Bộ phim điện ảnh "Ngọn đèn" quay trong vòng năm tháng. Bộ phim quay trong
bao lâu, Giải Yến liền không ngừng đi đi lại lại giữa hai nơi bấy lâu.
Anh đến nhiều lần, Tang Noãn cũng lờ mờ biết được một chút về thân thế
của Giải Yến. Như là mỗi lần Chu Toàn nhìn thấy Giải Yến thì nụ cười
trên mặt trông có vẻ càng thêm chân thành, không quá giả dối như vậy
nữa, hay là các nhân viên trong đoàn làm phim mỗi lần nhìn thấy Giải Yến đều rất khách sáo.
Có lẽ đối với bọn họ mà nói, Giải Yến cũng
không chỉ đơn giản là bạn của cô mà còn có một thân phận khác, có thể
khiến cho bọn họ kiềm chế bớt tính tình lại.
Chị trợ lý có lần
lén hỏi Tang Noãn, cậu thiếu niên thường xuyên đến thăm cô có lai lịch
như thế nào. Cảm giác mỗi lần anh đến, bầu không khí trên phim trường có hơi khác.
"Dường như yên tĩnh hơn, ai ai cũng muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình ra." Chị trợ lý che miệng cười, "Nếu không phải cậu
ấy còn trẻ tuổi thì khéo chị còn tưởng rằng cậu ấy là nhà đầu tư của bộ
phim này cũng nên."
Tang Noãn lúc ấy đang dùng bút nhớ để
highlight lời kịch của mình, nghe thấy vậy liền ngước mắt lên. Đạo diễn
không chỉ một lần tán thưởng ánh mắt của cô, hình dáng đôi mắt xinh đẹp, con ngươi trong trẻo giống như một viên pha lê trong suốt hoặc là giống như thủy tinh, có thể phản xạ đủ loại ánh sáng khác nhau.
Là một đôi mắt biết nói.
Chị trợ lý nghĩ, những từ ngữ miêu tả này của đạo diễn có lẽ vẫn còn chưa đủ để hình dung đôi mắt của Tang Noãn.
"Em cũng không biết." Tang Noãn nói, khóe mắt bỗng nhiên cong lên, "Nhưng ở trường học, giáo viên của bọn em rất đau đầu với cậu ấy, bởi vì cậu ấy
thường xuyên đánh lộn."
Ánh mắt chị trợ lý sáng lên: "Thật sự
không nhìn ra đó. Chị còn tưởng rằng cậu ấy là kiểu phong phạm học thần
lạnh lùng, không ngờ lại là cậu học sinh bạo lực lạnh lùng."
Tang Noãn lắc đầu: "Thật ra cậu ấy học rất giỏi." Lần đó Tang Noãn về trường tham gia kỳ thi, lão Từ làm hết phận sự mà trả điểm và bài kiểm tra cho cô, còn kèm theo một bảng xếp hạng thành tích, cái tên đứng đầu bảng
thành tích chính là Giải Yến. Tang Noãn xem điểm từng môn của anh, gần
như anh đều đạt được điểm tuyệt đối.
Nếu muốn theo kịp Giải Yến, e rằng chỉ số thông minh của cô phải tăng lên thêm chút nữa mới được.
May mắn Tang Noãn không bị ám ảnh bởi điểm số. Yêu cầu của cô đối với bản
thân mình chính là cố gắng hết sức, học được bao nhiêu kiến thức thì thi được bấy nhiêu điểm.
Thế nhưng Giải Yến thì không như vậy, anh
giảng bài cho Tang Noãn vô cùng tỉ mỉ, phân tích những chỗ mà cô làm
sai. Anh làm nhiều chuyện như vậy là bởi vì có một lần anh vô cùng háo
hức hỏi Tang Noãn: "A Noãn, chúng ta thi cùng một trường đại học có được không."
Lúc anh nói câu này, hai người đang ở trong một gian
phòng ở nhà hàng. Rèm cửa sổ được kéo lên, ánh nắng bên ngoài tràn ngập
gian phòng, chiếu sáng toàn bộ không gian. Như thể chỉ cần như vậy là có thể thẳng thắn làm sáng tỏ mối quan hệ của hai người, không hề tiếp tục sự dây dưa ái muội như có như không như thế này.
Chỉ là hai người đều biết, đây là chuyện không thể.
Tang Noãn vén tóc ra sau tai, bên tóc mai có những sợi tóc tơ nho nhỏ, bị
nắng chiếu lên vàng óng lấp lánh. Cô viết một con số lên tờ giấy công
thức, đó là điểm tuyển sinh năm ngoái của trường đại học mà Giải Yến
muốn thi vào.
Điểm chuẩn này đối với thành tích hiện giờ của Tang Noãn mà nói thì còn cách một khoảng rất xa.
Giải Yến đang giảng đề cho cô, hai người đang ngồi ở một quán ăn, để đồ vật
linh tinh trên bàn sang một bên, tạo ra một khoảng trống sạch sẽ để bài
tập và đề cương. Mười ngón tay Giải Yến thon dài. Anh cầm một cây bút
đen, ngón tay xinh đẹp đến độ ngay cả những đường gấp khúc cũng tạo
thành một góc độ vô cùng đẹp mắt.
