Bạch Thiến đi theo sau nhìn, không khỏi cười cười.
…
Sau khi sắp xếp cho Trịnh Phách Tường xong đâu đấy, Hạ Vị Sương và
Bạch Thiến ngày nào cũng sang thăm. Để phòng Tang Lộ nảy sinh ý định giết chóc, Hạ Vị Sương đã nói cho Tang Lộ biết trước,
rằng có người quy thuận, để chị có gặp người thì cũng đừng
làm bậy.
Thương tích của Trịnh Phách Tường hồi phục
rất nhanh chóng. Y theo lời của chính Trịnh Phách Tường thì cô
ta không có dị năng, chỉ đơn giản là thể chất tốt, năng lực
chiến đấu cao mà thôi. Hạ Vị Sương để ý thấy từ khi Trịnh
Phách Tường có thể xuống giường hoạt động thì căn phòng ở
lầu hai này đã được cô ta dọn dẹp rất gọn gàng, ngăn nắp.
Cách bày biện một số đồ đạc để lộ sự khuôn phép và kỷ
luật.
Hạ Vị Sương không gặng hỏi về Cố Mẫn Chi ngay mà
từ từ thu hẹp khoảng cách với Trịnh Phách Tường. Cô gái này
rất thức thời, thông minh. Hạ Vị Sương có thể cảm nhận được,
khi cô quan sát đối phương thì đối phương cũng đang quan sát cô
và mấy người Bạch Thiến.
Qua mấy ngày tiếp xúc, Hạ Vị Sương có ấn tượng chung rất tốt đối với Trịnh Phách Tường. Cô ta thẳng thắn, dứt khoát nói với Hạ Vị Sương rằng mình cần
giữ lại ưu thế cho bản thân, thế nên sẽ không lập tức nói ra
hết những tin tức mà Hạ Vị Sương muốn có.
Trịnh Phách
Tường thậm chí còn dạy Hạ Vị Sương và Bạch Thiến sử dụng
súng. Ở lĩnh vực xạ kích, Trịnh Phách Tường là cao thủ cấp
bậc chuyên gia, lợi hại hơn ông sư phụ gà mờ Ngụy Vân Lang kia
nhiều.
Đồng thời, Trịnh Phách Tường còn thẳng thắn nói rằng ân oán giữa mình và Cố Mẫn Chi không chỉ bởi vì cô ta
từng đắc tội Cố Mẫn Chi mà còn có liên quan đến tranh chấp
quyền lực. Đội lính đánh thuê do Trịnh Phách Tường chỉ huy có
thực lực rất mạnh, chỉ là trước nay chưa bao giờ quy thuận
Chính phủ thôi. Cố Mẫn Chi lựa chọn nâng đỡ đội phó, thu nạp
lực lượng. Thế nên một khi tìm được cơ hội, cô ả đã không chút
do dự mà dựng nên tình huống như Trịnh Phách Tường hy sinh.
Trịnh Phách Tường mạng lớn, còn sống. Nhưng cô ta biết rõ đội lính
đánh thuê chắc chắn sẽ vì thế mà bị rung chuyển. Cô ta có
những người ủng hộ hết sức trung thành, dù cho bản thân không
có dị năng, dù cho những người kia thức tỉnh dị năng rồi còn
mạnh hơn cô ta thì từ đầu chí cuối, bọn họ vẫn luôn một lòng
ủng hộ.
Đương nhiên, trong đội cũng có những người thiên
về đội phó hơn. Chuyện này rất bình thường. Thật ra Trịnh
Phách Tường cũng không thương tâm gì cho lắm, chỉ là có hơi lo
lắng những đồng đội ngay thẳng của mình sẽ bị làm khó dễ,
bị gài bẫy.
Mễ Nhạc Nhạc là người đầu
tiên phát hiện Cục Than tỉnh lại, sau đó lập tức thông báo cho
Bạch Thiến đang tất bật ở vườn rau. Thế nhưng Hạ Vị Sương lại
không phải người thứ ba biết chuyện này. Người thứ ba là Ngụy
Vân Lang vừa lờ mờ tỉnh dậy.
Hôm nay là ngày lành gì
thế? Cả Cục Than và Ngụy Vân Lang đều tỉnh lại, chỉ là vẫn
còn rất suy yếu. Ngụy Vân Lang tỉnh dậy đã tu một cốc nước
lớn nhuận cổ, giọng khàn không ra hơi, phờ phạc uể oải.
Để chúc mừng ngày lành hôm nay, Bạch Thiến đã hái rất nhiều rau, định làm cái lẩu xa xỉ một phen. Ngụy Vân Lang thấy thế thì
cười cười, rất tinh ý khuấy động không khí, nói là nên vui vẻ. Thời buổi này mà còn ăn được lẩu nóng, chúng ta đúng là
những người hạnh phúc nhất.
Hạ Vị Sương không gọi Trịnh Phách Tường. Cô ta vẫn chưa thân thiết với mọi người, không
thích hợp. Cô bèn múc riêng một bát đưa cô nàng ăn cho ấm
người. Tiếp đó, Hạ Vị Sương đỡ Tang Lộ, để chị dựa vào mình
sưởi ấm, rồi cả bọn bắt đầu ăn chung trong nồi lẩu đặt trên
bếp.
Chẳng biết có phải vì quá lâu không ra ngoài săn
thú hay không mà Tang Lộ lần này lại tỏ ra hứng thú với đồ
ăn. Hạ Vị Sương vẫn lo Tang Lộ không ăn cơm sẽ bị đói, giờ thấy chị có khẩu vị, cũng kiên nhẫn tự tay đút ăn.
Cho ăn
được một lúc, Hạ Vị Sương tự dưng có ảo giác như cái người
đang rúc trên vai mình là chim non, còn cô chính là chim mẹ…
Cô thè lưỡi, đưa mặt ra trước, kề sát mặt Hạ Vị Sương. Đôi con
ngươi tím thẫm quắp chặt lấy Hạ Vị Sương, lên án như chú cáo
con bị bắt nạt: “Nóng, đau.”
Nhất thời, tất cả mọi
người trong phòng đồng loạt nhìn sang Hạ Vị Sương, như thể đang
chung tay giúp Tang Lộ lên án hành vi độc ác của cô nàng xấu xa
này.