Nói
cho đúng thì cô em họ của Hạ Vị Sương tên Hạ Tình Tuyết, hai
tháng trước cùng người nhà đến căn cứ người sống sót ở thành phố B, nhỏ hơn Hạ Vị Sương ba tuổi, có dị năng hệ không gian
quý hiếm.
Chợt nghe đến tên này, Hạ Vị Sương đúng là có một thoáng sợ hãi do bản năng. Nhưng chỉ nhoáng cái cô đã phản
ứng lại. Nếu Tình Tuyết gặp chuyện thì Trịnh Phách Tường sẽ
không bình tĩnh xem em ấy như lợi thế của bản thân như thế.
“Phải, cô biết em ấy sao? Căn cứ đã bieets thân phận dị nhân của em ấy rồi à?” Hạ Vị Sương hỏi ngược lại.
“Đương nhiên. Dị nhân hệ không gian hiếm thấy có tác dụng rất lớn.”
Trịnh Phách Tường nói, “Không chỉ mình tôi mà gần như tất cả
dị nhân trong căn cứ đều biết, đương nhiên cũng bao gồm Cố Mẫn
Chi.”
Bất luận là Tiểu Tuyết lựa chọn dùng thân phận
dị nhân gia nhập căn cứ hay âm thầm che giấu, sống một cách lặng
lẽ thì Hạ Vị Sương đều ủng hộ. Thân không ở trong hoàn cảnh
ấy, rất khó để quyết định thay cho đối phương con đường nào là tốt nhất.
Thấy Hạ Vị Sương vẫn bình tĩnh, thong dong, Trịnh Phách Tường không khỏi cười: “Cô không lo à?”
Hạ Vị Sương nói: “Lo, nhưng cũng không đến mức xem em ấy như con
nít ba tuổi. Huống hồ, kiểu năng lực của em ấy như thế, chỉ
cần không phải tầm thường đầy nhóc thì đương nhiên là sẽ được xem trọng. Nếu tôi đoán không sai thì số lượng người phụ trách
bảo vệ em ấy chắc chắn là không ít.”
Cho dù Cố Mẫn Chi căm ghét cô, từ đó trút giận lên Hạ Tình Tuyết đi nữa thì
cũng không đến mức muốn làm gì thì làm.
Trịnh Phách
Tường gật gật đầu, cười nói: “Phải, đúng là như thế. Lại nói, em của cô còn rất quan tâm đến cô đấu. Mới đầu em ấy còn tìm
người đến cứu cô…”
Trịnh Phách Tường không biết nội dung cụ thể cuộc nói chuyện của Hạ Tình Tuyết và Cố Mẫn Chi hôm
ấy, nhưng cô biết việc Hạ Tình Tuyết nhờ Cố Mẫn Chi trợ giúp
cứu Hạ Vị Sương. Hôm nay thuật lại cho Hạ Vị Sương chuyện này,
thấy vẻ mặt phức tạp của đối phương, Trịnh Phách Tường không
nhịn được mà tò mò hỏi:
“Em của cô thật sự rất lo cô
bị Tang Lộ giết chết. Cơ mà giờ xem ra, nỗi lo ấy có vẻ hơi vô lí. Thật ra tôi cũng rất tò mò, cô đã khống chế Tang Lộ như
thế nào? Trạng thái hiện giờ của cô ấy, đúng là… kì lạ.”
Nói đến phần sau, Trịnh Phách Tường lại không khỏi cười cười:
“Nghe nói cô không có dị năng, bên cạnh có một đứa trẻ với dị
năng tinh lọc gì đó… Đứa trẻ kia chính là Mễ Nhạc Nhạc. Thông
tin về hai người, Hạ Tình Tuyết đã nói dối đúng không?”
Hạ Vị Sương ho nhẹ một tiếng, nói: “Phải. Đôi lúc Tình Tuyết cũng rất thông minh.”
