Lữ Viện Viện thầm kêu rên trong lòng, không ngừng nói hỏng rồi hỏng rồi, chắc chắn là Hạ Tình Tuyết bị Cố Mẫn
Chi bắt nạt, biết thế mình đã không cho cô nàng giúp đỡ!
Khi Hạ Tình Tuyết bước đến gần bồn hoa thì Lữ Viện Viện bật nhảy ra, gọi: “Tiểu Tuyết!”
Hạ Tình Tuyết bị đối phương làm giật mình: “Chị đến đây từ bao giờ thế?”
Lữ Viện Viện đau đáu nói: “Chị chờ em ở đây từ đầu.”
Vì lo cho Hạ Tình Tuyết, cô không nhịn được mà đến gần chờ đợi.
Góc bồn hoa này không xem như quá khuất, hai vệ sĩ của Hạ Tình Tuyết đã nhìn thấy từ lâu, chỉ có cô nàng này không biết
nghĩ gì mà cứ như mất hồn nên không phát hiện ra.
“Sao em còn khóc? Có phải là Cố Mẫn Chi khinh người quá đáng không?!” Lữ Viện Viện không nhịn được hỏi, “Ài, cô ta phát hiện tụi
mình định chụp lén rồi hả? Cô ta không làm gì em đó chứ?”
Chụp lén?
Hạ Tình Tuyết sửng sốt, nói: “Em quên khuấy đi mất, không chụp
được.” Tâm trạng quá kích động nên quên mất chuyện này.
Lữ Viện Viện ‘a’ một tiếng, không phải vì chụp lén sao? Vậy thì
vì cái gì? Cô an ủi nói: “Thôi thôi, không chụp được thì không
chụp được đi. Cái này không quan trọng. Chị thật sự không có
thích Châu Châu.”
Lữ Viện Viện ấp úng: “Ai da, em đừng nghĩ nhiều quá. Tụi chị
chỉ đơn giản là tò mò thôi, dù sao cô ta cũng bí ẩn như thế.
Em biết mà, trước giờ vẫn luôn có rất nhiều lời đồn đại kì
quái về Châu Châu.”
Thật vậy, trước kia Hạ Tình Tuyết
cũng là nghe qua những lời đồn lung tung có liên quan đến Châu
Châu nên mới bắt đầu tò mò. Tuy nhiên, cô vẫn còn hoài nghi Lữ
Viện Viện: “Dù sao chị cũng không thích cậu ấy, thôi đừng
chụp. Châu Châu là bạn em, các chị đừng lan truyền mấy tin tức
kì quái nữa.”
“Bạn á? Em biết cô ta?” Lữ Viện Viện nghĩ thầm không chụp được người thì hỏi thăm thêm một chút cũng
tốt, “Mau nói chị nghe, chuyện cô ta là như thế nào?”
Hạ
Tình Tuyết giải thích sơ: “Cậu ấy là bạn rất thân với em.
Trước kia có lần gặp chuyện ngoài ý muốn nên tụi em tách ra.
Em cứ nghĩ cậu ấy chết mất rồi… Nhưng giờ xem ra cậu ấy không
những không chết mà còn được cứu đưa về căn cứ, chỉ là bị
mất trí nhớ, ngay cả bản thân tên gì cũng không nhớ được.”
“Sao lại như thế!” Câu chuyện này tuy đơn giản nhưng cũng khiến
người ta thổn thức không thôi. Lữ Viện Viện an ủi, “Người không
chết là tốt rồi.”
Hạ Tình Tuyết dụi dụi mắt, kéo khăn
choàng cổ xuống: “Vâng, không chết là tốt rồi, những thứ khác
có thể từ từ. Ầy… thật mong chị của em cũng được may mắn như
thế.”
Lữ Viện Viện: “…”
Hạ Tình Tuyết vẫn đắm
chìm trong tâm trạng lúc vui lúc buồn như tàu lượn siêu tốc,
thật sự không có tinh lực suy nghĩ chuyện gì khác, chỉ trả
điện thoại lại cho Lữ Viện Viện rồi đi ngay.
Nhìn theo
bóng dáng Hạ Tình Tuyết đi xa, Lữ Viện Viện cũng vội vàng
chạy về nhà. Chuyện này ấy, phải mau chóng báo cho Hạ Vị
Sương.
…
Trong căn biệt thự cao tầng đẹp đẽ.
Châu Châu đứng bên cửa sổ lầu hai, dù lúc này đã không còn thấy
được bóng dáng Hạ Tình Tuyết nhưng cô vẫn không chịu rời đi.
“Châu Châu…” Cố Mẫn Chi rất ghét Châu Châu như thế, sẽ khiến cô có một cảm giác như mất khống chế.
“Mẫn Chi.” Châu Châu vui vẻ nói, “Thì ra em tên Kha Tiếu Tiếu.”
“Em tên Châu Châu.” Cố Mẫn Chi ôm eo Châu Châu, nhấn mạnh, “Chẳng lẽ
đối với em, những quá khứ đã quên kia còn quan trọng hơn cả
chị hay sao?”