Ánh mắt Tang Noãn chuyển từ
bàn tay Giải Yến sang gò má sắc sảo của anh, lúc này cô mới nhận ra hai
người bọn họ đang dựa rất gần nhau. Thế nên cô có thể nhìn thấy làn da
nhẵn nhụi trên khuôn mặt Giải Yến.
Không biết ấn tay vào có để lại vệt đỏ hay không.
Giải Yến đặt bút xuống, nét mặt không phải bất lực mà là có hơi khó hiểu.
"Cậu đang nhìn mình sao?"
Đây không phải là lần đầu tiên Tang Noãn bị bắt quả tang khi không tập
trung nghe giảng. Nhưng đây là lần đầu tiên người bắt được cô không phải giáo viên, mà là Giải Yến.
Cho nên Tang Noãn cũng không hề sợ
hãi. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt Giải Yến, vừa thản nhiên vừa hào phóng
thừa nhận: "Mình đang nhìn cậu."
Giải Yến không hề tức giận,
ngược lại trong đôi mắt tràn đầy vui vẻ. Anh cứ nhìn cô như vậy, nói:
"Vậy cậu nhìn nhiều một chút."
Mình nên vui mừng nhiều biết bao
khi biết cậu yêu thích một phần thuộc về con người mình, cho dù chỉ là
một phần rất nhỏ cũng khiến mình cảm thấy biết ơn cậu rất nhiều.
Tang Noãn không ngờ Giải Yến sẽ nói như vậy, cô lắp bắp hỏi lại: "Cậu, cậu
dung túng mình như vậy sao?" Cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, chỉ chỉ
vào đề cương trên bàn rồi tiếp tục nói: "Xem ra cậu nói muốn học cùng
trường đại học với mình chỉ là lừa mình mà thôi."
Rõ ràng là lời nói cố tình gây sự nhưng cô lại nói đến vô cùng hợp lý.
Giải Yến chống cằm, yên lặng nghe cô nói. Dáng vẻ này như thể cho dù cô có
nói bất cứ lời nào vượt quá giới hạn thì anh cũng sẽ cẩn thận đặt trong
lòng.
Sau khi nghe cô nói xong, Giải Yến trả lời: "Đều là thật."
Không đợi Tang Noãn nhíu mày, anh khẽ cười, giải thích: "Dung túng cậu là
thật, muốn học cùng trường đại học với cậu cũng là thật."
Thiếu
niên nhìn thoáng qua sách ôn tập chất đống trên bàn, nét mặt mang theo
vẻ thờ ơ: "Cho dù thế nào đi chăng nữa thì cậu nhất định cũng sẽ thi
đậu."
Cho dù quá trình có xảy ra như thế nào thì anh và Tang
Noãn nhất định vẫn sẽ học cùng một trường, đây là kết cục đã được định
sẵn.
Bởi vì anh không chịu được cảnh chia ly.
Nhưng Tang Noãn không nghe được những lời này. Cô chỉ dời tầm mắt do dự về phía
sách ôn tập, nhỏ giọng nói: "Cậu nghĩ giỏi thật." Đến cả chính bản thân
cô cũng không dám chắc chắn rằng cô có thể thi đậu vào ngôi trường kia,
nhưng Giải Yến lại tràn đầy niềm tin một cách kỳ lạ.
Những lúc
Giải Yến đến thăm cô thì phương thức hai người ở chung thường là làm
bài, giảng bài, vô cùng bình thường, còn mang hơi thở cuộc sống của học
sinh cấp ba hơn cả học sinh cấp ba. Nhưng thỉnh thoảng Tang Noãn sẽ đưa
Giải Yến đi ngắm cảnh đêm ở thành phố này.
Kỳ thực ngoài khu vực phim trường ra thì những khu vực khác cũng rất xa lạ đối với Tang Noãn. Ở thành phố phía Bắc này, ánh đèn ban đêm đặc biệt lộng lẫy, cho dù
không phải ở trung tâm thành phố sầm uất náo nhiệt thì cũng vẫn có những màn trình diễn ánh sáng rất đẹp.
Ánh sáng biến đổi, lóe lên rồi lại tắt. Ánh sáng hắt lên đôi mắt của người đứng xem còn đẹp đẽ hơn cả ánh đèn.
Giải Yến gọi tên cô.
Lúc Tang Noãn quay đầu nhìn anh thì nghe thấy cậu thiếu niên hỏi cô: "Mình có thể hôn cậu không?"
Nhìn xem, học sinh ngây ngô chưa từng yêu đương bao giờ, đến cả việc muốn
hôn cũng phải hỏi ý kiến đối phương. Nhưng đây lại là hành động thể hiện tấm lòng chân thành nhất.
Cô chớp chớp mắt, hẳn là nên cảm thấy xấu hổ. Thế nhưng Giải Yến vừa hỏi, toàn bộ sự xấu hổ của cô đều biến mất.
"Sao lại không." Cô nói.