Sớm tối sống cùng nhau, mấy chuyện như dị năng của Mễ Nhạc Nhạc
không phải tinh lọc, nếu là người suy nghĩ đơn giản có lẽ còn
giấu được, nhưng đối với những ai khôn khéo từng kinh qua nhiều
chuyện thì tuyệt đối không gạt nổi.
“Dị năng của mấy
người Nhạc Nhạc là gì, phải được chính họ đồng ý mới có
thể nói cho cô.” Hạ Vị Sương nhún nhún vai, “Những chuyện này
tạm thời không quan trọng.”
“Vậy còn cô?” Trịnh Phách Tường hỏi, “Cô có dị năng hay không?”
Dị năng của Hạ Vị Sương không phải kiểu chỉ nhìn mặt ngoài là
có thể đoán ra. Cô cười cười, nói: “Cô có thể đoán thử xem,
đoán đúng thì tôi nói cô biết.”
Trịnh Phách Tường: “Tôi
đoán cô có dị năng. Không phải kiểu công kích, hẳn là có liên
quan đến trí lực hay may mắn gì đấy. Cụ thể là gì thì tôi còn
chưa biết.”
Mọi chuyện rất đơn giản, tình cảnh của Hạ Tình Tuyết hiện tại
nói khó thì có khó, mà nói dễ thì cũng dễ. Cố Mẫn Chi đương nhiên có thể trực tiếp chỉ huy, chi phối dị nhân, nhưng phía
trên cô ta còn có một Chánh Bộ trưởng không mấy hòa thuận với
phe nhà họ Cố kiềm chế cô ta nữa. Hạ Tình Tuyết không rõ quan
hệ giữa Cố Mẫn Chi và Hạ Vị Sương ra sao, nhưng trực giác bảo
cô nàng lựa chọn đứng về phe Chánh Bộ trưởng. Như thế, cô nàng có thể tận lực tránh tiếp xúc với Cố Mẫn Chi.
Nhưng
dù vậy, nếu Cố Mẫn Chi thật sự muốn xuống tay thì vẫn có
rất nhiều cách khiến cho Hạ Tình Tuyết trở thành một con quỷ
chết oan.
“Nhưng hiện tại cô không cần quá lo lắng.”
Trịnh Phách Tường nói, “Trước khi tôi rời khỏi căn cứ cùng Cố
Mẫn Chi thì Tình Tuyết đã đi công tác dài hạn cùng với một
bộ phận dị nhân rồi.”
Cô nói: “Đích đến là thành phố
D. Bên kia hình như cũng thành lập một căn cứ người sống sót.
Quá trình đi về cũng phải hơn tháng.”
Hạ Vị Sương trầm
giọng nói: “Kế hoạch không theo kịp biến đổi. Ai biết bên Tiểu
Tuyết rốt cuộc là như thế nào. Cô nói những chuyện này, hẳn
cũng biết rõ chỉ cần chưa thấy được Tiểu Tuyết là tôi sẽ không yên tâm.”
Trịnh Phách Tường bình tĩnh nói: “Nhưng tôi
biết cô sẽ không kích động. Cô phải nhẫn nại, nhẫn nại đến khi năng lực hành động của Tang Lộ hồi phục phần nào mới ra tay.”
Vào ngày Cố Mẫn Chi định cướp Tang Lộ đi, Tang Lộ đã
bùng nổ đuổi chạy hết quân địch. Cố Mẫn Chi tạm thời sẽ không
quay lại. Mấy người Hạ Vị Sương xem như có cơ hội thở dốc.
Hạ Vị Sương cho rằng mình có thể từ từ đợi đến khi trời ấm lên
một chút rồi mới hành động. Nhưng mà người tính không bằng
trời tính. Hôm nay bỗng nhiên để cô biết Hạ Tình Tuyết đang gặp nguy hiểm. Tiến thoái lưỡng nan, Hạ Vị Sương nhất thời cũng
không biết nên làm thế nào.
Cô phải nhịn, cũng nên nhịn. Hạ Vị Sương thở dài một tiếng, nói: “Tôi biết rồi.”