Dù sao Trạch Ninh cũng không dễ lừa gạt, nếu như cô quá mức gấp gáp sẽ lộ ra sơ hở.
Thanh Tuyệt rất tức giận, khuôn mặt màu xanh nhạt vặn vẹo một cách quỷ dị, hắn đi thẳng một mạch đến lều bạt của tiến sĩ Lâm.
Ngoài cửa lều, A Sâm đang nơm nớp lo sợ đứng trông coi.
Vừa nhìn thấy Thanh Tuyệt, anh ta hơi khom người cúi chào, gương mặt chữ
quốc không chút biểu tình nói: "Vương, có chuyện gì sao?"
Thanh Tuyệt đè cơn tức trong lòng xuống, con ngươi đỏ sậm lạnh lẽo: "Lâm đâu, ta muốn gặp hắn."
Trong lòng A Sâm căng thẳng nhưng trên mặt không hiện ra: "Tiến sĩ có chút
việc, hiện tại không tiện, xin Vương đợt lát nữa hãy tới."
A Sâm
nói khéo từ chối, thế nhưng hành động từ chối không gặp mặt này lại làm
cho lửa giận của Thanh Tuyệt xoèn xoẹt bốc lên: "Hừ, đây là chỗ của ta,
ta muốn gặp hắn còn cần đợi sao? Xem ra giao dịch giữa hai bên vẫn nên
thương lượng thêm rồi."
Thanh Tuyệt đang chuẩn bị rời đi, tiến sĩ Lâm vén màn cửa đi ra. Vẫn là áo
khoác blouse trắng và kính mắt gọng vàng như cũ, nhìn cực kỳ nhã nhặn.
Trên mặt tiến sĩ Lâm mang theo ý cười: "Vương, xảy ra chuyện gì ư? Sao lại tức giận như vậy?"
Thanh Tuyệt lạnh lùng nhìn tiến sĩ Lâm, xung quanh có không ít Zombie thấy
động tĩnh liền tới vây quanh. Thanh Tuyệt mặc dù tức giận, nhưng trong
lòng vẫn có phần cố kỵ, chỉ là ngữ khí không tốt lắm: "Đi vào rồi nói."
Lông mày Tiến sĩ Lâm hơi nhướn, nhưng khóe miệng vẫn vẽ ra một nụ cười yếu ớt, giống như là gió xuân ấm áp: "Mời vào."
Tần Nhất vẫn cúi thấp đầu đi theo sau, sau khi tiến vào thì nhanh chóng
đánh giá xung quanh, lều bạt của tiến sĩ Lâm rất sạch sẽ, liếc mắt một
vòng đã có thể xem hết.
"Vương, mời ngồi." Tiến sĩ Lâm vẫn cười nhẹ nhàng, dường như là hắn không nhìn thấy lửa giận của Thanh Tuyệt.
Thanh Tuyệt bỗng nhiên cảm giác một quyền của mình đánh vào trên bịch bông, có chút bất lực.
Tần Nhất âm thầm cảm thán, tiến sĩ Lâm quả nhiên không đơn giản. Tuy hắn
không nói lời nào nhưng đã có thể khiến cho lửa giận của Thanh Tuyệt tắt một nửa, quyền chủ động hoàn toàn nằm ở trong tay của tiến sĩ Lâm.
"Vương, tìm ta có chuyện?" Đáy mắt tiến sĩ Lâm lóe lên một tia tinh quang, khẽ đẩy kính mắt, sau đó cười hỏi.
Vừa nhắc tới chuyện này, lửa trong lòng Thanh Tuyệt lại bắt đầu cháy hừng
hực, giọng nói cũng mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi: "Có phải
ngươi ra tay với thuộc hạ của ta không? Nói, ngươi gϊếŧ bọn hắn làm gì?"
Sắc mặt tiến sĩ Lâm không hề có chút thay đổi nào, khóe miệng cong lên rất
nhẹ: "Ta quả thực đã gϊếŧ vài tên thuộc hạ của Vương."
Vẻ mặt Thanh Tuyệt sững sờ, hắn không nghĩ tới Lâm sẽ nói trực tiếp như vậy, ngay cả Trạch Ninh cũng không ngờ tới.
Tiến sĩ Lâm nhìn Thanh Tuyệt áy náy nói: "Không nói trước với Vương chuyện
này là ta sai, ta quả thực đã gϊếŧ vài tên thuộc hạ của Vương. Nhưng đó
chẳng qua là vì nghiên cứu, chuyện ta đồng ý với Vương ta đã bắt đầu
làm, chỉ có điều cần một vài tên Zombie... Không nói cho Vương biết là
sợ Vương không đồng ý, cho nên mới không nói."
Giọng nói của Tiến sĩ Lâm mang theo chút vô tội: "Khiến Vương tức giận, là ta không đúng."
Thanh Tuyệt sững sờ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới là vì nguyên nhân này.
Nhưng không thể không nói, lời nói của tiến sĩ Lâm đã khiến cho lửa giận trong lòng hắn biến mất mấy phần.
Cũng đúng, so với việc có thể
trị hết kỳ suy yếu của Zombie, mấy con Zombie có tính là gì. Dù cho muốn một nửa Zombie, sợ rằng Thanh Tuyệt cũng đồng ý.
Thanh Tuyệt làm
Zombie Vương từ trước tới giờ chưa từng xin lỗi ai bao giờ, lúc này trên mặt có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng duy trì uy nghiêm mà Zombie Vương nên có: "Hóa ra là thế, nhưng mà Lâm, trước khi làm vậy ngươi hẳn là nên nói cho ta biết."
Tiến sĩ Lâm cười yếu ớt: "Là lỗi của ta, Vương."
"Ừm." Thanh Tuyệt đứng dậy vỗ vỗ bả vai tiến sĩ Lâm: "Không có việc gì nữa, ta đi trước. Về phần Zombie, ngươi tùy tiện ra tay."
Nói xong Thanh Tuyệt đi thẳng ra ngoài, Tần Nhất cúi đầu nối gót đi theo
đằng sau Trạch Ninh. Trong lòng cô tuy có chút đáng tiếc, nhưng cũng
không thất vọng. Nếu tiến sĩ Lâm dễ dàng bị đánh bại như vậy thì đó đã
không phải là tiến sĩ Lâm rồi.