Châu Châu cười nói: “Mẫn Chi, chị nói em là
viên minh châu trên tay chị, cho nên muốn gọi em là Châu Châu. Em
rất thích cái tên này.”
Châu Châu nói thế cũng xem như
khiến Cố Mẫn Chi thả lỏng đôi chút. Cô ta vỗ vỗ vai Châu Châu,
nói: “Không sai, em là bảo bối quý giá nhất của chị. Không có
ai yêu em hơn chị hết.”
Cùng lúc đó, Cố Mẫn Chi bất chợt nảy ra một ý hay.
Thái độ của Châu Châu đối với Hạ Tình Tuyết không được bình thường lắm, là bởi vì Hạ Tình Tuyết quen biết Châu Châu, nhưng thế
thì đã sao? Châu Châu vốn không phải người thường, dù không là
xác sống nhưng tuyệt đối cũng không phải dị nhân bình thường.
Như vậy, Châu Châu sẽ không có được tam quan và nhận thức của
người thường.
Suy nghĩ Cố Mẫn Chi xoay chuyển, cô ta nói với Châu Châu: “Châu Châu, nếu Hạ Tình Tuyết biết em,
quan hệ của hai người lại còn thân thiết như thế thì không mấy
hãy nhốt cô ta vào địa đàng của em đi, để cô ta mãi mãi là
người nhà của em, thế nào?”
Vứt dứt lời, ánh mắt hiền
hòa của Châu Châu đã lập tức xuất hiện biến đổi lạ thường. Cô ta nhìn sang Cố Mẫn Chi, không đáp lời vấn đề vừa rồi mà hỏi ngược lại: “Mẫn Chi, chị thật sự yêu em sao?”
Cố Mẫn Chi thật không biết nói gì: “Đương nhiên. Em còn muốn chị phải nói bao nhiêu lần nữa?”
Cô ta thật sự muốn bật lại Châu Châu một câu ‘có yêu hay không
chẳng lẽ trong lòng cô không nghiệm ra được à’. Đáng tiếc, bây
giờ không thể hung hăng với Châu Châu như thế.
Cố Mẫn Chi lại thấy hơi mệt lòng. Thật conmeno khó chơi, xem ra
Châu Châu không quá muốn cắn nuốt Hạ Tình Tuyết. Mà điều tệ
nhất chính là những kí ức kia của Châu Châu dường như đang có
dấu hiệu sống lại. Vừa rồi, khi Hạ Tình Tuyết đến, rõ ràng
cô ta chưa hề gọi tên Hạ Tình Tuyết một lần nào nhưng Châu Châu
vẫn buột miệng thốt ra câu ‘Tiểu Tuyết’…
Thật hỏng bét.
Nếu kí ức của Châu Châu phục hồi thì đến lúc đó, Châu Châu có còn cam tâm tình nguyện để cô ta sai phái nữa hay không? Cô ta có còn là người quan trọng nhất trong lòng Châu Châu nữa hay không?
Lữ Viện Viện tiếc nuối nói cho cô hay không chụp được ảnh, nhưng
hình như em gái cô có biết người này. Cô ta thuật lại một lượt những gì Hạ Tình Tuyết đã nói, Hạ Vị Sương thở dài một
tiếng, cất lời: “Không cần chụp nữa, tôi biết là ai rồi.”
Lữ Viện Viện: “Bên kia đã móc nối với Phó Thị trưởng Trần rồi,
cơ mà… Ai da, để tôi kêu chị Tường tự nói với cô vậy.”
“Cũng được.”
Sau đó, Lữ Viện Viện ngắt bộ đàm.
Bạch Thiến đang giặt quần áo, nghe vậy bèn nói: “Tiểu Sương, em quên nhờ cô ta giúp mình chuẩn bị một con gà rồi.”
Con mèo
chột béo ú thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, lại không nhận
được thù lao. Biết phải đợi một thời gian thì Bạch Thiến mới
mang gà đến cho mình được, nó đã hùng hổ một phen.
Nhưng mà ở tình cảnh này, muốn mua gà thật không phải dễ. Nếu nhờ lão Dư mua giúp thì chắc chắn anh ta lại tặng không.
Đương nhiên, chém Trịnh Phách Tường và chém dân thường là hai việc
khác nhau, Bạch Thiến không hề có áp lực tâm lí.
Hạ Vị
Sương cười cười, nói em quên mất, không mấy ngày mai chúng ta
dạo chợ, nhìn xem có mua được đồ gì cho chó con ăn hay không.
Lấy những thứ đồ bọn họ mang đến cho chó ăn thì hơi bị sang
quá, hơn nữa phần lớn trong đó là thực phẩm đóng gói, nhiều
dầu nhiều muối, không tốt cho động vật.
Những thứ khác, Ngụy Vân Lang xách vô nhà, lọ tinh dầu dưỡng tóc kia thì dúi vào tay Hạ Vị Sương.
Nắm chiếc lọ nhỏ trong tay, Hạ Vị Sương chợt cười cười, lại đưa
cho Tang Lộ: “Người ta tặng chị này. Lộ Lộ, vui không?”
