Hướng Đông Lưu
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 Chương tiếp
HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CÁT SINH 9 Tác giả: Giang Nhất Thủy Edit: Alex _____________ Hoàng đế điên rồi. Ngày ấy, tranh chấp với Thái tử xong, Hoàng đế đã vì bệnh của thần
kinh* mà nằm liệt giường, giao hết quốc sự lại cho Thái tử.
Chiều tối mỗi ngày, Hoàng đế đều sẽ triệu Thái tử đến Thần
Cung u ám, nói những lời gần như là giống hệt nhau. *Nguyên văn não tật. Quý dị hiểu là não có bệnh đi. Chuyên khoa thì thuộc thần
kinh mà để bệnh thần kinh thì nghe cứ như đang chửi... Hoàng đế không ngừng kể về tình cảm trái luân thường của mình dành
cho muội muội Chung Ly Yên, không ngừng cường điệu nỗi căm ghét
đối với Thái tử, và cả sự thù hận với Dương Hoàng phu. Vì tình yêu trái luân thường, Hoàng đế đã giam cầm mẹ ruột Thái tử, còn diệt cả phụ tộc của nàng. Thái tử cũng không bận tâm đến những lời ấy, chỉ ngày càng âm u. Hoàng đế điên rồi. Khi xem Thái tử như mẫu thân Chung Ly Yên thì sẽ dịu dàng hết mực. Đến khi nhận ra Thái tử lại lộ vẻ mặt hung tợn, ác nghiệt.
Nhưng dẫu thế, vào những lúc phát bệnh, Hoàng đế cũng chưa
từng tổn thương đến Thái tử mảy may. Cấm cung dần bị
lấp đầy bởi người của Thái tử, chỉ chờ ngày nào đó ra lệnh
một tiếng là có thể chấm dứt hết thảy những sự hỗn loạn này. Đêm, Đại Ty Mệnh Thanh Lam nhìn trời sao, phát hiện tinh
quang tử vi vốn thuộc về Hoàng đế chẳng biết tự khi nào đã
dần ảm đạm, chuyển sang một người khác. Vầng sáng ấy bao lấy
vì sao thuộc về Thái tử, khiến ngôi sao vốn dĩ lập lòe, u ám, không chút sinh cơ trở nên rực rỡ, chiếu rọi. Hào quang sinh
mệnh của đế vương vốn nên trường thọ giờ trôi đi hết sức nhanh
chóng, chẳng được mấy năm là sẽ quy tiên. Nhìn thấy tinh tượng ấy, Thanh Lam lo lắng không thôi. Mãi đến một hôm nào đó
được Hoàng đế triệu kiến, nàng mới nhìn rõ chân tướng. “Bệ hạ đây là muốn làm gì?” Thanh Lam trước giờ vẫn luôn tiên phong đạo cốt, nhưng nhìn đến đại trận hiến tế Hoàng đế che giấu
trong tẩm cung thì cũng phải biến sắc. “Trẫm biết sắp
không giấu nổi nữa. Thế nên, trẫm cầm Đông Hoàng Lệnh trong tay, ra lệnh cho ngươi, chờ trẫm chết rồi lại suất lĩnh Giám Thiên
Ty thị phụng Thái tử. Trước lúc đó, những chuyện trẫm làm,
không cho phép ngươi nhúng tay, cũng không được báo cho bất kì
kẻ nào.” Hoàng đế quỳ gối trên giường, gương mặt tái
nhợt để lộ một chút tàn nhẫn. Trong tay nàng nắm Đông Hoàng
Lệnh, mà dưới giường của nàng, che giấu một tế đàn xây bằng
mặc ngọc. “Sao bệ hạ lại như thế? Thần dù vô năng cũng
