằng chứng chứ? Thế nên, cô không thể nào nói cho Trần Giai Vĩ biết rằng ở tương lai không xa, nhà
họ Cố sẽ khống chế hoàn toàn căn cứ. Huống hồ, giờ cô đã
mất đi dị năng, càng không thể chứng minh bản thân.
Một nhà cầm quyền do dự, không quyết đoán. Thảo nào trong căn cứ lại do nhà họ Cố chiếm thế.
Hạ Vị Sương khá thất vọng, nhưng cũng chỉ có thế: “Nếu vậy thì
cô Trịnh, tạm thời cô có thể dừng liên hệ với Trần Giai Vĩ.”
Hạ Vị Sương nói: “Rất đơn giản. Trần Giai Vĩ tuy vẫn chưa lập tức đồng ý hợp tác nhưng trong tay cô có con bài, ông ta nhất định
sẽ chăm chú quan sát cô. Như vậy tiếp theo, tôi mong cô có thể
làm hai chuyện. Thứ nhất, đi liên hệ nhà họ Cố. Thứ hai, tiếp
cận Thượng tá Dương Lộ Văn, tôi có truyền một tin tức cho ông
ta...”
Trịnh Phách Tường im lặng giây lát rồi cười khẽ một tiếng: “Cô đây là muốn kéo tôi lên đống lửa mà nướng.”
Trong căn cứ có ba thế lực, như thế thì Trịnh Phách Tường phải lộ
diện trước cả ba bên, đặc biệt là phía nhà họ Cố. Vốn Trịnh
Phách Tường đã có mối thù không thể xóa nhòa với Cố Mẫn Chi
rồi, giờ đột nhiên lộ diện, chắc chắn sẽ đưa đến rất nhiều
nguy hiểm.
Hạ Vị Sương bình thản hỏi: “Cô sợ không?”
Trịnh Phách Tường đáp: “Tôi chỉ sợ Cố Mẫn Chi chết không đủ thê thảm.”
Thân là lính đánh thuê, ở thời bình cũng đã phải vào sinh ra tử
không ít lần. Nếu sợ thì cô ta đã đổi nghề từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến hôm nay.
Tuyết không lớn, không
ảnh hưởng đến việc ra ngoài. Hạ Vị Sương mặc rất dày, Tang Lộ mặc còn dày hơn. Ba người thong thả đi đến chợ giao dịch tự do
như đang tản bộ.
Lần này ra ngoài cốt là để mua gà. Muốn mua gà sống thì hơi khó, mua con gà đông lạnh tương đối khả thi hơn. Nghĩ chắc con mèo béo chột mắt kia cũng sẽ không chê gà
sống hay gà chết.
Có thứ gì đó lành lạnh đột nhiên rơi
trên chóp mũi. Tang Lộ dò qua quan sát, sau đó liếm đi bông
tuyết nơi chóp mũi Hạ Vị Sương.
Thật ra Hạ Vị Sương cũng biết. Cho dù là Tang Lộ còn sống trước khi
tận thế thì quan hệ của chị và người nhà cũng không tốt đẹp
gì cho cam. Ba chị gần gũi với đứa em trai do mẹ kế sinh ra hơn, mà hào quang của Tang Lộ cũng không phải thứ chỉ cần muốn là
chèn ép được. Thế nên có đôi khi, giữa ba Tang và chị nảy sinh
sự tranh đấu về quyền lực.
So với người thân thì quan hệ của hai người càng giống đối thủ.
“Vậy nếu chị gặp phải thì sao?”
Tang Lộ trước giờ không nghĩ đến chuyện này, nhưng nếu Hạ Vị Sương đã hỏi, cô cũng nương theo đó mà suy ngẫm. Đáp án là: “Không
sao cả.”
Bởi vì hoàn toàn không có hứng thú, hoàn toàn
không thèm để ý, thế nên không sao cả. Mẹ đẻ của cô qua đời khi cô còn nhỏ tuổi, kí ức đã sớm phai mờ. Những người thân khác thì lại có quan hệ không tốt. Đối với Tang Lộ trước kia mà
nói thì đã không đủ quan trọng để nhắc đến, mà đối với Tang
Lộ hiện tại thì lại càng râu ria chẳng khác nào người qua đường.
Người nọ quay đầu liếc cô một cái, không phản ứng, chỉ nói với chủ quầy hàng: “Đưa đến lô một, khu gia quyến trung tâm. Sẽ không
trả giá bèo cho mấy người.”
Những người từng được Tang Lộ đưa về, từng được các cô giúp đỡ,
giờ lại tụ họp bên nhau giúp đỡ ngược lại các cô. Chuyện đời
chung quy là thế, vô tình cắm liễu, liễu lên xanh.
...
Tối đến, trong căn nhà thuê ở khu dân cư, mọi người cùng nhau ăn cơm, song Ngụy Vân Lang lại không xuất hiện.
Bạch Thiến thấy hơi lạ, bèn hỏi Mễ Nhạc Nhạc Ngụy Vân Lang bị làm sao, vì mấy hôm nay đều là Mễ Nhạc Nhạc ở cùng Ngụy Vân Lang
trong khi những người khác có việc cần hoàn thành. Lại nói,
ngoài Mễ Nhạc Nhạc ra thì hình như cũng không ai để ý nhiều
đến Ngụy Vân Lang.
Mễ Nhạc Nhạc giải thích: “Anh Tiểu
Lang nói mấy hôm nay ảnh cứ thấy thấp thỏm trong lòng, thế nên
tính một quẻ. Tính xong, sắc mặt anh Tiểu Lang rất kém, em hỏi ảnh thế nào, ảnh nói cảm giác không ổn, cứ như tai họa sắp
giáng xuống đầu. Ngoài ra thì không có gì, anh Tiểu Lang tính
xong mệt quá nên chạy đi ngủ rồi.”
