Mù lòa, đối với ai cũng là đả kích tương đối lớn. Bạn bè để bụng tâm trạng của Hạ Vị Sương, không cố tình chú ý đôi mắt
của cô mà chỉ yên lặng nhìn và vươn tay khi cô cần giúp đỡ. Tuy
tâm lí của Hạ Vị Sương không yếu ớt đến thế nhưng đối với sự
quan tâm chu đáo của bạn bè, cô vẫn sinh lòng cảm động.
Chỉ ngoại trừ Tang Lộ. Tang Lộ hận không thể thay cô làm hết thảy
mọi chuyện. Không lúc nào mà chị không nhấn mạnh sự thật rằng Hạ Vị Sương đã mù, có thể ỷ lại chị nhiều hơn nữa.
Hạ Vị Sương quay về phía Tang Lộ mà gọi hai tiếng, nghe thấy cổ
họng đối phương phát ra tiếng nghi vấn mơ hồ: “A… Ừm… Còn chưa
lau xong, sao Sương Sương lại lùi về? Không được, phải chăm sóc
Sương Sương, giúp Sương Sương… Oáp!”
Tang Lộ buồn ngủ đến
mơ màng ngáp một cái thật dài, tỉnh tỉnh mê mê mà đưa tay kéo
cái chăn đang quấn quanh người Hạ Vị Sương như đang mộng du. Sức
cô mạnh, chỉ giơ tay kéo nhẹ mà Hạ Vị Sương đã không thể không
lộ ra ngoài không khí.
“Tang Lộ, chị đừng quấy. Em lạnh.” Hạ Vị Sương bất đắc dĩ, muốn kéo chăn quấn lại, “Rồi, rồi,
em biết chị có lòng rồi. Còn lại để cho em là được. Chị đưa
khăn cho em đi.”
“Không được!” Nào ngờ Tang Lộ lại quả
quyết nói ra hai chữ ấy. Ngay sau đó, cô lại cứng rắn vây quanh
Hạ Vị Sương, hệt như rất nhiều lần trong quá khứ. Hạ Vị Sương
hoàn toàn không có lực đáp trả, đành phải để mặc cho Tang Lộ
điều khiển.
Chị lôi cô ra khỏi khu vực an toàn, khiến cô
không cách nào đề phòng, cứng rắn mà tàn nhẫn áp đặt tình
yêu của bản thân.
Tứ chi lạnh băng của Tang Lộ quấn quanh
Hạ Vị Sương, cố định cô lại như một con rối. Mặt áp lên sống
lưng và phần sau cổ, sống mũi cao thẳng cùng cánh môi mềm mại
dán lấy cô mà hít thở. Cho dù không nhìn thấy, Hạ Vị Sương
cũng có thể cảm nhận được hình dạng đẹp đẽ kia.
Quái
vật điên cuồng hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của bản thân, một bên dùng chiếc khăn giờ đã lạnh lau Hạ Vị Sương, một bên
phát ra tiếng nói mớ nỉ non: “Là của chị. Sương Sương là của.
Chị sẽ chăm sóc tốt cho Sương Sương. Rất tốt, rất tốt. Thật
lâu, thật lâu…”
Tựa như ác mộng tăm tối quấn quanh, không
khí lạnh băng lùa khắp mọi ngóc ngách, từ phổi len lỏi vào
tim. Cả người Hạ Vị Sương co cóng, không ngừng run rẩy. Cô biết
mình rất yếu ớt. Cô cho rằng mình đã mạnh hơn. Nhưng thực tế,
đứng trước Tang Lộ, cô vẫn nhỏ yếu như thế.
Cô gọi tên Tang Lộ
liền mấy tiếng, mò mẫm đưa tay lắc đầu Tang Lộ, lại tức giận
cướp lấy cái khăn lạnh trong tay đối phương, ‘bẹp’ một phát ném lên người chị.
Tang Lộ hất hất tóc. Mái tóc dài quất
lên người Hạ Vị Sương. Bấy giờ cô mới như chợt bừng tỉnh,
thoáng chút nghi hoặc: “Sương Sương?”
Tang Lộ cứ như hoàn
toàn không nhớ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác mà lại
có phần kinh ngạc: “Sao Sương Sương lại ở trần? Không lạnh à?”
Đoạn, cô kéo chăn cho Hạ Vị Sương, lại bóp bóp cái khăn ướt trong
tay, đầu vẫn đầy hỏi chấm: “Lau xong rồi? Chưa xong… Lau tiếp…”
“Lau lau lau, lau cái gì mà lau!” Hạ Vị Sương rúc trong chăn, như con
nhím khoác bên ngoài một lớp áo giáp, tức giận nói, “Sao chị
không lau cái não của chị ấy!”