không cần bệ hạ phải làm đến mức này.” Thanh Lam khom lưng, quỳ
gối trước mặt Hoàng đế, vẻ mặt xúc động. “Thanh Lam,
trẫm không còn cách nào khác.” Hoàng đế ngồi quỳ, nhẹ nhàng
nói ra một câu ấy, không vui sướng, cũng chẳng khổ đau. “Yên nhi không còn, Nhẫm Nhiễm cũng vì Sở quốc mà dầu cạn đèn
tắt. Điều duy nhất trẫm có thể làm chính là để Sóc nhi sống
vui vẻ một chút. Yên nhi không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu
xanh. Trẫm cũng không muốn.” Nghe thế, Thanh Lam ngẩng
đầu, lại nhìn đến một gương mặt hết sức bình thản. Một gương
mặt bình thản không một chút ý niệm muốn sống. Tâm của nàng, đã chết. Thanh Lam nghĩ thế, lại nghe Hoàng đế nói: “Hai trăm năm trước, vì
Vũ đế mà tổ lăng bị hủy. Khuynh hướng suy tàn của Sở quốc cứ thế mà bắt đầu. Nhẫm Nhiễm vẫn không ngừng tìm kiếm phương
pháp giải quyết, rốt cuộc tìm được một Thái tử phi thích hợp với Sóc nhi.” “Ngươi hẳn cũng biết Thái tử phi gánh
vác tinh mệnh thế nào. Nàng kết hợp với Sóc nhi là có thể
giúp Sóc nhi tăng cường số mệnh. Nhưng thế vẫn chưa đủ.” “Sóc nhi… vốn không nên sống sót. Việc này ngươi đã nhìn ra từ lâu
rồi đúng không?” Hoàng đế ngưng mắt, nhìn Đại Ty Mệnh không nói một lời quỳ dưới chân, đoạn kéo tay áo, buông tiếng thở dài,
“Trẫm che giấu nàng ở Nam Cương bao nhiêu năm, bảo hộ bao nhiêu
năm, kết quả vẫn không hộ được nàng.” “Nàng là một đứa bé rất tốt, đứa bé thuộc về Đông Hoàng.” “Trẫm tranh đấu nhiều năm như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ có thể
làm như Yên nhi, dùng mạng của mình mà khẩn cầu với Đông
Hoàng.” Hoàng đế nở nụ cười. Ánh mắt tĩnh mịch thoáng chút thoải mái. Nàng quay đầu, nhìn về phía Thanh Lam, “Một
tinh không thể có hai chủ. Tinh huy của Thái tử phi đã lấp lánh sáng lên, là lúc trẫm nên thoái nhượng. Bắt đầu từ khi để
nàng gặp Sóc nhi thì trẫm cũng đã hạ quyết tâm.” “Thanh Lam, nghe lệnh đi.” Đại Ty Mệnh cúi đầu, trán áp sát mặt sàn lạnh lẽo, nặng nề đáp một tiếng: “Vâng.” Đối với quốc gia mà nói, một Thái tử phi lí trí đúng là tốt hơn một Hoàng đế bốc đồng nhiều. Nhưng mà, vì sao trên thế gian
này lại có thứ tình yêu nặng nề đến thế? Thanh Lam trước giờ vẫn luôn tùy duyên, nay lại vì những lời Hoàng đế nói ra mà sắc mặt không ngừng biến đổi. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy sư muội Nhẫm Nhiễm, Thanh Lam đã
biết quân chủ mà sư muội phụng dưỡng là một người bướng bỉnh
hệt như nàng. Bướng bỉnh đến điên cuồng, là một quân chủ sẽ
