Trương Khởi Linh thấy rằng mặc dù mỗi ngày Ngô Tà đều ngủ mê man, nhưng
cứ đến 6,7 giờ sáng vẫn sẽ ho sặc sụ đến hộc máu, trái tim của hắn liền
nhói đau như bị thứ gì giữ chặt.
Hắn từ trong sách cổ tra ra
được một loại thiên sơn tuyết liên có thể giải được độc của rắn lông đen trên người Ngô Tà. Đồng thời nó cũng là một loại thuốc bổ rất tốt, có
thể dưỡng khí bổ huyết. Là một loại dược liệu vô cùng quý hiếm, có thể
giúp thân thể Ngô Tà trở lại như cũ.
Nhiều ngày qua Trương Khởi
Linh cực nhọc cả ngày lẫn đêm để chăm sóc Ngô Tà, chính mình thân thể đã trở nên suy yếu cũng hoàn toàn không để tâm. Khi nhìn thấy Ngô Tà tỉnh
lại, hắn vui mừng khôn siết, mà trái tim đang treo lơ lửng đó cuối cùng
cũng có thể hạ xuống. Vì thế sau khi dò hỏi kỹ càng bệnh tình của Ngô
Tà, hắn dứt khoát quyết định đi tìm tuyết liên kia.
Bởi vì
Trương gia có công cụ đặc biệt hỗ trợ việc đi lại trên sa mạc, cho nên
rất nhanh hắn đã ra khỏi nơi đó. Đối diện với bầu trời hùng vĩ trước
mắt, hắn không chút do dự tiến bước.
Vì thân thể đã suy yếu, lại phải liên tục lên đường cả ngày lẫn đêm, đầu óc Trương Khởi Linh bắt
đầu trở nên choáng váng, hắn liền tìm một chỗ nghỉ tạm một đêm.
Trải qua mấy ngày leo núi, cuối cùng hắn cũng đến được tuyết sơn. Nơi này vô cùng rộng lớn, bán kính ít nhất cũng lên đến trăm dặm. Trên sách lụa
không nói đến vị trí cụ thể của tuyết liên, Trương Khởi Linh đành tìm
trước cho mình một nơi tránh tuyết. Mỗi ngày hắn đều ra ngoài tìm từ
sáng sớm, đến khi tối mịt mới bắt đầu trở về.
Tại nơi tuyết địa
này, dù là người khỏe mạnh đến đâu, khi ở đây lâu dài cũng tránh khôg
khỏi hàn khí nhập thể. Huống chi còn chưa nói đến Trương Khởi Linh đã
suy yếu như nào. Có điều bệnh tình của Ngô Tà đã không thể đợi thêm được nữa, điểm ấy Trương Khởi Linh hắn rõ ràng hơn bất cứ ai.
Những
nơi có tuyết dày như Thiên Sơn này, động vật không phải rất nhiều. Nhưng nếu đã có thể sinh sống ở nơi đây, thì ắt hẳn không phải những động vật thông thường. Trên tuyết sơn động vật hung mãnh nhất phải kể đến sói
tuyết. Trong truyền thuyết sói tuyết được xem như thần của tuyết sơn, là sứ giả bảo hộ tuyết liên. Bọn nó có được trí tuệ siêu phàm, phi thường
hung mãnh và thiện chiến. Trương Khởi Linh biết rõ lũ sói tuyết khó đối
phó như thế nào, vì vậy hắn luôn cố gắng tránh đối đầu trực diện với
chúng.
Một số việc như thế này là điều không tránh khỏi, cơ thể
Trương Khởi Linh còn chưa có khôi phục, thậm chí bởi vì bôn ba lao lực
mà càng thêm suy yếu. Cho nên lúc bầy sói tiếp cận, hắn thế nhưng không
hề phát hiện.
Một con sói chạy đến trước mặt sói đầu đàn, "Ow
Ow" kêu hai tiếng, tiếp theo lại chạy đến một mõm đá nhỏ, cuối đầu quan
sát nam nhân bên dưới
Bầy sói đã vài ngày chưa kiếm được thức
ăn. Bên dưới lại xuất hiện một người đang lảo đảo như sắp ngã, không
nghi ngờ gì chính là con mồi tốt nhất.
Sói đầu đàn và những con
sói khác trong đàn chau đầu lại với nhau, "ư ử" vài tiếng, sau chia làm
ba đường, trung gian số lượng nhiều nhất, hai bên trái phải cũng chậm
rãi tới gần. Hành động đầu tiên chính là năm con sói ở giữa, hai con sói như hai chiến binh xông pha trận mạc, lao ra với sự tàn nhẫn lạnh lùng.
Đã liên tiếp mấy ngày không tìm được tuyết liên, nhưng Trương Khởi Linh vẫn chưa từng từ bỏ.
Cuối cùng hắn quyết định đi đến địa bàn của sói tuyết xem thử. Mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng những con sói tuyết hung mãnh vẫn xuất hiện trước mắt
hắn. Thân thể tuy là không khỏe như trước, nhưng cũng không đến mức sợ
hãi những con tuyết lang này, hơn hết hắn biết rất rõ sói là loại động
vật như thế nào.
Những thứ này chẳng qua là dùng để truy đuổi
con mồi, Trương Khởi Linh nhìn vách đá phía sau mình không xa. Hắn không định lui về sau, vì hắn biết rõ hai bên nhất định còn có, chúng nó là
đang muốn dồn hắn về phía vách đá.
