Trịnh Phách Tường vừa lái xe vừa nói: “Ở đây hẳn chính là phố Kim Bình, đi tới nữa là ra quốc lộ.”
“Tình hình giao thông thế nào?”
“Vẫn ổn, không có vấn đề gì quá lớn.”
Trước là vì lái xe liên tục thì dễ buồn ngủ, sau là ít nhiều gì
cũng có chút cảm thông với đôi mắt của Hạ Vị Sương, Trịnh
Phách Tường dứt khoát vừa đi vừa kể lại tình hình ven đường
cho Hạ Vị Sương nghe.
Khu vực này không khác mấy những
chỗ khác, hoang vu, điêu tàn, đảo mắt không thấy được một vật
sống. Trong góc khuất ven đường đều là băng tuyết dơ dáy đóng
lâu ngày cùng với rác rưởi bị gió thổi tung.
Hạ Vị Sương nói: “Đánh dấu trên bản đồ không hẳn là chính xác, vẫn phải cẩn thận một chút.”
Thời gian xuất phát của các cô cũng không hoàn toàn giống như trong
tiên tri. Một số những tai họa cố định, ví dụ như kiến trúc
nào đó bị sập, chôn vùi, không thể đi qua thì tương đối chính
xác, nhưng vì hiệu ứng cánh bướm nên một số trường hợp khác
thì chưa chắc sẽ diễn ra giống như trong tiên tri.
“Ừm,
hiểu rồi.” Tương tự việc Hạ Vị Sương vẫn chưa thể hoàn toàn
tin tưởng Trịnh Phách Tường, Trịnh Phách Tường cũng sẽ không
tín nhiệm Hạ Vị Sương một cách triệt để. Huống hồ, chưa bao giờ
cô có thói quen giao vận mệnh cho người khác.
“Em nghi không biết có phải ngoài chúng ta ra
thì chung quanh không còn ai sống hay không, vậy nên đám xác sống này mới kích động đến thế?” Ngụy Vân Lang nói giỡn.
“Thật vậy cũng không chừng.” Hạ Vị Sương ngồi trước chậu than, vừa
sưởi ấm vừa nói, “May mà bây giờ, những xác sống bình thường
không ra ngoài hoạt động, bằng không thì tốc độ của chúng ta
chắc chắn sẽ còn chậm hơn nữa.”
Ngụy Vân Lang nhìn bản đồ, nói: “Nếu thuận lợi thì chắc mai là đến rồi.”
Nhờ sự cố gắng của Hạ Vị Sương, những mối nguy hiểm trên đường đi đã được hạ xuống mức thấp nhất. Nguy cơ thật sự lại nằm ở
nơi tập trung đông người nhất.
Trên bản đồ, Hạ Vị Sương đã đánh dấu nơi này có một cái khe rất
rộng. Không biết nó hình thành thế nào, cũng chẳng biết đã
có tự bao giờ.
Vì con đường này ngoại trừ cái khe
trước mắt ra thì những chỗ khác đều xem như an toàn, thích hợp nên sau khi cân nhắc, Hạ Vị Sương vẫn lựa chọn nó. Khi đánh
dấu cái khe này thì Tang Lộ vẫn còn ở trạng thái ngủ không
đủ, vậy nên theo kế hoạch thì kể từ đây, cả bọn không thể
không từ bỏ chiếc xe hiện tại, bắc thang, phân công cõng vật tư
leo qua bên kia, sau đó lại tìm xe khác mà tiếp tục lên đường.
Kế hoạch đã triển khai từ trước, thế nên nhìn đến khe đất, cả
bọn đồng loạt xuống xe mà không hề do dự, bắt đầu chuẩn bị
khuân vác vật tư. Hạ Vị Sương cũng xuống xe, tay cầm gậy chống. Gió vừa thổi qua thì cô đã không nhịn được mà run lập cập. Cô dậm chân một cái, quấn chặt hơn chiếc khăn choàng, thử vác ba
lô đựng quần áo, chuẩn bị chốc nữa sẽ bò thang.
Tuy nhìn không thấy nhưng cô vẫn muốn làm chút chuyện đơn giản, chia sẻ một ít với mọi người.
Chiếc thang gấp được xếp đặt rất nhanh chóng. Trịnh Phách Tường bò
qua bên kia đầu tiên để gia cố cái thang, sau khi xác nhận đã an
toàn thì cô lại bò trở về, chuẩn bị gánh vật tư.
“Không mấy để tôi đi trước cho.” Hạ Vị Sương đề nnghị, “Tôi đi trước giúp mọi người tiếp đồ.”
Vật tư rất nhiều, mỗi người một chuyến không gánh hết, phải qua
lại mấy lần. Cõng đồ qua thang đối với người nhìn không thấy
mà nói thì rất nguy hiểm, nhưng sang phía đối diện hỗ trợ sắp xếp thì vẫn có thể làm được.
Bạch Thiến bèn nói:
“Vậy được, để Tang Lộ qua đó với em đi. Có cô ấy trông chừng em thì cũng an toàn hơn một chút.”
Dù không nói thì chắc Tang Lộ cũng muốn đi theo Hạ Vị Sương.
Hạ Vị Sương gật gật đầu, vươn tay nói: “Cảm phiền dẫn em đến bên cái thang.”
Giây sau đó, Hạ Vị Sương nghe thấy tiếng kinh hô của các bạn. Phản
ứng đầu tiên của cô chính là có nguy hiểm, nhưng cẩn thận nghe
ngóng thì tiếng hô kia dường như không có vẻ hốt hoảng và lo
lắng nên có khi gặp nguy hiểm.
Sau đó, cô ngồi trở lại chỗ cũ, nói: “Con người là loài sinh vật biết giúp đỡ lẫn nhau. Không có ai chỉ một mực nhận lấy
thiện ý của người khác mà không hề đáp lại điều gì. Chị có
thể lựa chọn không giúp bọn họ, bởi vì chị thật sự rất
mạnh, mạnh đến mức có thể bỏ qua mọi người. Nhưng giúp họ
cũng là chuyện mà theo lí thì nên làm. Cho nên không có điều
kiện, không thể mang điều kiện gì ra làm lợi thế cho chuyện
này.”
Hạ Vị Sương hơi dừng một chút, lại tiếp tục:
“Đặc biệt là chuyện như bảo em hôn chị. Không thể đem chuyện
này ra làm lợi thế… Tình cảm là không thể miễn cưỡng.”
“Nhưng em hôn chị rồi.” Tang Lộ sờ lên khóe môi mình. Nụ hôn nhẹ
nhàng như chuồn chuồn lướt nước kia dường như không quá giống
với lúc trước.
Sương Sương chịu hôn cô, nghĩa là em đã
yêu cô thêm một lần nữa, bằng lòng tha thứ tất cả lỗi lầm
trong quá khứ sao?