Hạ Vị Sương hơi cau mày: “Thật ra em cũng cảm thấy như vậy không
tốt lắm. Nhưng mà chúng ta có quá nhiều sự trợ giúp, ai da,
cái gì cũng có người khác làm hết rồi, hình như không còn
việc gì cho tụi mình nữa.”
Bạch Thiến: “...”
Dù bản thân cũng là một trong những người không cần phải làm gì nhưng lời này nghe sao mà gợi đòn thế cơ chứ?!
Cô sử dụng dị năng thường xuyên như thế
không phải chính là để khiến chuyện này trở nên đơn giản hơn
một chút, an toàn hơn một chút hay sao?
Đúng như lời Hạ Vị Sương đã nói, chuyển cơ trong chuyện này chẳng mấy chốc đã đến.
Thật ra mấy hôm nay, đám người Bạch Thiến quả thật không có việc
gì để làm. Quá mức rảnh rỗi, bèn chủ động ra ngoài hỏi thăm
tin tức, nhân tiện nhắn với phía lão Dư về suy nghĩ của Hạ Vị Sương.
Đương nhiên, mấy người nấp trong tối bọn họ không
có hành động gì, nhưng hướng gió của thế giới bên ngoài vẫn
thay đổi mỗi ngày. Đầu tiên là tin tức giả mà phòng thí
nghiệm hạt giống bịa ra đột nhiên bị lan truyền, khiến lòng
người hoảng hốt. Tuy tin tức này nhoáng cái đã bị đè xuống
nhưng mầm móng hoài nghi đã gieo. Sau đó, nghe nói Thượng tá
Dương Lộ Văn và Thị trưởng Lưu Thành Bình tiến hành cuộc gặp
thân thiết, hữu nghị. Hình như hai người cố ý bắt tay hợp tác, cùng nhau gạt đám người phe Trần Giai Vĩ ra ngoài. Tiếp nữa
thì hướng gió đột nhiên thay đổi. Phó Thị trưởng Trần Giai Vĩ
hình như cũng bắt đầu tiếp xúc với Thượng tá Dương Lộ Văn, có vẻ là sợ ông ta bắt tay với đối thủ.
Ngoài mấy vị tai
to mặt lớn ở trên còn đang dao động ra thì còn một ít tin tức
bên lề vụn vặt nữa. Tỷ như tin tức có liên quan đến người đã
xâm nhập phòng cách ly đêm đó mà lão Dư mang đến. Nghe nói trong căn cứ không có dị thú dạng khỉ nhưng có người từng gặp một
con thằn lằn to lớn. Ngoài đó ra thì bọn họ còn nghe ngóng
được rằng trong căn cứ từng xảy ra một số hiện tượng quái dị, tất cả đều trông như do dị thú hoặc dị nhân gây ra. Nghe tin
ấy, Hạ Vị Sương bèn xác nhận lại với Lữ Viện Viện, nhận
được tin hy sinh hoặc mất tích của một bộ phận dị nhân tương
ứng.
Tiếp sau nữa, Trịnh Phách Tường nhắn tin cho Hạ Vị
Sương, hỏi cô muốn gặp Thượng tá Dương Lộ Văn trước hay Phó Thị trưởng Trần Giai Vĩ trước. Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ, sau đó lựa
chọn Thượng tá Dương Lộ Văn.
“Làm sao chị biết trong thời gian này em vợ của ông ta sẽ gặp nạn,
cũng là lúc trước... ừm hửm?” Thấy có Thành Mẫn ở đây, Ngụy
Vân Lang lựa chọn dùng ‘ừm hửm’ để thay thế cho ‘tiên tri’.
Hạ Vị Sương nói: “Cũng không phải thế. Trên thực tế, trước giờ
chị vẫn luôn hoài nghi hung thủ khiến em vợ của Dương Lộ Văn gặp nạn chính là người của nhà họ Cố. Sau này, một số tin tức
đã chứng thực suy đoán của chị. Chị không hiểu rõ tính tình Cố
Đường, nhưng chị hiểu Cố Mẫn Chi.”
“Sau khi sốt ruột, Trần
Giai Vĩ đã từng đi gặp Dương Lộ Văn. Thật ra muốn xác nhận
giống mà phòng thí nghiệm hạt giống tạo ra có vấn đề hay
không thì không thể nhanh như thế. Cho nên hiện tại, Dương Lộ Văn
vẫn giữ lập trường trung gian. Thái độ của ông ta đối với cả
hai bên đều khá tốt. Nhưng như thế, trong mắt nhà họ Cố đã
đồng nghĩa với việc Thượng tá Dương Lộ Văn muốn hợp tác với
Trần Giai Vĩ... bởi vì chị còn bảo Trịnh Phách Tường giả mạo
người của quân đội đi báo cho nhà họ Cố rằng không cần phải
tìm Thành Mẫn nữa.
Nghe xong, cả bọn không
biết nên khen Hạ Vị Sương làm tốt lắm hay là nên cảm thán một
câu cô nàng này thật âm hiểm.
Len lỏi giữa thế lực ba
bên, loại chuyện này vừa nghĩ đã biết không phải đơn giản. May
mà Trịnh Phách Tường quen biết rộng, người lại khôn khéo nên
mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Ngụy Vân Lang chắp tay trước ngực, mặt thương xót: “Đôi khi em lại hoài nghi,
không biết tai tinh rốt cuộc là ai. Amen.”