đẩy quốc gia đi xuống vực thẳm. Nhưng dù thế, vị quân chủ vì tình yêu trong tâm mà quyết lòng bước tới trước mắt vẫn khiến nàng kính phục. Thanh Lam lui ra khỏi Thần Cung. Nàng tuân lời Hoàng đế, dõi theo người ấy bước lên con đường mình đã chọn. Nhoáng cái đã đến cuối hạ, Hoàng đế lại triệu Thái tử. Lần này,
Hoàng đế nói với Thái tử một câu: “Nếu ngươi vẫn quyết không bỏ thê tử, vậy trẫm sẽ đích thân thay ngươi xử lí Thái tử phi.” Sự giá lạnh trong mắt Hoàng đế khiến tim Thái tử rét buốt. Trở
lại Đông Cung, Thái tử tránh đi Thái tử phi, triệu tập phụ tá
thuộc Giám Thiên Ty cùng Kim Bào Vệ, vạch ra kế hoạch bức vua
thoái vị. Nhưng hành động của Hoàng đế lại nhanh hơn
nàng nhiều. Ngày hôm sau, Hoàng đế đã hạ chỉ triệu Thái tử
phi đến Thần Cung diện thánh. Nghe được tin ấy từ miệng thị
hầu chậm một bước, Thái tử tức tốc hạ mật chỉ, mang Giám
Thiên Ty và Kim Bào Vệ bao vây Thần Cung. Trưa hôm ấy, Thái tử đeo bội kiếm, phá tan cửa chính vào Thần Cung. Từng mảng nắng nhạt tràn vào cung điện u ám. Mùi hương nồng đậm
nhanh chóng khỏa lấp khoang mũi. Thái tử khẽ cau mày, quét mắt
chung quanh, thấy Thái tử phi đang quỳ trên mặt đất ngẩng đầu
nhìn mình với ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc thì bàn tay nắm bội kiếm mới hơi thả lỏng, thở phào một hơi. Nàng chuyển
mắt. Trong khoảnh khắc cửa điện nặng nề đóng lại phía sau,
nàng nhìn đến Hoàng đế đang ngồi trên giường. Thái tử hít một hơi thật sâu, rồi tiến đến bên giường bệ hạ từng bước một,
sau đó quỳ xuống bên cạnh Thái tử phi trong ánh nhìn đăm đăm
của Hoàng đế. “Mang bội kiếm đến gặp trẫm. Thái tử,
ngươi muốn làm gì a?” Hoàng đế hôm nay mặc áo viên lĩnh đen
tuyền, y quan chỉnh tề, gương mặt trông có vẻ tinh thần hơn những lần gặp trước rất nhiều. Thái tử liếc nhìn Thái tử
phi bên cạnh, đoạn thẳng lưng nói: “Hôm nay Sóc đến là muốn
nhìn xem bệ hạ có còn tỉnh táo hay không.” “Tỉnh táo?
Trẫm đương nhiên là tỉnh táo hơn ngươi nhiều.” Nhìn hai bóng
người đang quỳ gối bên giường, Hoàng đế cười lạnh: “Ngươi mang
kiếm đến gặp ta, là muốn bức vua thoái vị sao Thái tử?!” Gương mặt vốn anh tuấn của Hoàng đế đột nhiên trở nên dữ tợn. Nàng nhìn chằm chằm vào Thái tử, ác nghiệt nói: “Hôm nay trẫm mới chỉ triệu nàng ta đến thu lại binh phù, ngươi đã muốn bức vua
thoái vị. Trong mắt ngươi còn có Hoàng đế là ta sao?” Chung Ly Sóc thở ra một tiếng, nghiêng mắt đón nhận ánh nhìn lo
lắng từ Thái tử phi. Nàng siết chặt tay, chịu đựng ánh mắt
hung ác của Hoàng đế, đáp: “Sở quốc hiện tại không có ai
thích hợp nắm giữ binh phù như Thái tử phi. Binh phù đổi chủ,
triều chính rung chuyển. Đây là đạo lí mà ngay cả nhi thần còn hiểu được, cớ sao bệ hạ lại hồ đồ đến mức ấy?” “Bệ hạ đây là đang đùa bỡn Sở quốc ta. Hôm nay nhi thần không thể không đến.” “Bệ hạ bị bệnh về tâm trí đã ngót nghét một năm, mãi vẫn không