Nữ sinh cấp ba có lẽ sẽ thường xuyên nghĩ đến chuyện nụ hôn đầu tiên của
mình sẽ xảy đến vào lúc nào, không có ngoại lệ. Viễn cảnh vô cùng lãng
mạn trong trí tưởng tượng nếu không có ánh sao sáng trời thì cũng là
pháo hoa đầy trời, lại hoặc là tuyết trắng mênh mông, hoa tươi từng bó.
Nơi này không có gì cả, chỉ là một buổi tối vô cùng bình thường. Điều khác
thường duy nhất là màn trình diễn ánh sáng trên tòa nhà cao tầng kia, và một cậu bạn đang cúi đầu, muốn hôn cô nhưng lại không dám hôn.
Bàn tay Giải Yến nâng mặt cô, đầu ngón tay không hề lạnh như băng mà vô cùng ấm áp.
Anh gục đầu xuống, ánh sáng nhấp nháy nhảy múa trên mi mắt anh, sự đụng
chạm giữa hai cánh môi cực kỳ ngắn ngủi, chỉ là làn da chạm vào nhau mà
thôi, vậy mà lại xuất hiện phản ứng hoá học kỳ diệu đến vậy, làm cho
Tang Noãn cảm thấy đầu óc choáng váng.
Giải Yến chạm một cái
liền tách ra, dường như anh vô cùng ngượng ngùng mà rũ mắt, khiến người
ta không nhìn thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt anh.
Tang Noãn khoác tay lên tay anh, khuôn mặt cô cũng rất đỏ. Cô dán sát vào bên tai Giải
Yến, nhỏ giọng nói: "Thêm, thêm một lần nữa."
Nếu như nói có lúc nào thần linh đối xử dịu dàng với anh thì chắc hẳn chính là buổi tối
hôm nay, nơi khóe môi đuôi lông mày của cô gái này.
Kỳ thi đại
học hàng năm diễn ra vào tháng sáu. Thời tiết nóng bức, tiếng ve kêu
phiền não cùng quạt gió phe phẩy dường như là những hình ảnh đại diện
cho mùa này. Khoảnh khắc Tang Noãn bước ra khỏi địa điểm thi, cảm xúc lo sợ bất an suốt hai ngày nay cuối cùng cũng đã có kết quả.
Lúc
này cô vẫn chỉ mới là một diễn viên nhỏ không hề có tiếng tăm, không cần đi đâu cũng phải đeo kính râm đeo khẩu trang. Sau này cô vô cùng hoài
niệm những năm tháng ấy, không cần đeo khẩu trang ngột ngạt giữa tiết
trời ngày hè nóng bức như thế này.
Lúc ấy vẫn còn cần phải dự
tính trước điểm số của mình để điền nguyện vọng. Tang Noãn ước lượng
điểm các môn rồi cộng lại thì nhận ra điểm của cô vậy mà đã vượt quá
điểm xét tuyển năm ngoái. Tuy rằng chưa biết chắc chắn có thi đậu hay
không, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô mà ôm chầm lấy Giải Yến, cô giơ điểm số được viết thật to của chính
mình ra trước mặt Giải Yến.
Mà Giải Yến khẽ mỉm cười, như thể đã sớm biết được chuyện này.
Mùa hè quá nóng, Giải Yến cởi nút áo trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng,
cho nên khi Tang Noãn từ trên người Giải Yến đứng lên, dư quang nơi khóe mắt cô có thể liếc nhìn đến cổ áo của anh. Làn da lộ ra nơi đó trắng
nõn, cho đến tận chỗ xương quai xanh có một dấu vết mờ mờ hiện lên bên
dưới lớp áo sơ mi.
Trông giống như hình xăm.
Tang Noãn
nhớ trước đây anh không có hình xăm này. Cô đẩy vạt áo nơi đó ra, dấu
vết ở bên dưới càng rõ ràng hơn, có hai chữ cái tiếng anh.
Là chữ cái viết tắt tên của cô.
Cô nhìn Giải Yến, lại nhận ra Giải Yến đang nhìn cô.
"Đừng nghĩ nhiều, chỉ là một cái tên mà thôi." Anh nói.
Nhưng thật sự không cần nghĩ nhiều sao?
Tang Noãn bất an nói: "Nhỡ đâu..." Thế nhưng ánh mắt nghiêm túc của Giải Yến đã khiến cô nuốt lại những lời định nói vào trong bụng.
"Giữa chúng ta không có chuyện nhỡ đâu, phải chứ?"
Chàng trai mà cô thích nghiêm túc gật đầu với cô.
Đó là vài ngày sau khi vừa kết thúc kỳ thi đại học, vẫn chưa đến thời điểm nóng nhất của mùa hè, cũng chưa đến thời điểm nhập học đại học. Tương
lai vẫn còn xa xôi như vậy, lúc nhắc đến hai từ này, trong mắt vẫn còn
tràn đầy ảo tưởng.
Vậy thì hãy tin rằng ngày mai sẽ là một ngày
vô cùng tươi đẹp, tương lai cũng sẽ tươi đẹp, cô và Giải Yến nhất định
cũng sẽ vô cùng tốt đẹp.