Viên
quản lí cũng khá “nhiều chuyện”. Tuy không tiện nói cho người
khác nghe về “truyền thống” của phòng cách ly nhưng cũng không
ngại chia sẻ một số chi tiết nhỏ.
Từ chỗ anh ta, Bạch
Thiến biết được trên người anh chồng xác sống kia không có vết
thương gì rõ ràng. Rõ ràng nhất chắc chính là cái đầu bị
bắn nát bét. Còn rốt cuộc anh ta lây nhiễm virus xác sống thế
nào, người xử lí anh ta cũng không cảm thấy hứng thú, nên không điều tra cặn kẽ. Mà thi thể hỏa táng rồi, muốn điều tra cũng không được nữa.
Nhưng thế đã đủ. Bạch Thiến vừa quay
đầu đã lập tức thuật lại tin tức ấy cho bạn bè nghe. Điều đó đã chứng minh rõ thứ kì quái có vẻ là con khỉ kia thật sự
có chút năng lực.
Rời khỏi khu cách ly, mọi người mang
đồ di chuyển đến khu tạm trú. Nơi đây cung cấp nhà ở miễn phí
cho người mới đến, nhưng vì miễn phí nên có thể tưởng tượng ra chất lượng nhà ở như thế nào. Hơn nữa, thời gian cho phép ở
tạm cũng rất ngắn ngủi, chỉ nửa tháng. Nếu trong vòng nửa
tháng vẫn chưa tìm được nơi ở mới thì phải bắt đầu giao phí
dừng chân.
Đến nơi, sáu người được phân cho một gian
giường chung lớn, bày trí rất giống khu cách ly, nhưng rộng rãi hơn, cũng có thêm những nội thất thường dùng như bàn ghế các
thứ.
Khu tạm trú không có nhà vệ sinh riêng, mọi người
muốn đi đều phải đi nhà vệ sinh công cộng, vừa bất tiện vừa
không được riêng tư, lại thêm không cung cấp hệ thống sưởi ấm nên người sống ở đây thật sự không dễ dàng.
Trịnh Phách
Tường đặt hành lí của mình xuống, nói: “Bình thường thì
người mới nào rủng rỉnh một chút là ở chưa được mấy ngày sẽ dọn vào nội thành. Còn phần chúng ta, ngày mai đi xin chuyển
sang phòng mới.”
Trịnh Phách Tường giải thích rằng có
người quen ở phòng làm việc xử lí việc dọn vào phòng ốc,
ngày mai thay ca lại đi thì tương đối an toàn.
Ráng chịu
khổ một đêm thật ra cũng không sao, chỉ là so với những người
khác thì Hạ Vị Sương càng bất tiện hơn một chút. Lúc cách ly, quản lí sẽ sắp xếp thời gian ăn tập thể và thời gian đi vệ
sinh. Bởi vì quản lí cũng dùng chung nên nhà vệ sinh bên kia
vẫn còn đỡ, có chia thành những gian riêng, lau dọn cũng xem như sạch sẽ. Nhưng nghe nói “gian riêng” của nhà vệ sinh bên này là loại cũ, không có cửa, chỉ cần ngẩng đầu là có thể trò
chuyện với bạn cầu đối diện…
Hạ Vị Sương không nhìn
thấy gì cả, vừa nghĩ đến việc phải dò dẫm đi vệ sinh ở chỗ
này đã cảm thấy vô cùng suy sụp. Trong một khoảnh khắc, dường
như cô thấy được cảnh tượng thê thảm mình chống gậy gõ gõ, mò mò, đi hai bước lại quay đầu hỏi một câu ‘làm phiền rồi, xin
hỏi trong cầu có ai không’.
Nhịn.
Chỉ có một ngày, nhịn chút cũng qua!
Hạ Vị Sương im lặng ngồi trên đệm đã trải, khi có ai hỏi cô bị
sao thế, cô sẽ trả lời suỵt, đừng nói chuyện, đây đang tự vấn
nhân sinh.
Ban đêm, bên này không có đèn, mọi người đều
phải ngủ. Tang Lộ kéo kéo Hạ Vị Sương, lại kề sát vào, ôm
lấy gương mặt đối phương mà thoáng vẻ nghi hoặc.
Hạ Vị Sương: “Suỵt, đừng nói chuyện, em đang tự vấn nhân sinh.”
Tang Lộ ngẫm nghĩ, thật sự không nói nhưng lại bế Hạ Vị Sương lên đi ra ngoài.
Tốc độ cô hết sức nhanh chóng, tựa như một cơn gió. Những người
khác còn chưa kịp nhìn rõ thì Hạ Vị Sương đã bị Tang Lộ ôm
chạy ra khỏi khu tạm trú.
Gió lạnh phả vù vù vào mặt,
Hạ Vị Sương cảm thấy mình đang bay lên, hạ xuống, nhảy bật ra
trước… đương nhiên, tất cả đều là bị động.
“Tang Lộ.” Vừa mở miệng ra thì Hạ Vị Sương đã bị gió ập vào cổ họng, không nhịn được phải ho khan.
Tang Lộ nắm tay người trong lòng, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng: “Ở đây rất tốt. Có cái hố tự nhiên.”
Vì nhìn không thấy, cộng thêm lời miêu tả mơ hồ của Tang Lộ, Hạ
Vị Sương thật sự không đoán ra nổi rốt cuộc ở đây là chỗ nào. Nhưng nếu Tang Lộ đã mang cô đến thì nghĩa là nơi này an toàn.
Bên đây không có tiếng người, có vẻ rất kín đáo. Hạ Vị Sương
cũng không ngượng ngùng nữa, thoải mái giải quyết nhu cầu sinh
lí.
Cho dù tâm lí vững vàng như Hạ Vị Sương thì lúc này cũng phải
thắt chặt lưng quần bằng tốc độ nhanh nhất, đồng thời giũ
xuống cái áo khoác ban nãy vừa vén lên.
Tang Lộ chợt
nhảy đến bên cạnh Hạ Vị Sương, mang theo luồng gió thổi từ trên
xuống, ôm lấy eo đối phương đưa người lên cao. Cũng không phải cô
muốn đưa em về, mà là dịch sang bên cạnh một khoảng ngắn. Lần
này tốc độ khá chậm, đoán chừng là cách nơi trước đó không
xa.