Thiếu niên mặt mày như vẽ, cho dù là ai cũng đều nảy sinh thiện cảm,
huống chi giờ phút này vừa ngoan ngoãn khéo léo lại có lễ phép, làm cho
Cố Mai vui như mở cờ trong bụng.
"Các cô cậu muốn ở tại trong
thôn cũng không phải không thể, chỉ có điều phải giao nộp chút vật tư
cho trưởng thôn." Cố Mai cười tủm tỉm đáp, ánh mắt nhìn Tần Nhất càng
nhìn càng vừa ý.
Thật ra dựa vào thực lực của mấy người Tần Nhất, nếu như cố tình lưu lại, bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào từ chối, nhưng bây giờ thiếu niên này lại lễ phép hỏi ý kiến của bọn
họ, quả là một đứa bé lễ phép. Nhất thời, ấn tượng của Cố Mai đối với ba người Tần Nhất vô cùng tốt.
"Thì ra là thế, cảm ơn cô." Đối với người có ý tốt với các cô, Tần Nhất sẽ không keo kiệt.
"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn." Cố Mai cười khoát tay.
Xem xong náo nhiệt, không ít người tản đi, thôn của bọn họ bình thường cũng có người tới nhờ giúp đỡ, cho nên ba người Tần Nhất lưu lại, bọn họ
cũng không có gì ngạc nhiên.
Vương Cường dâʍ tà nhìn lướt qua
Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca, từ khi tận thế, gã chưa từng thấy qua
các cô nàng nào đẹp như vậy, hai người hoàn toàn là hai phong cách khác
biệt.
Vương Ổn Ổn mảnh mai khiến người thương yêu, Phượng Khuynh Ca lại xinh đẹp vũ mị.
Ánh mắt của Vương Cường mãnh liệt lại buồn nôn như vậy, làm sao ba người
Tần Nhất có thể không cảm nhận được. Mắt phượng của Tần Nhất lạnh lùng,
ngón tay khẽ động, sau đó dưới ánh mắt muốn ăn thịt người của Dương Kim
Đệ dẫn theo Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca rời đi.
Trưởng thôn là
một ông bác khoảng năm mươi tuổi, mặt mày hiền lành, người thoạt nhìn
rất tốt, cố ý cho ba người Tần Nhất một căn phòng khá tốt.
Phòng
ngói xanh không lớn không nhỏ, tuy so ra kém biệt thự, nhưng ở đây
cũng là rất tốt rồi, hơn nữa trong phòng rất sạch sẽ, xem ra là thường
xuyên có người tới dọn dẹp.
Phượng Khuynh Ca vào phòng liền tê
liệt ngã xuống ghế, xoa bụng vô cùng đáng thương nhìn Tần Nhất: "Tiểu
Nhất Nhất, người ta thật đói~."
Khóe môi Tần Nhất run một cái,
lời muốn hỏi tại sao cô ấy ở chỗ này đành nuốt xuống, nhận mệnh đi tới
phòng bếp nấu cơm cho vị nhị đại gia này ăn.
Vương Ổn Ổn muốn giúp một tay, bị Tần Nhất giữ lại: "Con người Khuynh Ca rất tốt, cậu sẽ trở thành bạn tốt của cô ấy."
Phượng Khuynh Ca cười tủm tỉm gật đầu, duỗi ra móng vuốt, nhìn thế nào cũng
thấy giống một con sói xám lớn: "Đúng đó, tiểu mỹ nữ không cần sợ, tôi là người rất dịu dàng nha."
Vương Ổn Ổn: "..."
Tại sao cô càng thấy sợ hơn vậy.
Đợi đến khi Tần Nhất làm xong cơm tối, hai người trong phòng khách quả nhiên đã đang trò chuyện rất hài hòa.
Một người rắm thúi nói chuyện trên trời dưới đất, bộ dáng dụ dỗ thiếu nữ vô tri, một người trong mắt lấp lánh những vì sao, bộ dáng mê muội.
"Oa, Khuynh Ca cô thật lợi hại, vậy mà có thể trốn ra được từ trong tay thứ ác tâm như vậy." Vương Ổn Ổn mắt bắn ra sao nhỏ.
"Đúng thế, cũng không nhìn xem tôi là ai." Người nào đó vẻ mặt đắc chí.
"Được rồi, qua ăn cơm đã." Tần Nhất đỡ trán, không biết tại sao cô luôn có
loại dự cảm bất an, cô nàng Ổn Ổn thôi đã khiến người ta không bớt lo,
hiện tại lại tới thêm một Phượng Khuynh Ca không an phận nữa...
Tần Nhất cảm thấy cuộc sống sau này khẳng định sẽ "vô cùng đặc sắc."
Đợi sau khi Phượng Khuynh Ca ăn uống no nê, Tần Nhất mới hỏi: "Tại sao cô lại đến đây?"
Các cô ở trong thế giới khác nhau, cũng không biết cô ấy tới đây kiểu gì.
Phượng Khuynh Ca hướng Tần Nhất liếc mắt đưa tình: "Tiểu Nhất Nhất, nhân gia
không phải là nhớ cậu sao, hơn nữa Phi Hồng cũng nhớ Tiểu Lam."
"Phi Hồng cũng tới?" Lần này đến lượt Tần Nhất mừng rỡ.
Tuy Tiểu Lam không nói, nhưng sao cô lại không biết Tiểu Lam cực kỳ nhớ Phi Hồng. Trước đó cô đi đại lục Tinh Thần, Tiểu Lam và Phi Hồng vẫn luôn
hôn mê, cả hai đều không gặp được nhau.