khỏi. Vì long thể, kính xin bệ hạ hãy đến hành cung tĩnh
dưỡng, giao hết quốc chính lại cho nhi thần” Nàng nói ra lời ấy hết sức thỏa đáng, nhưng lớp áo sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh. “Được, được, được!” Hoàng đế liên tục nói ba chữ được, lại đưa mắt
sang Thái tử phi, cười lạnh rằng: “Hôm nay trẫm mới vừa thu hồi binh phù của ngươi, ngươi đã để Thái tử đến. Tương lai không
còn trẫm, có phải ngươi sẽ mang binh vào cung, đòi mạng Thái
tử hay không? Hay cho một kẻ chủ nhân tinh mệnh, tâm cơ sâu nặng
đến thế, đầu độc Thái tử, khiến hai người bọn ta trở mặt lẫn nhau. Ngươi đã mưu toan giang sơn Chung Ly gia ta đúng như vậy!” “Bệ hạ, việc này thì có can hệ gì đến Thái tử phi?” Chung Ly Sóc tiến lên một bước, che chở cho nữ tử trước mắt. Hoàng
đế nổi cơn thịnh nộ, tiện tay cầm lấy một cái gối ngọc, giơ
lên cánh tay khẳng khiu mà đập về phía Thái tử phi đang quỳ bên chân. “Ngươi câm miệng!” Keng một tiếng, gối ngọc
rơi xuống đất. Thái tử quay đầu, nhìn theo Thái tử phi ngã
xuống cùng chiếc gối, lại bị dòng máu tươi tuôn trào từ thái
dương đối phương khiến cho ánh mắt đau nhói. “Thái tử
phi!” Chung Ly Sóc kinh ngạc thốt lên, không màng lễ nghi mà đứng dậy, ôm Thái tử phi vào lòng. Nàng vươn tay, vuốt lên thái
dương đầy máu kia. Thái tử phi vỗ lên tay Chung Ly Sóc, nương lực quỳ dậy, lắc đầu nói: “Ta không sao.” Ánh mắt Chung Ly Sóc biến đổi mấy bận, cuối cùng trở nên kiên định. Nàng buông Thái tử phi ra. Hoàng đế nằm trên giường nhìn hai người tựa vào nhau bên dưới, ánh
mắt ngầm hiển lộ một chút tâm tình phức tạp. Nàng chỉ ngưng
mắt trong thoáng chốc, sau đó chuyển sang ánh nhìn hung hăng, tàn bạo nói: “Ngươi câm miệng! Tinh mệnh của Thái tử phi có ý
muốn tranh giành với vương triều Chung Ly ta. Ngươi thân là Thái
tử, là gốc rễ quốc gia, chẳng những không lấy việc diệt trừ
phản thần làm đầu mà còn dẫn người bức vua thoái vị!” Chung Ly Sóc ngẩng đầu căm tức nhìn Hoàng đế: “Bệ hạ! Bệ hạ đã
bệnh đến mức không phân được thị phi rồi sao? Thái tử phi là
Đại Tướng quân nước ta, là trọng thần trong triều, có công với
xã tắc. Chỉ vì một câu chủ nhân thiên mệnh của đám thầy bà
Giám Thiên Ty kia mà bệ hạ liền ép ta giết trọng thần, giết
thê tử kết tóc! Nếu bệ hạ đã mê muội đến thế, thôi thì mau
mau thoái vị, bảo dưỡng tuổi già đi!” Thái tử trước
giờ dịu ngoan, lúc này lại như một con sư tử non rời khỏi cha
mẹ, từ từ trưởng thành mà quay đầu rít gào với Hoàng đế.