Tang Lộ lơ đễnh đáp: “Lau sẽ nát.”
Hạ Vị Sương: “…”
Cô vươn tay ra trước, mò đến tứ chi của Tang Lộ, bắt lấy hai cái
tương đối mềm, sau đó không chút khách khí mà cột gút lại:
“Đừng đụng vào em. Em sắp bị chị làm cho cảm lạnh luôn rồi!
Hắt xì!”
Tang Lộ ‘à’ một tiếng, hơi tiu nghỉu một xíu, song vẫn ngoan ngoãn bưng thau nước đi ra ngoài.
Hạ Vị Sương vươn tay ra từ cái chăn quấn kín mít, tìm kiếm quần
áo trên giường. Cô còn trần trụi đây này, chỉ đắp chăn thôi thì vẫn lạnh.
…
Hẳn là vì uống thuốc kịp lúc nên Hạ Vị Sương không bị sốt, nhưng cũng không khỏi hẳn, đến tối đã
ho khan. Tang Lộ muốn ôm cô, muốn chăm sóc. Hạ Vị Sương giờ đang
bị cảm, cả người rét lạnh, tránh còn không kịp, hai người
đành phải tách nhau ra.
Tang Lộ vẫn buồn ngủ díu mắt,
không ngừng đổi qua đổi lại giữa trạng thái ngủ và thức. Hạ Vị Sương ho một tiếng là cô lại tỉnh một lần.
Tang Lộ như
thế cũng khó chịu. Tuy nhìn không thấy nhưng Hạ Vị Sương vẫn
xoay người đối mặt Tang Lộ, vừa ho khan vừa nói:
“Em không sao, chị đừng lo lắng, nghỉ ngơi đi. Thuốc này không phải uống
vào là khỏe ngay. Em uống thêm mấy hôm nữa sẽ không sao. Em biết chị lo… Em biết, em biết hết.”
Trong đêm khuya rét mướt này, giọng nói hơi khàn lẫn cùng tiếng ho khan lại dịu dàng như thế.
“Chị xem ban ngày em ăn cơm, đi lại cũng không gặp vấn đề gì. Tuy vẫn chưa quen lắm nhưng mới là ngày đầu tiên, sau này em sẽ tự làm được hết. Chị không cần phải buồn cho em, em không sao. Vân Lang
nói cậu ấy muốn giúp em làm một cây gậy chống. Chị Thiến nói có thể giúp em huấn luyện một con mèo dẫn đường…”
Nói
đến đây, Hạ Vị Sương lại nhoẻn miệng cười. Trong bóng đêm sâu
thẳm thế này, cho dù không mù thì có thể nhìn đến thứ gì đây? Trong nỗi buồn của cô có hòa lẫn một chút thoải mái, khiến
vẻ mặt cô càng trở nên nhu hòa.
Cô không nhìn thấy gì
cả, đương nhiên cũng không thấy được Tang Lộ đang ngay gần kề,
cũng nằm nghiêng đối mặt với cô, song lại không áp lên.
Năng lực nhìn trong bóng tối cực tốt khiến quái vật có thể thấy
được thứ mà người thường không thể nhìn đến. Trong đêm tối thế
này, người yêu dịu dàng như nước là kỉ niệm tốt đẹp chỉ
thuộc về riêng mình cô.
Cô vươn ngón tay, quấn lấy tóc
mái Hạ Vị Sương, không nói gì thêm. Trong đôi mắt lim dim là một khoảng nhu hòa như bị Hạ Vị Sương đồng hóa.
Bệnh cảm của Hạ Vị Sương sang hôm sau đã khỏi. Không phải vì thuốc
hiệu quả, cũng không phải vì sức đề kháng của cô quá tốt, mà là bởi vì nước mắt của Nhạc Nhạc.
Mễ Nhạc Nhạc muốn
chữa lành đôi mắt của cô, thất bại, nhưng lại nhân tiện trị
hết cho cô bệnh cảm, cũng xem như niềm vui ngoài ý muốn. Suy cho cùng thì cứ ho mãi thật sự rất khó chịu.
Nhưng Nhạc
Nhạc vẫn không mấy hài lòng. Hạ Vị Sương nhìn không thấy, lại
nghe ra từ giọng điệu cùng sự ngập ngừng của cô nhóc, bèn
nói: “Đôi mắt của chị rõ là không phải bị thương bình thường.
Nó là do dị năng của chị phản phệ gây ra, là nguyên nhân bên
trong. Vậy nên Nhạc Nhạc, đây không phải vấn đề của em mà là
vấn đề của chị.”