Tang Lộ đón lấy chiếc lọ đựng tinh dầu, thật không hiểu lắm. Có
vui hay không cũng không vì thế mà được khơi dậy. Nhưng Hạ Vị
Sương đang cười, hẳn là vui vẻ, vậy nên cô cũng đáp một tiếng
vui.
Đúng như những gì Tang Lộ đã nói, cô muốn
chăm sóc cho Hạ Vị Sương thật tốt, mà thực tế thì cô cũng đã
làm được. Khi Hạ Vị Sương cảm thấy bất tiện vì không thể nhìn thấy, Tang Lộ luôn đưa tay giúp đỡ kịp lúc. Dần dà, năng lực
sinh hoạt của Tang Lộ ấy vậy mà đã không khác gì người bình
thường. Không ai nghĩ Tang Lộ không biết làm việc gì nữa. Tương tự, điều đó có nghĩa rằng khi Tang Lộ không làm chuyện gì đó, ấy là vì cô không muốn chứ không phải không biết.
Nhưng trái ngược với Tang Lộ, từ sau khi mất đi thị giác, sự chú ý của
Hạ Vị Sương dành cho Tang Lộ lại bị buộc phải hạ xuống. Cô
không nhìn thấy vết bẩn trên quần áo chị, không nhìn thấy mái
tóc chị bị gió thổi rối tung, cũng không nhìn thấy biểu cảm
chị hoặc lạnh lùng hoặc ấm áp. Cô không thể để ý đến Tang Lộ một cách toàn diện, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn. Có chăng
chỉ chia cho chị được một chút quan tâm sau khi đã cố gắng chăm
sóc tốt bản thân. đam mỹ hài
Hạ Vị Sương bảo Tang Lộ nằm lên đùi mình, dùng tay khoát nước ấm giúp đối phương gội đầu.
“Mà em lại không.”
Nhưng thật ra dù có nhìn được đi chăng nữa thì Hạ Vị Sương cũng sẽ không vì thế mà cố tình đi kiếm một lọ tinh dầu dưỡng tóc. So sánh với những người vì giữ khoảng cách với Tang Lộ nên không
biết bản chất thật sự của chị như lão Dư thì mấy người họ ở
gần thật ra đã quen với cái kiểu của Tang Lộ. Bọn họ biết rõ tóc Tang Lộ thoạt trông như tóc nhưng thực tế lại là một thứ
khác. Bọn họ cũng biết Tang Lộ trước giờ không để ý chuyện
này. Chị không thích gò bó, không bị quan niệm thẩm mỹ thông
thường của con người trói buộc. Chị như thú dữ mặc sức sinh
trưởng giữa đất trời, tư duy và quan niệm đều khác với người
thường.
Nhưng lão Dư đột nhiên đưa lọ tinh dầu dưỡng tóc
này đến, chợt giật mình, Hạ Vị Sương phát hiện trong lúc mình
nhìn không thấy, dường như càng ngày Tang Lộ đã càng “bình thường”
hơn.
Mọi người đều biết rõ chị khác thường, thế nên vào
những lúc mà người khác cảm thấy nên đối xử bình đẳng thì
đôi khi bọn họ lại bỏ qua.
Như vậy không tốt lắm… Chuyện
này không liên quan đến ý kiến chủ quan của Tang Lộ mà là khi
mọi người càng lúc càng quen với việc bỏ qua như thế, bất
giác nó sẽ biến thành xa lánh, cho dù đó chỉ là vô tâm, dù
mọi người không thật sự muốn xa lánh chị.
Hạ Vị Sương
biết rõ, mâu thuẫn giữa quái vật và con người là không thể
nào hoàn toàn hòa giải. Trên thực tế, Tang Lộ không để ý mấy
người Bạch Thiến, cũng không tỏ ra quan tâm bọn họ, thế nên họ
có sơ sẩy Tang Lộ cũng là hết sức bình thường, huống hồ, họ
cũng không phải hoàn toàn không quan tâm. Nhưng cô thì không được.
Hạ Vị Sương chỉ muốn tự cảnh tỉnh bản thân. Không quan tâm thái
độ của người khác như thế nào, chỉ quản chính mình.
Hạ Vị Sương làm ướt tóc Tang Lộ, không tránh khỏi việc sái nước
lên đùi mình. Tang Lộ đòi tự làm. Tóc chị uốn éo như vô số
con rắn đang bơi lội, tự tạo bọt, tự gội sạch. Hạ Vị Sương đưa tay luồn vào thì cảm giác như bị bao quanh bởi bầy giun, xúc
cảm vô cùng quái dị. Song, cô vẫn không rụt tay về. Khi thị
giác không nhìn thấy thì cảm nhận Tang Lộ bằng xúc giác cũng
khá tốt.
Từ khi Hạ Vị Sương bị mù, năng lực tự chăm sóc bản thân của Tang Lộ cũng tăng nhảy vọt. Vẫn nằm trên đùi Hạ
Vị Sương nhưng Tang Lộ lại có thể tự xối nước, múc nước mới,
lau tóc, lại giũ cho khô.