Chưa bao giờ bị chống đối như thế, Hoàng đế tức giận quá mức. Nàng che miệng, kịch liệt ho khan mấy tiếng. Gương mặt tái
nhợt trở nên ửng đỏ, cuối cùng cũng lộ ra vẻ bệnh tật, yếu
ớt bị che giấu. “Thoái vị? Hôm nay dù ngươi không đến,
trẫm cũng sẽ để vị trí này lại cho ngươi. Nhưng mà ngươi khiến trẫm quá thất vọng rồi, Thái tử! Muốn ngôi vị Hoàng đế,
được, trẫm cho ngươi! Chỉ cần ngươi giết chết Thái tử phi,
chuyện hôm nay trẫm sẽ không truy xét mà lập tức nhường ngôi cho ngươi.” Thái tử siết chặt kiếm trong tay, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Chiêu Minh, há lại là người vì quyền mà sát
thê.” Mùi hương trong điện ngày càng nồng đậm, ngay cả
bản thân Thái tử cũng không ý thức được biểu hiện của mình lúc
này dữ tợn đến thế nào. Thái tử phi trán còn mang thương tích nhìn Thái tử đang hung hăng trừng mắt, lại trông sang Hoàng đế
thoi thóp trên giường, không cách nào chen vào cuộc nói chuyện
của hai người. Hoàng đế hết sức phẫn nộ, trỏ vào Thái tử phi mà mắng: “Nhưng hôm nay ngươi lại dám bức vui thoái vị vì ả!” Nàng thở hắt một hơi, sắc mặt biến đổi mấy bận, rồi chợt lộ vẻ
từ ái, nói với Thái tử như đang thương lượng: “Giết ả trước,
nhanh giết ả. Ngươi không giết ả, chẳng lẽ muốn chờ sau này ả
mang binh vây thành, chỉ kiếm vào vương tọa, cắt đầu ngươi đá ra khỏi Triêu Huy Điện hay sao?” Thái tử phi đã rong ruổi
trên chiến trường nhiều năm cảm thấy rất kì quái. Hoàng đế
luôn miệng nói muốn giết nàng, nhưng lại chẳng hề lộ ra dù
chỉ là một chút sát khí. Hai mẫu tử đang tranh chấp này như
đã đi đến nơi nàng không thể chạm đến, tiến hành một nghi thức
mà nàng không cách nào hiểu được. Thái tử lạnh mặt,
kiên định nói: “Nhi thần không sát thê! Nếu thật sự có ngày
đó, Thái tử phi muốn vương tọa của ta, không cần nàng mang binh
vây thành, ta cũng sẽ chắp tay nhường lại. Thế nhưng, tiền đề là trong tay ta phải có một cái vương tọa mới được. Vì lẽ đó,
bệ hạ, kính xin hãy thoái vị, bảo dưỡng tuổi thọ tại hành
cung đi.” Hoàng đế cười lạnh, vô cùng bất mãn với vẻ
không thức thời của nàng: “Ha ha, xem ra ngươi đã quyết tâm không
nghe lời trẫm. Nhưng ngươi làm được sao? Kim Bào Vệ!” Ngoài phòng vang tiếng náo động. Sau một trận hỗn loạn, giọng Thống lĩnh Kim Bào Vệ truyền từ ngoài điện vào: “Bệ hạ muôn năm.” Đây chính là giọng của Thống lĩnh Kim Bào Vệ theo Thái tử đến
bức vua thoái vị hôm nay. Nghe được câu ấy, Chung Ly Sóc biết
ngay hành động của mình đều nằm trong mắt Hoàng đế. Nàng phẫn nộ nói: “Kim Bào Vệ phản ta!” Hoàng đế cười lạnh:
“Phản ngươi? Cả thiên hạ đều là của trẫm. Chỉ cần trẫm còn
là chủ nhân thiên hạ ngày nào thì họ vẫn phải nghe trẫm!” Nàng nghiêng mắt, nhìn Thái tử phi đang cau mày, lại chuyển sang