Hạ Vị Sương xoa xoa bím tóc của Mễ
Nhạc Nhạc, hỏi: “Hôm nay tết đuôi sam à? Sờ mướt lắm, là chị
Thiến tết cho em nhỉ?”
Mễ Nhạc Nhạc cau mũi, nói: “Không phải, là anh Tiểu Lang tết.”
Hạ Vị Sương cười nói: “Tay nghề của cậu ta càng ngày càng tốt.
Nhạc Nhạc, chị hơi nhớ Xíu Xiu, em giúp chị ôm nó lại đây đi.
Ầy – dạo này vất vả cho em quá, nhóc con sen.”
Mễ Nhạc Nhạc rất phóng khoáng: “Không có chi. Chị nhìn không thấy mà, Xíu Xiu cứ giao cho em chăm.”
Chỉ chốc lát mà cô nhóc đã được Hạ Vị Sương dỗ ngọt, lại tung tăng đi ôm Xíu Xiu.
Hôm nay, chiếc gậy chống mà Ngụy Vân Lang hứa vẫn chưa làm xong.
Hạ Vị Sương vịn tường tản bộ trong phòng khách, hành lang và
cầu thang để tìm cảm giác. Thật ra chỉ cần lớn gan một chút
thì cất bước không khó. Hạ Vị Sương cũng không phải thật sự
sợ bóng tối. Cô biết có bạn bè bên cạnh, rất an tâm.
Đúng vậy, bạn bè, không phải người yêu. Bởi vì Tang Lộ khi ở trong
phòng thì còn có thể gắng gượng không cho bản thân ngủ mất
nhưng hễ ra ngoài là gần như không tỉnh táo nổi. Cho dù có
giãy giụa tỉnh dậy thì sự chú ý cũng lo tập trung vào việc
chống lại cơn buồn ngủ, khiến bản thân chị bức bối mà đau đớn, không thể đi theo Hạ Vị Sương.
Ngoài đó ra thì những
chuyện khác, Hạ Vị Sương không lựa chọn gấp rút. Cô không làm
chuyện dục tốc bất đạt. Cô thích làm việc theo kế hoạch, nhịp nhàng, có thể khống chế được, dù rằng đôi khi người tính
không bằng Trời tính và Tang Lộ tính.
Nhưng… chuyện
ngoài ý muốn xuất hiện. Tốc độ hấp thu tinh thạch của Hạ Vị
Sương thế mà lại trì trệ, chậm chạp hơn bao giờ hết, gần như
có thể nói là chẳng khác thì không hấp thu.
Thế còn
chưa xong. Hạ Vị Sương an ủi bản thân, không cần tinh thạch cũng
có thể dựa vào bản thân mà từ từ hồi phục. Nhưng ba ngày trôi qua, năm ngày trôi qua, bảy ngày trôi qua… Chỉ cần thử kích
hoạt dị năng, cô sẽ cảm thấy sâu trong trí óc đau đớn như kim
châm, dao cắt. Cô tìm không được cảm giác khởi động dị năng. Cô
nhìn không thấy một tương lai nào cả.
Hạ Vị Sương… hình như đã mất dị năng.
Càng ngày càng quen thuộc hơn với cuộc sống của người khiếm thị,
song Hạ Vị Sương lại không thể cười nổi. Nếu ngay cả dị năng
cũng mất, vậy phải chăng cô đã thật sự biến thành một phế
nhân? Chẳng lẽ cô thật sự… không nhìn thấy một sự vật gì mới, không nhìn thấy bất kì màu sắc hay ánh sáng nào, chỉ có thể hồi tưởng lại quá khứ dần ố vàng trong bóng tối?
Sau
khi xác định hình như mình thật sự không thể sử dụng dị năng
nữa, đêm nay, Hạ Vị Sương đưa lưng về phía Tang Lộ, rúc trong ổ
chăn ấm áp và bóng tối lạnh căm mà âm thầm rơi lệ.
Cô
không phải một người mau nước mắt. Cô thậm chí còn không phát
ra một âm thanh nào. Đôi mắt mở to cũng hòa làm một với bóng
tối, không thấy được chút gì thương tâm.
Chỉ đơn giản là… không kiềm được mà rơi lệ thôi.
Đằng sau vang lên vài tiếng quần áo và chăn cọ xát, hình như là
Tang Lộ thức dậy. Nhưng chị lại không nói gì, vậy chắc chỉ là trở người mà thôi.
Dần dà, Hạ Vị Sương thiếp đi trong sự mệt mỏi vô tận. Chẳng biết bao lâu, cô lại bừng tỉnh dậy vì lạnh.
Nước mắt trên mặt đã khô. Da mặt hơi căng, đau đớn. Cô khịt mũi, mờ mịt, bối rối ngồi dậy.