Trương Khởi Linh rút hắc kim
cổ đao ra, lao về phía bầy sói. Chỉ thấy hắn cuối người dùng đao quét
ngang, phía trước liền có một con ngã xuống, không có ướt át bẩn thiểu,
cũng không hề có tiếng rên, chỉ có một thân xác ngã vào nền tuyết đỏ.
Những con còn lại thấy thế, khựng lại một chút sau đó liền tru dài một tiếng, xong về phía Trương Khởi Linh. Nhìn thấy điều đó, hắn trở đao đâm xuống đất, rồi bật người trở lại, tránh được mấy đòn công kích của chúng.
Lúc này những con sói hai bên cũng chạy đến, Muộn Du Bình nhìn khoảng trống giữa những con sói, nhắm chuẩn thời cơ, vung đao chém vào cổ con sói
hai bên khiến chúng ngã khụy xuống. Thừa cơ hội đó, Trương Khởi Linh
thoát khỏi vòng vây. Nhanh chóng, bây sói lại tiếp tục xông lên. Trương
Khởi Linh biết rõ bản thân chạy không được, hơn hết với thể trạng hiện
tại của mình, nếu không thể tốc chiến tốc thắng thì hơn phân nữa là phải chịu chết.
Nghĩ đến đây, Trương Khởi Linh bật người, chân đạp
vào tảng đá lớn phía trước, thân mình xẹt trên không trung, trực tiếp
giết chết những con sói phía sau. Bầy sói nhất thời không phản ứng,
Trương Khởi Linh đã vào giữa bầy sói, tay cầm đại đao trái phải quét
ngang, lại hai con sói ngã xuống. Tiếp theo hắn vun chân đá bay một con
sói khác ra ngoài. Bấy giờ đàn sói mới phản ứng lại, chúng am hiểu nhất
chính là làm tiêu hap thể lực của con mồi, rất nhanh đã tạo nên một hàng công thủ luân phiên.
Sau nhiều lần tấn công của chúng, Trương
Khởi Linh đã bị thương không ít chỗ, nhưng bầy sói cũng không khá hơn là bao, hầu hết tất cả đều bị thương. Nhưng lúc này, con sói đầu đàn đứng
trên đỉnh núi đột nhiên tru lên.
Sói là loài động vật rất điên
cuồng, sẽ không vì đối thủ mạnh mà rút lui, mà ngược lại nó sẽ càng tấn
công một cách mãnh liệt hơn. Tóc độ đại đao trong tay Trương Khởi Linh
càng lúc càng chậm, vốn thân thể đã suy nhược, hắn cơ hồ cảm thấy mình
ngay lặp tức sẽ ngất xỉu. Nhưng hắn không thể, bởi vì vẫn có người đang
đợi hắn.
Hắn đột nhiên nhấc đao lao vào bầy sói, điên cuồng chém giết. Hắn cần phải thắng, nhất định phải thắng. Lúc này đây, hắn càng
trông như một con sói đầu đàn hơn, cả người đột nhiên tràn trề sức mạnh, tay nắm lấy cổ đao, trái vun phải chém, bầy sói đã rơi vào thế hạ
phong, nhưng dường như chúng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, chúng chỉ kéo dài
khoảng cách ra hơn.
Trương Khởi Linh cả người bê bết máu, trên gương mặt thờ ơ lúc này lại có một loại buồn bã.
Hắn lầm bầm: "Chung quy vẫn trốn không thoát sao?"
Đối diện với đỉnh núi rất nhanh nữa sẽ ra thêm rất nhiều sói, có vẻ chúng
sắp đến rồi. Trương Khởi Linh quỳ một chân xuống nền tuyết trắng, tay
nắm chặt lấy hắc kim cổ đao, đôi mắt sâu thẳm, rét lạnh.
Bầy sói đông đảo đã đến, một lần nữa chúng vọt lên.
Trương Khởi Linh lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, lại như cũ kiên quyết nắm chặt cổ đao giết qua.
Sau vài hiệp, cảm nhận được cơn đau nhức ở chân, hắn khụy một chân xuống,
dùng chút sức lực cuối cùng chém phăng con sói đang phi lên trước mặt,
cuối cùng ngã xuống.
Nghe được tiếng sói tru dài, Trưởng Hải
Khách biết đó là dấu hiệu đã bắt được con mồi. Bị vây bắt trên quy mô
lớn như vậy tuyệt đối không phải động vật nhỏ gì. Khả năng duy nhất đó
chính là tộc trưởng nhà mình.
Thời điểm Trương Hải Khách lao đến ngọn núi, hắn liền trông thấy một bầy sói đang lao về phía Trương Khởi
Linh. Chờ khi hắn chém giết được đến bên canh tộc trưởng, Trương Khởi
Linh đã ngã gục, chỉ còn sự phập phòng mỏng manh nơi ngực cho thấy vẫn
còn sống. Mặc đu võ công Trương Hải Khách không bằng Trương Khởi Linh
khi khỏe mạnh, nhưng hắn vẫn có sức hơn Trương Khởi Linh ốm yếu bây giờ
nhiều. Qua mấy hiệp, bầy sói không chiếm được nữa điểm tiện nghi, ngược
lại còn tử thương vô số, theo sau tiếng tru của sói đầu đàn, những con
còn lại bắt đầu rút lui.