Phượng Khuynh Ca cũng cảm thấy rất oan uổng, cô và Quân Mặc Ly xé rách
không gian, cũng không biết hao tốn bao nhiêu thời gian mới đến được nơi này của Tiểu Nhất Nhất.
Nhưng không biết có phải lão thiên gia
đang chơi đùa cô hay không, còn không phải sao, người đen đủi uống nước
lạnh cũng tê răng, cô không chỉ lạc mất Quân Mặc Ly, mà hôm nay còn trực tiếp từ trên trời rơi xuống. Nếu không phải trong lúc khẩn cấp cô triệu hồi Phi Hồng ra, cô sớm đã bị rơi thành thịt nát.
Nhưng mà cũng
bởi vì nguyên nhân này, sải cánh của Phi Hồng khi vỗ tạo ra những đợt
gió khá lớn, cho nên phòng ốc liền bị quạt đổ.
Song, Phượng
Khuynh Ca cũng không phải đồ ngốc, mặc dù nói Phi Hồng là thượng cổ Thần thú, nhưng lực cũng không thể mạnh như thế, mới vỗ nhẹ một cái, một căn phòng bằng gạch ngói liền đổ.
Nhưng suy cho cùng thì cũng có nguyên
nhân do cô, cô vốn muốn bồi thường, không sao cả. Ai ngờ bà thím này
được một tấc lại muốn tiến một thước, khiến cô rất khó chịu.
Tính tình Phượng Khuynh Ca vốn thoải mái, lúc này cô đang không vui, cho nên suy nghĩ muốn bồi thường ban đầu đã bay mất rồi.
"Thím à, có phải bà đang trợn mắt nói lời bịa đặt không vậy? Người tôi nhỏ
như vậy, tay chân thì mảnh dẻ, phòng lớn như vậy sao tôi có thể nện
thành dạng này." Phượng Khuynh Ca nhìn người phụ nữ mắt tam giác ngược,
có ý khiêu khích.
Lúc đó căn bản không có người qua lại, cho nên
không ai nhìn thấy Phi Hồng, chỉ là đúng lúc cô xuất hiện ở trước căn
phòng sụp, do đó bà thím này liền cho rằng là cô làm.
"Không phải mày thì là ai, nơi này có mỗi một mình mày là người lạ. Nói, mày vào
thôn của bọn tao làm gì, không phải là gian tế chứ?" Người phụ nữ mắt
tam giác vẻ mặt cổ quái nhìn Phượng Khuynh Ca, dáng vẻ hung ác.
Xung
quanh tụ tập không ít người, thật ra bọn hắn cũng không phải thôn dân
nơi này, mà là người chạy nạn tới. Đám người bọn hắn, có kẻ là căn cứ
không chịu thu lưu, có kẻ thì là không muốn ở trong căn cứ, làm gì cũng
bị hạn chế.
Vừa nghe thấy hai chữ gian tế, ánh mắt đám người nhìn Phượng Khuynh Ca bắt đầu trở nên không thân thiện.
Bọn hắn thật vất vả tìm được một nơi có thể tị nạn, không ai muốn rời đi.
Cho nên người phụ nữ mắt tam giác Dương Kim Đệ ngày bình thường mặc dù tác
phong ngôn từ không tốt, thích chiếm món lợi nhỏ, nhưng bây giờ những
người khác trong thôn ngược lại chỉ biết nghĩ đến mình, không định chen
mồm nói đỡ.
Phượng Khuynh Ca khinh thường hừ ra tiếng, cô búng
tay một cái, một ngọn lửa nóng rực xuất hiện trên đầu ngón tay. Cô đột
nhiên thả ra uy áp trên người, người trong thôn vậy mà không ai có thể chống cự được.
"Nói câu khó nghe, các người cảm thấy các người có
cái gì đáng giá để tôi ngấp nghé." Trong nháy mắt Phượng Khuynh Ca thu
hồi uy áp trên người, trên trán cả đám toát ra từng giọt mồ hôi.
"Cái này..." Đám người nhìn lẫn nhau, không phải đầu óc tất cả mọi người đều ngu si, thực lực Phượng Khuynh Ca ở đó, nếu như cô thật muốn làm gì,
bọn hắn căn bản ngăn không nổi.
Hơn nữa, nói thật, nơi này của
bọn hắn nghèo vô cùng, toàn thân trên dưới cô gái này đều là quý khí,
sao có thể để ý chỗ này của bọn hắn.
"Tao mặc kệ, phòng ở nhà tao chính là mày làm hư, mày đền tao cái khác đi." Thanh âm bén nhọn của
Dương Kim Đệ vang lên, đâm vào tai người nghe đau nhức.
Phượng
Khuynh Ca ngoáy ngoáy lỗ tai, không để ý tới bà ta. Lúc đầu cô định đền
bù một chút, bây giờ, tiểu gia mất hứng, muốn đền, không có cửa đâu.
"Thím Dương, cũng không thể nói như vậy, phòng kia nhà thím vốn đã lung lay
sắp đổ, sao có thể trách người khác." Uy áp dọa dẫm của Phượng Khuynh Ca vừa giải trừ, tâm tình mọi người bình tĩnh lại, cẩn thận nghĩ lại liền
phát hiện không đúng.
Rõ ràng là Dương Kim Đệ muốn chiếm tiện
nghi, có lẽ là nhìn cô gái này lớn lên xinh đẹp, đồ mặc trên người lại
tốt, muốn bón rút chỗ tốt từ trên người người ta.