Thái tử, âm trầm nói: “Giết nàng, ngươi là con cháu họ Chung
Ly. Ngoan, trẫm hứa với ngươi, chỉ cần giết nàng, trẫm có thể
cho ngươi binh phù, cho ngươi giang sơm, cũng bỏ qua hết thảy
những chuyện cũ.” Chung Ly Sóc siết chặt thanh kiếm trong tay, nhìn Thái tử phi bên cạnh, mắt nhuộm đẫm bi thương: “Nhi thần…” Thấy nàng như thế, Hoàng đế lại cúi người tiến sát đến trước mặt Thái tử, thấp giọng nói: “Hoặc là, ngươi còn có lựa chọn
khác. Nếu đã đến bức cung, vậy không định dùng đến thanh chủy
thủ giắt bên hông ngươi sao? Chỉ cần giết trẫm, vậy thì ai cũng không phải chết.” Lời nói của nàng cũng như làn hương
khói trong điện, tựa tiếng thì thầm của Dạ Quân Mục Lê, đều
mang theo vẻ mê hoặc ác ý. Hoàng đế đứng dậy, đảo mắt
nhìn Thái tử còn đang mải đấu tranh, rồi chợt cất cao âm
lượng, điên cuồng nói: “Chẳng phải ngươi muốn báo thù ư? Ngươi
đã quên trẫm nói gì với ngươi rồi sao? Phụ thân ngươi là bị
trẫm phanh thây, quăng xuống Lương Thủy, vĩnh viễn không thể siêu
sinh.” Thái tử đột nhiên ngẩng đầu, rút thanh chủy thủ
giấu trong người với khí thế quyết liệt không sờn, bất ngờ đâm
về phía Hoàng đế: “Kẻ giết hại quốc quân, phải đày vào Quy
Khư. Đường về hướng đông có Sóc làm bạn bên cạnh người, cũng
xem như là đoàn viên!” Thái tử phi kinh hô một tiếng, chỉ thấy Thái tử đè lấy Hoàng đế, cùng ngã xuống giường. Có
máu tươi ấm nóng tràn ra từ kẽ ngón tay. Hoàng đế nằm trên
giường, ngẩng đầu nhìn gương mặt quen thuộc đang ép chặt lấy
mình, đầu ngón tay khẽ run. A, gương mặt ấy, đều là nước mắt. Đúng là một đứa trẻ hiền dịu. Đã lừa đến nước này rồi, cớ sao
trong mắt con vẫn còn những giọt lệ từ bi đến thế? Mùi
máu tanh lan tràn, khiến cho một chút hương tàn trong điện càng
trở nên rõ rệt. Sinh cơ của thân thể đã sớm bị Thiên Nhật Túy
tra tấn đến tàn tạ dần trôi đi cùng dòng máu tươi rỉ rả tuôn.
Trong tầm mắt mơ hồ, Hoàng đế nhìn gương mặt non nớt kia, cố
nâng lên một nụ cười hòa ái. Nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Trong khoảnh khắc nàng nhắm mắt, hai luồng sáng chói chang chợt
phóng lên bầu trời, dệt nên vẻ huy hoàng cuối cùng của sinh
mệnh giữa cái nắng ban trưa. Thanh Lam, người duy nhất có
thể nhìn thấy cảnh này, ngồi trên nóc Thần Cung, buông một
tiếng thở dài thương xót. _____________ Mạng của Sóc là do Yên và Trần nhường lại, mà cuối cùng vẫn bị thằng quỷ
Chung Ly Trình phá. Chắc chính vì thế nên Sóc mới được trọng sinh thay
vì về với Đông Hoàng. Thích nhất chương này.
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 C 65 C 66 C 67 C 68 C 69 C 70 C 71 C 72 C 73 C 74 C 75 C 76 C 77 C 78 C 79 C 80 C 81 C 82 C 83 C 84 C 85 C 86 C 87 C 88 C 89 C 90 C 91 C 92 C 93 C 94 C 95 C 96 C 97 C 98 C 99 C 100 Chương tiếp